Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 40: Chung khúc (nhị)



Yêu Nhất ngẩn ra giật mình, lập tức cười cười:

“Được, cùng cậu quen biết cũng là một hồi duyên phận khó có được, tôi nguyện ý giúp cậu cởi bỏ khúc mắc. Tôi có biết một đại sư thôi miên, ông ấy có thể trợ giúp cậu mang kí ức trầm trầm đi ra.”

Nhìn ra kinh ngạc cùng do dự lóe ra  trong mắt Lăng Phàm, hắn vỗ vỗ bả vai Lăng Phàm: “ Tin tưởng tôi.”

Vài giờ sau, Lăng Phàm đã nằm ở trên chiếc ghế da màu đen. Bức màn trong phòng được kéo kín, ánh nến bón phía tỏa ra, mang đến một loại không khí yên tĩnh cùng an dật, khiến Lăng Phàm thư hoãn đi không ít cảm xúc khẩn trương.

“Đừng lo lắng, hãy thoải mái đi. Cậu là bạn của Yêu Nhất, tôi sẽ hết sức giúp cậu tìm về kí ức đã mất.” Thanh niên y sư mặc trường bào bạch sắc mỉm cười, trời sinh dáng vẻ ôn nhu hiền lành mang theo lực tương tác khiến người khác  an tâm. Hắn cầm trong tay một chiếc chuông bạc lớn, đang đung đưa một bên. Chương bạc đung đưa theo tiết tấu không nhanh không chậm, tầm mắt Lăng Phàm rất nhanh bị hấp dẫn. Cậu nhìn chuông bạc, chớp mắt, lại chớp một cái……. Mí mắt rất nặng, thân thể lại càng ngày càng nhẹ. Tâm tình được thả lỏng, rất muốn ngủ……………

“Tôi đếm đến ba, cậu liền nhẹ nhàng rơi vào mộng cảnh.” Đại sư thôi miên mềm nhẹ vang vọng nói bên tai Lăng Phàm, “ Một, hai, ba…..”

Lăng Phàm phát ra tiếng hít thở vững vàng. Cậu ngủ, ở trong mộng trở về quá khứ, về lại cái thời học sinh rối rắm cùng tràn ngập bi thương của cậu.

Ngày đó khi màn đêm xuống, cậu lặng lẽ đi theo phía sau Tiêu Đồng cùng Sở Dao đi tới sân thể dục, muốn biết rõ bọn họ đang nói cái gì. Rồi mới dần dần tiến tới gần, cậu nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Dao.

“Các người muốn làm gì?”

Vài nam nhân dáng vẻ lưu manh đem cậu ấy vây quanh, hiển nhiên là mang bộ dáng không có ý tốt, nhưng ở nơi đó lại không có bóng dáng Tiêu Đồng. Lăng Phàm vừa giật mình vừa nghi hoặc, không nghĩ ngợi liền muốn xông lên đi cứu Sở Dao. Không nghĩ tới vừa đi được một bước, cánh tay lại bị người bắt lại, cậu nhìn lại không ngờ lại là Tiêu Đồng đứng ở phía sau cậu.

“Không cần đi, mặc kệ chuyện của người khác.” Tiêu Đồng trầm giọng nói, biểu tình lạnh lùng.

“Cậu định làm gì Tiểu Dao?”Lăng Phàm cắn răng, cậu đã đoán được việc gì phát sinh.

“Một chút giáo huấn mà thôi!” Tiêu Đồng lạnh lùng cười,”Đây là do cậu ta tự làm tự chịu, cậu không cần nhúng tay vào. Đôi khi, thiện lương cùng cần có giới hạn.”

Lăng Phàm sửng sốt, nhân cơ hội này Tiêu Đồng đột nhiên nâng tay đánh vào bụng của cậu. Lăng Phàm phát ra một tiếng kêu rên, thên thể mềm mềm ngã xuống, ngã vào trong lòng Tiêu Đồng. Cũng bởi vì vậy, cậu không thể cứu Sở Dao từ trong tay mấy tên lưu manh kia. Thế nhưng tựa như lời Tiêu Đồng nói vậy, Sở Dao có lẽ thật sự chỉ là tự làm tự chịu mà thôi………….

Thời học sinh Lăng Phàm có rất ít hồi ức, tuy rằng vài năm kia cũng có chuyện vui vẻ nhưng càng nhiều hơn là hồi ức chua xót. Từ rất sớm cậu ý thức được tính hướng bản thân có vấn đề, trong khi các nam sinh đối với nữ sinh xinh đẹp chảy nước miếng và ham muốn thì cậu lại yên lặng nhìn theo những nam sinh cao lớn cường tráng trên sân thể dục. ( Tiểu Phàm a, khẩu vị của cưng thật nặng =]]]]])

Cha mẹ mất sớm, ông bà nội sinh hoạt thực cũ kỹ cổ xưa khiến Lăng Phàm cũng là tại hoàn cảnh xưa cũ bế tắc lớn lên. Lúc đầu cậu còn chưa biết cái gì là “đồng tính luyến ái”, cậu cho rằng bản thân tâm lý bị bệnh tật gì. Tâm sự này cậu không biết nên đi nói với ai, vừa cảm thấy mất mặt lại sợ bị mọi người cười nhạo, thậm chí kinh hoảng sợ bản thân mình bị đưa tới bệnh viện tâm thần. Vì trị liệu cậu buộc chính mình phải cùng nữ sinh yêu đương, hơn nữa lại chọn Văn Tĩnh một nữ sinh khả ái cùng lớp thổ lộ. Nhưng mà, hai người  đều là con ngoan trong nhà, hoàn toàn không biết yêu đương vụng trộm là cái gì.Kết quả, tại một lần học buổi tối, hai người cầm tay tản bộ tại sân thể dục, bị bảo an cầm đèn pin rọi vào phát hiện.

Lúc ấy lại chính là khi trường học chỉnh đốn lại kỷ luật, Lăng Phàm cũng nữ sinh kia xem như tấm bia phản diện bị phê bình bốn phía. Kỳ thật tại thời điểm đó làm gì có người trẻ tuổi nào không vụng trộm yêu sớm? Nhưng hai người bọn họ lại trở thành hai người xui xẻo nhất, đi đến đâu cũng đều bị các học sinh chỉ trỏ.

Bị cười nhạo, cũng không phải là cười bọn họ yêu sớm mà là cười bọn họ chỉ số thông minh thấp, làm việc này cũng không xong. Cùng so sánh với học sinh làm trái kỷ luật của nhà trường bọn họ càng khinh thường những kẻ ngu xuẩn. Nữ sinh kia rất nhanh không còn ngốc ở lại trường học, bởi vì cha mẹ có điều kiện nên rất nhanh liền chuyển ra nước ngoài.

Lăng Phàm cũng không có may mắn như thế, ông bà nội nhịn ăn nhịn uống mới có thể nuôi cậu đi học, hai người già nghe thấy cháu trai làm trái với nội quy trường học cảm giác tựa như trời sụp xuống. Ông nội tức giận mắng cậu, sau đó bị xuất huyết não cứ như vậy nằm trên giường không dậy nổi. Mang thâm tâm áy náy, Lăng Phàm xin tạm nghỉ học, một mình ở nhà chiếu cố ông bà nội một bên lại tự học, thế nhưng cần có rất nhiều tâm huyết, dựa vào sự cố gắng cuối cùng cậu cũng có thể thuận lợi tốt nghiệp trung học hơn nữa còn có thể học lên. Thật lâu sau này, cậu đem chuyện này nói cho Tiêu Đồng rước lấy một trận cười lớn.

Theo như Tiêu Đồng nói, đây là cậu đi sai hướng tự thân muốn đi theo nữ sinh nói chuyện yêu đương nên bị báo ứng. Là cậu chọn sai phương pháp giải quyết, đi sai đường, mới có thê càng ngày càng sai. Nếu cùng một nam sinh cao ráo cường tráng thì làm sao có thể bị nói là “yêu sớm” đây? Lúc đó, làm gì có ai nghe qua nam nhân cùng nam nhân có thể nói chuyện yêu đương. Thờ điểm nhận thức Tiêu Đồng, Lăng Phàm đã thi đậu Đại học kiến trúc A đại, Tiêu Đồng là học trưởng của cậu, đồng thời cũng là hội trưởng hội sinh viên. Hắn là một người có dã tâm  cũng không giấu giếm điểm này, bởi vậy trong trường học hắn gây thù với không ít người, nhưng đồng thời cũng có không ít người nguyện vì hắn làm tất cả. Ban đầu, Lăng Phàm cũng không nhận thức hắn, bọn họ vốn  là người của hai thế giới khác nhau. Nguyên nhân là thời điểm lên đại học Lăng Phàm không thích ứng được với mọi thứ xung quanh, ở bên trog kí túc xá bốn người, buổi tối thực sự là ác mộng. Trước khi lên đại học cậu đã ngốc ở nhà rất lâu, về phương diện như thế nào cùng bạn học làm quen cậu lại nhanh chóng quên mất, về phương diện khác lại phát giác tính hướng bản thân không có thay đổi, trong lòng kinh hãi không thôi. Có một buổi tối cậu nói mớ, hoặc là la to bừng tỉnh. Khiến các bạn cùng phòng cũng bị làm phiền, dần dần sinh ra chán ghét cùng sợ hãi đối với cậu, không chịu ở cùng cậu, liền yêu cầu nhà trường chyển phòng cho cậu. Chính là về sau, tại thời điểm Lăng Phàm lo lắng không biết phải làm như thế nào cho phải, lại đi vào tầm mắt Tiêu Đồng. Xử lý mẫu thuẫn của các học sinh là nhiệm vụ của hội trưởng hội sinh viên, huống hồ diện mạo ôn hòa hiền hậu, học tập chăm chỉ nghiêm túc, cũng chưa bao giờ ở trong trường học tham gia bang hội nào, chính là loại hình mà Tiêu Đồng yêu thích. Hắn ở trong hội học sinh đã tốn không biết bao nhiêu tế bào não thực sự cần một tiểu tình nhân như Lăng Phàm đến an ủi một chút tâm tình mệt mỏi của hắn.Lăng Phàm đương nhiên không biết tâm ý của Tiêu Đồng, bị bạn học xa lánh khiến cảm xúc của cậu suy sụp, khi đang thương nghị muốn chuyển cậu tới nơi nào thì chính cậu cũng đang cố gắng thay đổi hiện trạng. Sinh hoạt phong phú có thể khiến thế giới tinh thần dồi dào, có lẽ sẽ khiến cậu quên đi chuyện xảy ra rước đó. Ôm ý niệm như vậy cậu báo danh tham gia các câu lạc bộ. Triển lãm các câu lạc bộ vô cùng đa dạng, Lăng Phàm báo danh tham gia câu lạc bộ bóng rổ, hơn nữa đúng dịp gặp lại Sở Dao- bạn học cùng lớp của cậu. Đây là lần dầu tiên Lăng Phàm cùng người bạn này gặp nhau bất ngờ ngoài trên lớp học,người mà khác xa so với sự tồn tại rất yếu của Lăng Phàm, Sở Dao rất khả ái, hơn nữa trời sinh có một bộ dáng mềm mại cùng tiếng nói êm tai, nơi nơi đều được bạn học nam nữ hoan nghênh. Ngoài ra, có lời đồn đãi rằng rất nhiều năm trước Sở Dao bị bệnh tật phức tạp, điều này làm cho cậu càng thêm khả ái, tựa hồ lại càng là bộ dáng nhu nhược chọc người trìu mến. Ngoài dự kiến của Lăng Phàm là Sở Dao rất hiền hòa cũng rất được hoan nghênh lại chủ động cùng cậu chào hỏi.

“Lăng Phàm! Không nghĩ tới lại gặp cậu ở chỗ này, tớ là bạn học cùng lớp của cậu, cậu còn nhớ rõ không?Cậu cũng thích bóng rổ? Tớ cũng rất thích, đáng tiếc tớ đã tham gia câu lạc bộ radio… bóng rổ trường ta rất mạnh cậu có biết không? Năm ngoái còn vào  top 10, lúc ấy bình luận viên nóng huyết quá cho nên tớ mới tham gia câu lạc bộ radio. Kỳ thật a……”

Sở Dao thao thao bất tuyệt, mà Lăng Phàm một bên lại mỉm cười lẳng lặng lắng nghe. Nghe nói Sở Dao trải qua bệnh nặng, nhưng từ trên người cậu ấy lại một chút cũng không nhận ra. Lăng Phàm không khỏi đối với cậu sinh ra tâm khâm phục, cũng sinh ra thiện cảm, loại cảm giác này cùng tình yêu không quan hệ, cậu chỉ đơn giản là thuần túy bị mị lực của Sở Dao hấp dẫn, muốn cùng cậu ấy trở thành bạn tốt. Đây có lẽ là người bạn thân nhất thời đại học của cậu. Thời điểm vừa mới bắt đầu Lăng Phàm thật sự đã nghĩ như vậy……….

Editor: Muốn ốm luôn rồi…. Sắp hoàn chính văn rồi aaaaaaaaa * gào thét*!!!!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.