Ái Thượng Điều Giá Sư

Chương 8: Lần đầu trừng phạt



Edit & Beta: Gấu chan

“Kỳ thực, rất đơn giản, chỉ cần cậu …. lấy thân… để chuộc lỗi là được…” Tới gần Lãng Phàm một chút, cảm giác được thân thể đối phương không kiềm được run rẩy, hắn lại càng hưng phấn.

“Bây giờ tôi sẽ tiếp tục làm bản kế hoạch.” Xoay người muốn đi, nhưng cánh tay lại bị giữ chặt.

“Bản kế hoạch đương nhiên là cần bổ sung, thế nhưng… cậu đã vượt quá thời hạn tôi quy định…. chẳng lẽ không có gì để bồi thường sao? ~”

“Cái kia.. tôi…” Còn có thể nói “không” sao? Cậu đã thừa nhận sai lầm rồi mà ~? Lăng Phàm tự ti cúi đầu tự hỏi, ngẩng đầu thấy Gia Minh Diệc chạy tới bên cạnh bàn chứa, lục lục một hồi, dường như đang tìm gì.

“Đem quần áo cởi ra, rồi nằm xuống ở chỗ này.” Khi hắn quay lại đối mặt với Lăng Phàm thì trên tay đồng thời cầm một cây thước lớn- dùng vẽ bản đồ công trình, hắn dùng thước nhẹ nhàng đánh lên bàn, ra lệnh nói.

“A?” Lăng Phàm mở to hai mắt nhìn Gia Minh Diệc, cậu không phải đang nghe nhầm đi?

“Sao vậy, cậu không thích ở đây sao?” Khóe miệng kéo thành một độ cong mang theo nụ cười tà mị, khiến cho phần ký ức kia của Lăng Phàm lại trổi lên mãnh liệt.

“Nếu như cậu muốn, tôi không ngại cùng cậu đứng ngoài cửa biểu diễn...” Hắn nói một câu khiến Lăng Phàm trong nháy mắt cứng đờ, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống cằm.

“A….. Gia … tiên sinh, ngài thật biết nói đùa…”

“Cậu nghĩ tôi đang đùa sao?” Thước trong tay lần thứ hai gõ lên mặt bàn.

“Nhanh lên một chút, tôi còn có việc cần phải xử lý đấy —-.”

“Nhưng đây là.. phòng làm việc mà..” Người đàn ông này có nhầm không vậy? Ở trong công ty làm loại chuyện này mà coi được sao?

“OK, tôi nghĩ tôi cần cùng cậu nói rõ ràng. Tôi cho cậu ba lựa chọn, một.. là lập tức cởi quần áo nhận hình phạt của tôi, hai là đi ra ngoài, ở bên ngoài làm chuyện như trên, ba là hai cái kia không cần chọn và cậu  vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt tôi lần nữa.”

“Việc này….” Ý tứ của Gia Minh Diệc  thật sự rất rõ ràng, muốn hiện tại bỏ việc hay bị  nhục nhã? Lăng Phàm tự nhận là cậu là một người không có cốt khí, nhưng ít nhất cậu không từ bỏ công việc khó khăn lắm mới có này. Do dự một lúc, cậu bắt đầu cởi bỏ cúc áo sơ mi….

****************************************************************************

Lần thứ ba trần truồng trước mặt Gia Minh Diệc, Lăng Phàm không còn sợ hãi, khẩn trương như lúc trước. Cậu không thể tin rằng người đàn ông này dùng phương thức như vậy giải quyết công việc. Lăng Phàm dựa theo yêu cầu của Gia Minh Diệc nằm dài trên bàn làm việc, hai tay cậu nắm chặt mép bàn, hai mắt nhắm nghiền, chỉ hy vọng mọi thứ mau nhanh chóng chấm dứt.

“Ba ── ”

“A ──”

Thước đo rơi vào mông, đau đớn so với cậu nghĩ lớn hơn một chút, nhưng vẫn cảm giác được Gia Minh Diệc chưa dùng toàn lực, Lăng Phàm như cũ cố gắng kiềm chế không được kêu lên.

“Cánh cửa này hiện tại đã khóa, mọi người bên ngoài cũng không nhìn thấy, nhưng tôi không chắc việc cách âm có tốt hay không — Gia Minh Diệc nhắc nhở, động tác trên tay vì vậy mà dừng lại một chút.

“A ── ngô ──” Sắp hét lên nhưng cậu cố gắng nén lại, Lăng Phàm chỉ có thể cắn chặt răng, không dám lên tiếng nữa. Màu đỏ đã bắt đầu lan khắp mông, thậm chí ngay cả đùi cũng bắt đầu sưng, đau đớn làm mồ hôi cậu rơi khắp mặt bàn. Không thể đếm được hắn đánh tất cả bao nhiêu roi, thẳng đến khi tâm trí Lăng Phàm đã mơ hồ—— nghiêm phạt cuối cùng cũng dừng lại. Lăng Phàm gục xuống bàn thở dốc, một lúc sau vẫn chưa đứng dậy nổi.

“Sao vậy, mới như vậy đã không chịu nổi?~” Bên tai là giọng nói đầy khinh miệt của Gia Minh Diệc, như đang cười nhạo cậu vô dụng cùng yếu đuối. Lăng Phàm cắn chặt răng, chống mặt bàn đứng lên, xoay người muốn đi lấy quần áo mặc vào, nhưng không ngờ bị hắn túm lại, dùng một tư thế nằm sấp nằm trên đùi đối phương. Cậu chống cự muốn đứng lên nhưng eo lại bị giữ chặt.

“Buông.. buông…tôi ra!” Không biết người đàn ông ác liệt này lại muốn đùa giỡn gì nữa, Lăng Phàm lúc này giãy dụa có vẻ lực bất tòng tâm.

“Nơi này có chút sưng, nhất định phải xoa, bằng không mấy ngày sau cậu sẽ rất khó chịu.”  Hắn nói rồi sau đó dùng bàn tay nhẹ nhàng  xoa lên làn da nóng bỏng của Lăng Phàm.

“Không... Không cần... Tôi có thể tự mình xử lý.” Lăng Phàm giùng giằng muốn đứng dậy. Người đàn ông này vừa rồi còn dùng phương thức như vậy nhục nhã cậu, hiện tại lại muốn đóng vai người tốt à ~ dễ như vậy sao?

“Tôi nói rồi, chỉ cần cậu chấp nhận hình phạt, chuyện cậu chưa hoàn thành công việc dừng lại đây, cậu không cần lo lắng tôi lại như vậy với cậu nữa, tôi chỉ hy vọng cậu không phải vừa đứng ngồi không yên vừa làm bản kế hoạch.”

“Tôi ….a….ngô….. tôi không cần xoa, vết thương nhỏ đó không tính là gì cả.”

Lăng Phàm bị Gia Minh Diệc mạnh bạo vuốt ve khiến cho thở gấp, hai tay không tự chủ nắm lấy ống quần đang bao lấy đôi chân dài của đối phương.

“Tôi biết xoa như vậy có chút đau đớn, nhưng lát sau sẽ thoải mái hơn —–.”

Đè phần eo mềm mại của Lăng Phàm xuống sau đó đưa tay mơn trớn tấm lưng mềm mại, khiến thân thể câu dần dần thả lỏng. Đau đớn lúc trước cũng bắt đầu giảm bớt, thay vào đó là một trận khoái cảm tê dại, làm cho Lăng Phàm mất tự chủ….bắt đầu… hưng phấn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.