Cho Lăng Phàm nghỉ ngơi, thực chất chính là hắn cho bản thân thời gian để suy nghĩ, bởi vì mọi chuyện đã vượt qua ngoài dự định của hắn. Không phải bởi vì lời nói của Lăng Phàm khiến hắn tức giận mà là bởi vì lần trừng phạt này hắn lại đối với cậu nảy sinh thương tiếc. Đã bao lâu hắn chưa quan tâm người khác như vậy? Sao hắn lại có thể cứ tập trung sự chú ý của bản thân lên một người không có quan hệ thân thiết với mình? Có thể là chưa bao giờ như vậy đi!
Lúc hắn đang suy nghĩ tới việc này liền đột ngột đứng lên. Hắn bây giờ đã gần ba mươi tuổi, trong những năm qua, số người mang lại tình cảm mãnh liệt điên cuồng cùng sự lãng mạng cho hắn là đếm trên đầu ngón tay, ở trên tình trường hắn đã thành lang sói. Chỉ là mấy năm gần đây, bởi vì thói quen chơi đùa khắp nơi, nên hắn càng ít có những đoạn tình cảm như vậy. Hay là do cô đơn quá lâu nên mới có thể dễ dàng quan tâm một người như vậy. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cậu nhóc Lăng Phàm kia, tính cách im lặng không hoạt bát, nhưng về mặt tình thú lại rất hợp khẩu vị của hắn. Vừa nghĩ tới khi ở Never Begin, cậu rõ ràng rất hưng phấn nhưng lại nhẫn nhịn tỏ ra đứng đắn, khiến hắn càng muốn lún sâu hơn.
Nếu như có thể…. ở chung một thời gian cũng không sao….
***************************************
Vừa đúng dịp cuối tuần, Gia Minh Diệc buông xuống tất cả công việc đi đến một thôn nhỏ cạnh thành phố S dạo chơi giải sầu. Bởi vì gần đây đối mặt với một mối quan hệ mới lại thêm ôm tâm tình chờ mong, tâm trạng lúc này của hắn rất tốt, mua được không ít đặc sản của vùng này, chuẩn bị mang về khi đi làm chia sẻ cho Lăng Phàm.
Nhưng mà thời điểm thứ hai tới, thế nhưng Lăng Phàm chưa có tới công ty.
Lúc bắt đầu hắn cũng cho rằng Lăng Phàm chỉ cần thêm chút thời gian để suy nghĩ, thế là cũng không có để ý nhiều, nhưng đã qua một tuần rồi mà Lăng Phàm vẫn như trước vẫn không đến công ty.
Gia Minh Diệc cuối cùng không nhịn được đành hướng một đồng nghiệp trong công ty hỏi thăm, mới biết được Lăng Phàm từng gọi điện tới công ty xin nghỉ dài hạn.
Việc này của cậu là có ý tứ gì?
Bởi vì không muốn đối mặt với hắn nên dứt khoát dùng cách như vậy để trốn tránh? Điều này đối với hắn một người luôn luôn cao cao tại thượng không khác gì bị chậu nước lạnh dội vào đầu. Cao ngạo như hắn không thể không tìm cậu để hỏi lý do. Cảm giác này, thật giống như nuốt phải một món ăn bị thiu (=”=), lại không thể phun ra, trong lòng buồn bực rất khó chịu chỉ có rõ ràng cảm thụ này (ꏿ ﹏ ꏿ)
Gia Minh Diệc thế là không thể không đem toàn bộ tinh lực một lần nữa tập trung lên công việc.
Chỉnh thể của tòa nhà mới được tiến hành đâu vào đấy như bản thiết kế, chỉ là không có Lăng Phàm, vốn có vẻ như hai người chen nhau trong văn phòng bây giờ lại cảm giác trống trải thiếu vắng.
Lại đến cuối tuần.
Ngày đó là sinh nhật của quản lí bộ phận thiết kế, nhiều người hò reo là tan làm phải tổ chức linh đình một phen, có thể là do mọi người đều muốn ăn uống thả lỏng, xả stress, dù sao từ khi nhận nhiệm vụ thiết kế tòa nhà mới đến nay, bọn họ đã lâu chưa có được một ngày nghỉ thật sự. Thường thường là đang ở nhà ngủ say thì có điện thoại gọi đến công ty yêu cầu tiếp tục tăng ca.
Gia Minh Diệc là nhân vật quan trọng trong ngành, đương nhiên cũng bị mời ở lại. Tuy rằng hắn không thích tham gia những hoạt động như vậy, nhưng vì đồng nghiệp nhiệt tình khuyên bảo một hồi, cũng liền vui vẻ gật đầu. Bữa tôia được tổ chức tại một nhà hàng Trung Quốc, mấy chén rượu vang vào bụng, bầu không khí vốn có chút câu nệ ngượng ngùng nhất thời liền tan thành mây khói, nhiều người ồn ào nhao nhao nói làm không khí nóng lên.
Gia Minh Diệc không quá am hiểu việc ứng phó những trường hợp như vậy, chỉ biết một mình uống rượu.
Cơm rượu no say, mọi người muốn tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm nên đã tốp năm tốp ba kết bạn rời đi, Gia Minh Diệc cũng tạm biệt đồng nghiệp chuẩn bị về nhà.
Khi đó đã gần nửa đêm, đường phố trống trải, trên ngã tư đường từng trận gió lạnh thổi tới phần nào khiến hắn tỉnh rượu một ít, hắn hít sâu một hơi, nâng cao tinh thần đang định hướng bãi đỗ xe đi đến lại lơ đãng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Chỉ là có một nửa không thấy rõ, thân thể vốn không có mấy lạng thịt tựa như càng trở nên đơn bạc hơn, cậu mặc một chiếc áo sơ mi có nhiều nếp nhăn, bên dưới mặc quần jean bị giặt đến bạc thếch, tay xách một túi nilon, dường như là vừa mới mua đồ dùng hàng ngày ở một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa đang muốn về nhà.
Gia Minh Diệc cũng không biết bản thân bị làm sao, hắn cũng không gọi Lăng Phàm lại, tựa như bị ma xui quỷ khiến cứ như vậy một đường đi theo phía sau Lăng Phàm, hướng về phía một chung cư cũ nát mà đi…….
Tuy rằng không phải rõ ràng bối cảnh gia đình Lăng Phàm, nhưng theo tính cách tiết kiệm cùng quần áo bình thường của cậu, hắn cũng đoán được như vậy thì tình trạng của cậu không quá tốt, mà khi hắn cùng Lăng Phàm chen lấn đi trên hành lang tối tăm cùng đạp lên cầu thang phát ra thanh âm “lạc chi” lại hơi khiến cầu thang rung động, tình hình này thật sự vẫn là có điểm ngoài ý muốn.
Hắn biết ở đây cách trung tâm thành phố không tới hai, ba cây số, giá nhà cũng không rẻ, nhìn thân hình Lăng Phàm gầy yếu cùng tiền lương ít ỏi của cậu còn chi trả tiền điện tiền nước, đương nhiên không thể thuê được phòng ở xa hoa. Nhưng cái phòng ở trước mặt này không phải là quá đơn sơ rồi sao….
Nói là nhà không bằng bảo là có một mái che mưa che nắng cùng hiên nhà đều là dựng tạm, cả căn phòng không tới bảy tám mét vuông (@@), không có cửa sổ, phía bắc có một cái giường đơn sơ vặn vẹo, một chân giường đã gãy, dùng mấy cục gạch miễn cưỡng dựng lên, bên cạnh có một tủ gỗ nhỏ chứa quần áo, tiếp đến là cái bàn như phế phẩm sứt mẻ nhiều chỗ được mang về, trừ chỗ đó ra……. Trong gian phòng này, thậm chí ngay cả một cái ghế cũng không có.
Lăng Phàm hình như là rất mệt mỏi, vừa về nhà liền đem túi nilon tùy ý ném vào góc tường, không kịp cởi áo khoác đã nằm lên giường nhỏ, rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà thở dài một hơi.
Từ quê nhà về đây đã ba ngày, cậu vẫn chưa thể điều chỉnh tốt tâm tình của bản thân, kinh hoảng khi nhìn thấy một đám người, ban ngày theo thói quen giam mình trong phòng, chỉ có buổi tối mới ra ngoài mua ít đồ cần thiết.
Công ty vẫn chưa trả phép cho cậu,cậu không biết làm sao để đối mặt với Gia Minh Diệc…… hoặc là bản thân không thể đối mặt với chính mình.
Gia Minh Diệc cứ như vậy đứng ở ngoài căn phòng bị bóng tối bao phủ, thân thể vốn ngà ngà say có chút nóng lên vì cồn lại thanh tỉnh hoàn toàn, chỉ im lặng đứng đó nhìn, hắn không biết nên dùng thân phận nào để bước vào trong.
Mãi cho đến khi Lăng Phàm đờ ra một lúc lâu, lúc này mới nhớ quên khóa cửa phòng, từ từ đứng lên khỏi giường, đi nhanh tới cửa___
“Anh…anh….Gia Minh Diệc tiên sinh?” Sao ở nơi này lại có thể nhìn thấy hắn? Chẳng lẽ là ảo giác của cậu, cậu làm việc gì khiến hắn mất hứng nên lần này hắn liền tìm mình để tính sổ sao?
Lăng Phàm cứ như vậy ngây ngẩn cả người, thậm chí quên cả việc muốn đi đóng cửa, chỉ là đứng im như vậy kinh ngạc nhìn hắn.
“Người tới cửa chính là khách, không mời tôi vào ngồi một chút sao?”
“Gia Minh Diệc…mời…. việc kia…..” Lăng Phàm bây giờ mới phản ứng được, nghiêng người cho Gia Minh Diệc vào nhà, quay vào phòng thì không thấy có chỗ có thể để hắn ngồi.
“Không có việc gì, tôi ngồi ở đây là được rồi.” Thấy thân hình Gia Minh Diệc thoải mái ngồi xuống giường cậu, lúc này cũng không thể từ chối được nữa. Nhìn thấy hắn miễn cưỡng vào phòng của mình, cậu liền tự ti cúi đầu xuống, Lăng Phàm ngượng ngùng nói.
“Xin lỗi nhà của tôi tương đối đơn sơ. Không biết anh tới tìm tôi là có việc gì?”
“Vừa đi ngang dưới lầu, đúng lúc lại thấy cậu…. Tiểu Phàm, cậu nửa tháng cũng không tới công ty, có phải là do tôi đối với cậu quá khắt khe ….”
“Đều không phải… tôi chỉ…chỉ…. dự định nghỉ một thời gian thôi… Còn về việc thiết kế tòa nhà…Tư chất của tôi… không thích hợp với việc này…. ” Việc nhà của mình cũng là một phần, nhưng Lăng Phàm bây giờ không có dũng khí nói ra, huống chi trước mặt người đàn ông này, vừa nhìn qua đã biết là một đại thiếu gia cả ngày có người bưng cơm rót nước, là một người áo cơm một đời không lo làm sao có thể hiểu được sinh hoạt gia khổ của kẻ nghèo hèn như cậu.