Thiếu chút nữa thì quên mất, hôm nay là ngày thứ hai cậu từ nước ngoài trở về, hôm qua khi về đến nhà thì trời đã tối, không kịp cùng baba nói chuyện.
“Cha tôi đâu?”
“Lão gia đang ở trong thư phòng, nói nếu như cậu thức dậy thì đến tìm ngài.”
“Oh.”
Chúc Anh Kiệt đi vào thư phòng của baba cậu.
“Baba, con rất nhớ người. Cuối cùng thì con cũng về, mọi chuyện trong nhà vẫn tốt đó chứ.”
Chúc Anh Kiệt ôm cổ baba cậu nũng nịu nói.
“A Kiệt, con tốt nghiệp rồi có dự định gì không? Như vậy đi, vào công ty thực tập vài ngày, baba già rồi, công việc sớm muộn gì cũng giao hết cho con quản lý.”
“Baba! Người một chút cũng không già, nhưng con không nghĩ vào công ty làm việc là một ý định tốt, như vậy rất khó chịu, con nghĩ con nên ra ngoài tìm việc để tích lũy kinh nghiệm.”
“Như vậy cũng tốt, ta sẽ nói các chú bác một tiếng để xem có công việc phù hợp với con hay không.”
“Baba! Vậy không phải là giống nhau sao? Người đừng xen vào, con sẽ tự đi tìm.”
Chúc Anh Kiệt nói được là làm được, quả thật dựa vào tấm bằng của cậu đi đâu cũng có thể tìm được việc, nhưng chính cậu lại thấy như vậy thật không thoải mái.
Cậu thầm nghĩ nên làm điều gì đó mà cậu yêu thích và không dính dáng đến công việc, bởi vì về sau công ty của gia đình thế nào cũng do cậu tiếp quản, xem xét chỉnh lý công ty, sau vài thập niên nữa cậu cũng phải làm cái việc này, thật sự rất phiền phức.
Nhưng hiện tại baba vẫn bắt ép cậu làm theo ý ông ấy, cậu làm sao có thể thoải mái được chứ?
Chúc Anh Kiệt mỗi lần đi phỏng vấn xin việc chỉ lấy tấm bằng tốt nghiệp phổ thông ra, vì cậu nghĩ là muốn nếm thử công việc khác nhau như thế nào, nhưng chính vì vậy mà lại không tìm được việc, 10 ngày qua, không công ty nào chịu thu nhận cậu.
Chúc Anh Kiệt đứng trước một cửa hàng thú nuôi, nhìn thấy bên trong có chú mèo con, chó con rất đáng yêu, đột nhiên cảm thấy nếu xin việc ở chỗ này cũng không tồi.
Chúc Anh Kiệt nhìn đến mê mẩn, đột nhiên có một người đụng phải cậu, cậu cũng chẳng để ý, nhưng mà đã trưa rồi nên cậu ngẫm lại là mình cũng cần phải ăn cơm, vì thế sờ sờ túi để xem còn bao nhiêu tiền để đi mua đồ ăn nhanh cũng được.
Không xong rồi! Tiền không có! Chính là người lúc nãy!
Ý thức được điều đó, Chúc Anh Kiệt liền đuổi theo, hay nói cách khác là tiền mất không sao, cậu chỉ lo mấy cái giấy tờ chứng minh phải đi làm lại thì rất phiền toái.
“Bắt tên trộm đó! Hắn trộm tiền của tôi!”
Mọi người ở phía trước tỏ ra như không nghe thấy, né qua một bên cho tên trộm chạy vào đường khác, Chúc Anh Kiệt thấy vậy đuổi theo càng nhanh.
Lúc này, phía trước đi tới mấy người mặc đồng phục của võ đường võ thuật truyền thống Trung Quốc, thấy người đứng đầu duỗi chân ra, bắt lấy tên trộm rồi bắt hắn quỳ trên mặt đất.
Sau khi Chúc Anh Kiệt cùng những người kia lấy lời khai đi ra khỏi đồn cảnh sát, cậu mới vội vã cảm ơn
“Cảm ơn các vị đại ca, nếu không có các vị chắc tôi đã thảm rồi. Vừa nãy thấy vị đại ca đẹp trai này suất chiêu, không biết có thể dạy tôi không?”
Nếu không tìm được việc thì học võ truyền thống Trung Quốc giúp cho thân thể khỏe mạnh, vậy cũng tốt.
“Cậu sao? Tiểu huynh đệ, tôi thấy cậu chạy 500 mét đã thở hổn hển, chi bằng đi đến phòng tập luyện trước rồi sau này mới đi học võ truyền thống Trung Quốc.”
Người đứng đầu kia nói chuyện không chút khách khí.
Chúc Anh Kiệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn người kia, nam nhân trong nước trung bình đều cao 1m70, cậu còn cảm thấy mình là rất rất đạt tiêu chuẩn, nhưng khi nhìn người kia liền nghĩ là dậy thì không bình thường, hắn cao ít nhất cũng phải 1m90, không có việc gì thì cao như vậy làm gì?
Hắn ta là phát triển tự nhiên hay là có người dạy hắn cách phát triển!
Chúc Anh Kiệt liền chuyển sang mấy người còn lại thỉnh giáo, nhưng mà những người đó so với cái tên kia chỉ là làm nền, hóa ra cái tên kia là đại sư huynh của bọn họ, cũng là người có công phu giỏi nhất trong số này.
Những người này cũng không chịu dạy cậu, vì thế cậu đi theo họ trở về võ đường, bọn họ cũng có thầy dạy mà đúng không? Cùng lắm thì cậu trả tiền để đi học thôi.
“Tiểu tử! Cậu thật sự muốn học? Vậy thì cậu nên cẩn thận đừng để mình bị thương, đến lúc đó chúng tôi không chịu trách nhiệm.”
“Anh!”
Chúc Anh Kiệt nhìn vị đại sư huynh lè lưỡi, làm mặt quỷ.
“Ai cần anh lo, không chừng người bị thương là anh.”