Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 41: Sân trường thiên – Bất ngờ gặp gỡ



Câu lạc bộ bóng rổ huấn luyện thực sự rất vất vả kham khổ, Lăng Phàm tuy rằng đã từng đánh bóng thế nhưng lại hoàn toàn không phải dân trong nghề, cả ngày bị huấn luyện viên cùng học trưởng bắt tập đến chết đi sống lại. Nửa đêm đau nhức đến mức không ngủ được, cậu liền nghĩ đến câu lạc bộ radio của Sở Dao,bình thường tại ban đêm yên tĩnh sẽ có vài tiết mục đặc sắc khiến người ta không dám ngủ vì sợ bỏ lỡ tiết mục hay nào đó.

Tiết mục ban đêm của club radio là tùy thời cơ, sau khi Lăng Phàm hai ba lần nghe nhạc cổ điển, trong lúc vô ý giữa đêm khuya lại bật lên nghe mấy tiết mục đó.

“Các vị đồng học, buổi tối tốt lành.”

Trong nháy mắt kia, một giọng nói ôn nhu mà trầm thấp kích thích màng tai cậu. Lúc ấy cậu còn không biết, chủ nhân của thanh âm ấy là học trưởng đỉnh đỉnh đại danh trong trường Tiêu Đồng. Mà Tiêu Đồng khi ấy căn bản cũng không biết học đệ chính hắn cảm thấy hứng thú cư nhiên sẽ trùng hợp ở radio nghe được thanh âm của hắn. Thanh âm của Tiêu Đồng kỳ thật không phải là trăm phần trăm thiên âm, hắn chỉ là trùng hợp có giọng phù hợp với radio mà thôi. Ngày đó Lăng Phàm chỉnh chỉnh chu chu toàn tầm nghe tiết mục đó hết một đêm, thẳng đến rạng sáng bốn giờ khi Tiêu Đồng nói lời tạm biệt “ngủ ngon” mới lưu luyến không rời tắt radio đi.Bên ngoài sắc trời đã ửng hồng thế nhưng cảm xúc của lăng Phàm vẫn chưa có từ tiết mục ban nãy tỉnh lại. Lăn qua lộn lại căn bản là không ngủ được. Sợ chính mình lại đánh thức bạn cùng phòng, sẽ khiến người khác chán ghét thêm, thế là lặng lẽ xuống giường, rời khỏi kí túc xá đi vào trong khuôn viên trường tản bộ.

Mọi việc thực sự là rất trùng hợp, Tiêu Đồng vừa hoàn thành tiết mục xong cũng vừa vặn từ phòng học đi ra cùng Lăng Phàm vừa vặn đụng phải. Sáng sớm trong vườn trường, hai người lần đầu tiên chân chính gặp nhau. Lăng Phàm cũng không quen biết Tiêu Đồng, thế nhưng Tiêu Đồng đã chú ý Lăng Phàm từ lâu. Như thế nào có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hắn vội vàng nở nụ cười của một hội trưởng chuyên nghiệp ưu tú, thân thiện dễ mến lại gần Lăng Phàm chào hỏi, “Là cậu?”

Lăng Phàm ngẩn ngơ, đây là giọng nói cậu vừa nghe qua radio? Đồng thời cậu cũng biết đứng trước mặt mình là hội trưởng hội học sinh là hoàng tử trong mơ nổi tiếng trong trường. Đi ra khỏi phòng phát thanh, thanh âm nghe được càng thêm chân thật, giọng nói vô cùng phù hợp với khí chất trên người hắn, mang theo loại tự tin từ lúc sinh ra đã có của hắn. Lăng Phàm từ nhỏ đã từ cuộc sống kham khổ bế tắc lớn lên, lên đại học cậu mới biết được thì ra trên thế giới này có nhiều người đáng hâm mộ như vậy có loại tự tin này, cậu thật sự quá bình thường cùng nhỏ bé.

“Xin chào.” Cậu cười cười với Tiêu Đồng, cậu thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Không ngủ được sao? Tôi biết chuyện của cậu, trường học đang sắp xếp, cậu không cần sốt ruột.” Tiêu Đồng cũng cười, “Bây giờ cách thời gian lên lớp vẫn còn sớm, muốn hay không đi chơi thể thao một chút? Tôi nghe nói cậu tham gia club bóng rổ?”

Đối với Lăng Phàm mà nói, Tiêu Đồng trên cơ bản chính là người xa lạ, người xa lạ dùng ngữ khí nói chyện quen thuộc như thế, khiến cậu cảm giác không được tự nhiên. Cậu gãi gãi đầu, tươi cười trở nên có chút xấu hổ, rồi mới để ý Tiêu Đồng nói cái gì, tìm lý do chạy trối chết.

Chỉ có ngườii quen biết thì Lăng Phàm mới có thể cùng người đó nói chuyện nhiều một chút, đối với người xa lạ như Tiêu Đồng thì cậu hoàn thoàn thúc thủ vô sách. Có người chán ghét loại tính cách khúm núm này của cậu nhưng Tiêu Đồng lại cảm thấy rất thú vị, tính cách Lăng Phàm cùng hắn hoàn toàn khác nhau, tục ngữ có câu khác phái tướng hấp, Tiêu Đồng cảm giác chính mình càng thêm yêu thích học đệ ôn nhu ngại ngùng này.

(-Thúc thủ vô sách: bó tay, không giải quyết được

– Khác phái tướng hấp: tính tình trái ngược thì hút nhau =]]]])

Lăng Phàm là loại hình hắn thích, hơn nữa cậu ấy lại thành thật như vậy, phỏng chừng khẩu phong cũng sẽ rất chặt sẽ không để lộ bí mật ra ngoài. Tiêu Đồng là đồng tính nhưng khi đó hắn còn không biết Lăng Phàm cũng là đồng tính giống mình. Hắn nghĩ muốn có một tiểu tình nhân thật khả ái, bổ khuyết khoảng không tình cảm của mình, đồng thời cũng không muốn bí mật tính hướng của bản thân bị lộ ra.

( khẩu phong: gần như là miệng lưỡi, ý của Tiêu Đồng là Lăng Phàm giữ mồm giữ miệng tốt)

“Các cậu nói cái gì?” Sau khi tiết học buổi sáng chấm dứt, Lăng Phàm trở lại kí tức xá, lại nghe được tin tức vô cùng chấn động.

“Đúng vậy, kí túc xá trong trường tạm thời hết chỗ nên nhà trường quyết định chuyển cậu vào phòng của hội trưởng hội học sinh.” Các bạn cùng phòng cười hì hì nói, “Nha, chúng tôi đã giúp cậu thu dọn xong rồi.”

( mấy thằng này khốn nạn ghê  -___-)

Hội trưởng hội học sinh hiển nhiên chính là Tiêu Đồng. Trên mặt đất, hành lý cùng quần áo và vài đồ vật linh tinh đều là của Lăng Phàm. Vừa nghe nói kẻ nửa đêm gặp ác mộng gào thét cuối cùng cũng chuyển đi, mấy người trong kí túc xa đều mừng thầm trong lòng.

“Kỳ thật cũng không có gì là quá đáng cả, Tiêu Đồng có rất nhiều đặc quyền,  là người sống trong nhung lụa, nào là phòng vệ sinh, phòng bếp vô cùng đày đủ tiện nghi, phòng khách có sẵn TV cùng máy tính, liền cùng phòng của chúng ta  hoàn toàn khác biệt, cậu đây là một bước lên trời, Lăng Phàm à.”

Có người vỗ vỗ bờ vai cậu giả mù sa mưa chúc mừng. Ai cùng đều biết rõ Tiêu Đồng không dễ chọc, trời biết hắn sẽ làm gì khi Lăng Phàm chuyển vào phòng hắn. Mọi người đều mong chờ có thể cười nhạo Lăng Phàm.

( Đậu xanh bọn xấu tính -_____- ghét vãi chưởng)

Lăng Phàm cũng không biết tính tình Tiêu Đồng, cậu chỉ cảm thấy thế sự vô thường, tối hôm qua mới nghe được thanh âm khiến cậu mê muội, hôm nay rạng sáng lại gặp ở sân trường, hiện tại cư nhiên lại là bạn cùng phòng. Trong đó đến cùng có âm mưu nào không, Lăng Phàm không để ý, tính cách của cậu vốn đã không hay để ý mấy chuyện như vậy. Nửa giờ sau, dưới ánh nhìn chăm chú của mấy đồng học, Lăng Phàm xách hành lý đơn giản rời đi kí túc xá, chuyển sang phòng của Tiêu Đồng. Giống như sự miêu tả của các bạn cùng phòng vậy, ký túc xá của Tiêu Đồng vô cùng tiện nghi đầy đủ, đối với học sinh mà nói còn có phần xa xỉ. Bàn trên phòng khách đã đặt sẵn một chiếc bánh ngọt, thời điểm Lăng Phàm mồ hôi nhễ nhại bước vào cửa nhìn thấy chiếc bánh kem lạnh thiếu chút nữa rơi nước miếng.

“ Vất vả cậu lưng mang hành lý còn phải chạy đường xa như vậy, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Đồng nhìn  Lăng Phàm đang đến gần cười cười nói.

“Cám ơn học trưởng.” Lăng Phàm lau mồ hôi trên trán, rửa tay xong ngồi xuống ghế ngấu nghiến ăn. Cậu đối với truyền thuyết về Tiêu Đồng là có nghe qua, mọi người đều cảm giác hắn khó tiếp cận nhưng hiện tại thoạt nhìn dường như  không phải như vậy.

( Đương nhiên mèo thấy mỡ không chạy  lại thì thôi,sao có thể xua đuổi được a Tiểu Phàm TvT…..)

Đương nhiên Lăng Phàm không biết Tiêu Đồng đối với cậu có ý đồ khác. Lăng Phàm là đồng tính luyến ái, cậu lại không nghĩ tới xa tận chân trời gần ngay trước mắt cậu cũng có một người là đồng tính khác đang dõi theo cậu.

“Lăng Phàm,” Tiêu Đồng mỉm cười ngồi ở đối diện cậu,” Chúng ta từ khi ngẫu nhiên gặp tới bây giờ ngồi đối diện nhau, trở thành bạn cùng phòng tại đại học cũng coi như là một hồi duyên phận. Tôi không biết trước kia cậu từng trải qua cái gì, nhưng tôi biết cậu không phải cố ý làm phiến đến mấy bạn cùng phòng lúc trước, bọn họ không chịu hiểu cho cậu, phương pháp giải quyết rất không thỏa đáng.”

“Không có gì, chỉ là do không ngủ ngon nên đem tức giận trút lên người tôi mà thôi đó là chuyện rất bình thường…..” Lăng Phàm cúi đầu cắn thìa, “Cảm ơn học trưởng đã nguyện ý giúp tôi.”

“Ra tay giúp đỡ người gặp khó khăn là chuyện rất bình thường, dù sao ký túc xá lớn như vậy một mình tôi ở cũng không tốt. Hơn nữa nó cách ký túc xá của học sinh bình thường rất xa, cậu không cần lo lắng đến cái nhìn của người  khác, càng sẽ không lo bị người ta khi dễ, chỉ là…..”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là tôi phải nhắc trước một tiếng, tính cách của tôi bình thường không được tốt lắm.” Tiêu Đồng cười cười, “ Tôi là một người tính tình trực lai trực vãng, lại quật cường chưa bao giờ chịu nhận thua. Cậu sau này sẽ thấy tôi là một người rất khó ở chung, trước tôi nói với cậu mộ tiếng coi như là thông báo.”

(Trực lai trực vãng: Thẳng thắn chính trực, không lòng vòng quanh co”)

Lăng Phàm sửng sốt, từ bên ngoài không nhìn thấy những gì Tiêu Đồng tự miêu tả về chính hắn. Thế nhưng nhìn người  không thể chỉ nhìn bên ngoài, đay cũng là việc thường tình.

“ Tôi sẽ thử cố gắng cùng học trưởng ở chung.” Cậu suy nghĩ trong chốc lát, cung kính cúi người xuống hướng Tiêu Đồng nói, ‘Học trưởng, hi vọng chúng ta có thể hòa thuận, vui vẻ sống cùng phòng.”

Tiêu Đồng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Xem ra Lăng Phàm đối với đàn anh vô cùng kính trọng, tính cách thiếu hụt của người khác cậu cũng không để ý. Còn sống chung vui vẻ ……………………

Hắn ở trong lòng nở nụ cười không có ý tốt…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.