Ái Thiếp Của Bối Lặc

Chương 11: Kết thúc



"Không ăn! Thiếp nói rất nhiều lần rồi, thiếp ghét thuốc hầm xương, tại sao chàng vẫn muốn ép thiếp ăn?"

Một thiếu phụ xinh đẹp ngồi ở trên cái băng ghế, nhìn cũng không nhìn tô trên bàn một cái, thở phì phò nhìn nam nhân anh tuấn vĩ đại ngồi ở bên người.

"Tại sao? Nàng còn hỏi ta tại sao? Nàng có biết mình mang thai, cần bồi bổ cho thân thể hay không?" Nam nhân cũng bị chọc tức, giọng cũng không nén nổi mà hơi to tiếng. "Ngoan ngoãn đợi ở trong phủ cho tốt, sao luôn chạy tới sĩ phòng vậy?"

"Thiếp biết, nhưng mà người ta chính là ăn không vô thứ này! Tại sao chàng phải gọi Châu nhi từ trong phủ mang đến? Thiếp tới sĩ phòng ngoại trừ tìm Hoa Mẫu Đan nói chuyện phiếm, chính là tới dùng cơm !"

Kể từ khi Y Linh biết Hoa Mẫu Đan làm hoa khôi đầu lĩnh ở sĩ phòng, thì rất hợp ý với nàng ấy, thường la hét muốn tới tìm nàng ấy nói chuyện phiếm.

Mặc dù kỹ viện không phải là nơi hoàng thân quốc thích bọn họ có thể lui tới, nhưng mà đối với thê tử đến từ tương lai này, hoàn toàn không có kiêng kỵ gì. Duy Kinh thấy nàng thích, cũng không làm chuyện quá đáng, Hoa Mẫu Đan cũng là người bằng hữu đáng kết giao, không có biện pháp cầm giữ thê tử, không thể làm gì khác hơn là cho phép nàng hai ba ngày chạy đến đây.

"Thứ này đối với nàng rất tốt!"

Nàng vừa thấy công tử văn nhã vừa đi vào tới, liền cao hứng gọi: "Nghĩa huynh, huynh mau tới giúp muội nói với nam nhân bảo thủ này đi!"

Tế Thuận dở khóc dở cười nhìn phu phụ hai người trong sương phòng, biết mình nói thế nào cũng đều không phải là người ngoài, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lựa chọn giúp người yếu một tay -- hắn chính là nghi ngờ nghĩa muội có thai!

"Duy Kinh, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi nha! Cẩn thận tiểu cô nương『câu tân tiến thi từ』 rồi!"

Vừa nói xong, sắc mặt Duy Kinh càng xanh hơn, chăm chú nhìn nàng, giống như sợ nàng lại đột nhiên biến mất vậy!

Hắn thay đổi rồi sao? Chậc chậc. "Thật là lợi hại! Câu『câu tân tiến thi từ 』 là có ý gì?"

"Đó là câu nói của người mãn chúng ta -- ý là『 có đi không về 』." Tế Thuận nhàn rỗi nói, rất bàng quan.

"Cái gì?" Y Linh vừa nghe, liền biết bệnh đa nghi của trượng phu mình lại tái phát."Duy Kinh, thiếp sẽ không sẽ rời khỏi chàng, cũng đừng lo lắng được không!"

"Linh nhi, nàng không đựơc đổi ý đó." Hắn không nhịn được ôm sát nàng, muốn nàng trong ngực mới có thể vuốt bất an của hắn.

"Được!" Y Linh cười hạnh phúc.

"Vậy vì hài tử, uống xong chén thuốc này." Hắn thừa cơ yêu cầu.

"Không!" Nàng từ trên người hắn nhảy dựng lên."Chàng ép thiếp nữa, thiếp sẽ đến sĩ phòng ở!" Mặc dù nơi này là kỹ viện, nhưng cũng không chút tục khí, mà mọi người đều là người tốt, nàng thích nơi này!

"Không được!" Duy Kinh nghiêm trang phản đối."Nơi này là nơi nam nhân tầm hoan tác nhạc (mua vui), nàng đường đường là phúc tấn Vương gia của Đông vương phủ, sao có thể ở nơi này!"

"Nơi này mỗi ma ma, cô nương đều đối với thiếp rất tốt, đồ ăn lại ngon, hơn nữa họ đã từng làm mẫu thân rồi, khẳng định biết làm thế nào chăm sóc ta!"

"Nàng đừng mơ tưởng! Vương Phủ không được, còn muốn đưa đến kỹ viện? Được! Trừ phi thiên hạ đảo ngược! Tế Thuận ngươi mau thu lại sĩ phòng, nàng sẽ không lấy cớ để đến nữa!"

"Nghĩa huynh, huynh đừng để ý đến hắn, hắn chính là lo lắng quá độ!" Nàng xách vòng eo biến lớn."Chàng kỳ thị bọn họ, xem thường bọn họ là không đúng? Bọn họ đều là bằng hữu của thiếp!"

"Các người đừng xem nơi này là nhà mình được không? Muốn ầm ĩ trở về phủ ầm ĩ!" Tế Thuận không chịu nổi bọn họ, liền nói: "Linh Linh, Duy Kinh nói cũng không phải không có lý, muội đường đường là một phúc tấn, thường cùng Hoa nương ở chung một chỗ, bị người nhìn thấy sẽ khiến lời ong tiếng ve."

"Thì ra là Quận Vương gia cảm thấy cô nương nơi này, cũng không xứng cùng những quý nhân như các người lui tới ?" Một nữ nhân thiên kiều bá mị đi vào, trên tay bưng một chén.

Tế Thuận nhìn thấy Hoa Mẫu Đan, thần sắc có phần không được tự nhiên quay đầu, từ trong ngực móc ra một phong thơ để đọc.

Một mỹ nữ tuyệt diễm lướt qua bên người Tế Thuận, đi tới trước bàn để chén xuống. "Linh Linh, nào , đây là ta bảo phòng bếp làm cho nàng chén cháo tổ yến, ăn rất ngon , mau ăn đi!"

"Cháo tổ yến? Tốt quá! Vẫn là Mẫu Đan hiểu rõ ta nhất!" Y Linh vui vẻ mà tiến lên, quên mới vừa rồi còn giận nhau với Duy Kinh.

"Phù Tang nói ở trong thơ, hắn và Chu Cận ở Giang Nam rất tốt, bảo chúng ta đừng quan tâm." Tế Thuận đem nội dung trong thư chuyển cáo cho mọi người.

"Vậy thì tốt rồi!" Hoa Mẫu Đan cảm thấy cao hứng thay hai người, nhưng vẫn không quên nói với Y Linh: "Linh Linh, nếu nàng thích ăn cháo tổ yến, không bằng bảo Đông vương gia nhận nữ đầu bếp của chúng ta vào ở tạm trong phủ của nàng được không? Nữ đầu bếp này làm thuốc đều rất dễ chịu không có mùi thuốc gì, cô nương nơi này của chúng ta cũng rất thích uống thuốc nàng ấy làm."

Duy Kinh nghe thấy Hoa Mẫu Đan âm thầm giúp đỡ mình, vội vàng ném lấy một ánh mắt cảm tạ, nói với thê tử: "Nếu nàng thích thì nhận nữ đầu bếp kia về đi, nhưng về phía sau nàng nhất định phải ngoan ngoãn uống thuốc bổ, cũng không thể ăn vạ!" Phụ nữ có thai lớn nhất, hắn có thể không theo nàng sao?

"Duy Kinh! Chàng đối với thiếp tốt nhất!" Y Linh vui vẻ cười, hưởng thụ cảm giác được hắn cưng chìu.

Có thể xuyên qua thời không, đi tới nơi này cùng hắn gặp gỡ, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng! Nàng thề nhất định sẽ quý trọng toàn bộ thật tốt!

Ba mẹ ở xa, con đã tìm được hạnh phúc của con rồi, tin tưởng ba mẹ sẽ vui vẻ vì con, có đúng hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.