Ái Thượng Điều Giáo Sư

Chương 42: Biến cố



Sinh hoạt cùng phòng giữa hai người ngoài dự đoán là vô cùng thuận lợi, tính cách của Lăng Phàm thì ra không giống như lời của mấy người bên kí túc xá, so với Tiêu Đồng tưởng tượng lại càng hợp khẩu vị. Hắn vốn táo bạo nay lại càng dễ dàng, tại hội sinh viên cả ngày xử lý việc vặt thựa sự là quá cố sức, thời gian tan học thường thường không có cách nào khống chế tức giận của chính mình, hơi không chú ý liền sẽ chọc tức người khác. Thế nhưng Lăng Phàm lại không như vậy. Do nhiều năm chiếu cố sinh hoạt của ông bà, khiến cậu dễ dàng thông qua biểu tình hiểu ý người khác. Cậu biết Tiêu Đồng tức giận cũng không nhằm vào chính mình mà bởi vì các công việc tại hội sinh viên, cho nên cũng chưa bao giờ trách hắn, mỗi ngày còn cẩn thận chuẩn bị tốt nước tắm chờ Tiêu Đồng trở về, nghe hắn nói về những việc thường ngày phát sinh trên trường. Rất nhiều lần Tiêu Đồng trở lại bên trong kí túc xá, thấy cậu ngồi chờ hắn trên sofa chắc là lâu lắm đến mức ngủ quên.

Tiêu Đồng cũng không phải vô tâm vô phế, hắn thật sự kinh ngạc những người cùng tuổi như Lăng Phàm không phải ai cũng ôn nhu săn sóc được như cậu. Có rất nhiều lần hắn muốn cho Lăng Phàm biết hắn là đồng tính, thế nhưng lại sợ dọa cậu chạy mất, như vậy rất khó để có thể truy trở lại. Thế là hắn chỉ dám ngồi cạnh Lăng Phàm, hôn trộm một chút. Nhưng giấy không giấu được lửa, cứ như vậy hai ba lần, Lăng Phàm liền phát hiện hành động của Tiêu Đồng. Lần đầu ý thực được Tiêu Đồng  đang làm cái gì Lăng Phàm sợ ngây người, cậu không biết hành động của Tiêu Đồng xuất phát từ thú vị, hay hắn là…

Cái gì cậu cũng không dám nói, lại càng không dám đâm thủng tầng cửa sổ giấy này. Tuy rằng đại học so với trung học suy nghĩ thoáng hơn nhưng trung học là yêu sớm bị phát hiện rồi kỷ luật, bị bạn học cười nhạo, khiến ông bà thương tâm muốn chết, tất cả ký ức đó nhắc nhở Lăng Phàm không nên tiếp tục đi lên vết xe đổ. Cậu không dám giống như trung học chủ động công khai, cậu chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết. Nhưng cậu cũng không chán ghét hành động của Tiêu Đồng, cũng không chán ghét người này. Chính xác là thanh danh của Tiêu Đồng không được tốt lắm, hắn thích có quyền lực, dễ nổi giận, có khi còn dùng vài thủ đoạn nhỏ đùa giỡn vài bạn học cũng làm cán bộ lớp, nhưng hắn đối đãi với Lăng Phàm là thẳng thắn cùng thành khẩn. Vô luận hắn có bất mãn cái gì, hắn đều sẽ nói thẳng ra, mà không giống như bạn cùng phòng trước kia của Lăng Phàm, ác liệt giấu sách giáo khoa của cậu hay là làm ướt giường ngủ của cậu. Tiêu Đồng sống tự tại lại thẳng thắn chính trực, điểm này khiến Lăng Phàm rất là hâm mộ. Đôi khi mọi người vẫn luôn mềm nắn rắn buông. Tiêu Đồng là người kiêu ngạo như thế trong trường không ai ngang nhiên dám cùng hắn đối địch, hắn so với Lăng Phàm sống thoải mái hơn.

(mềm nắn rắn buông: ý nói thái độ thay đổi theo từng đối tượng, từng trường hợp mà xử sự, với kẻ tỏ ra yếu đuối thì lấn át, bắt nạt, nhưng với người tỏ ra cứng cỏi thì lại mềm mỏng nhân nhượng.)

Cứ như vậy, cũng không sao. Lăng Phàm suy nghĩ. Có Tiêu Đồng làm bạn Lăng Phàm cảm thấy chính mình cũng dần dần hòa nhập cùng mọi người,mọi người vì nể mặt Tiêu Đồng cũng không còn thấy Lăng Phàm thành thật mà khi dễ đùa dai. Điểm này Lăng Phàm rất cảm tạ Tiêu Đồng, nhưng mà thời điểm cậu nhắc tới việc này Tiêu Đông nhìn cậu rồi mới cười nhạo một tiếng: “ Chuyện nhỏ như thế không cần cảm ơn.”

Lăng Phàm suy nghĩ, đợi đến khi Tiêu Đồng tốt nghiệp có phải hay không cậu nên thẳng thắn nói chuyện một lần.Cậu tự biết bản thân cùng Tiêu Đồng chênh lệch quá lớn, chỉ có là bạn cùng phòng nên được quan tâm chiếu cố hơn thôi. Còn tình cảm lãng mạng siêu việt gì đó…… cậu không dám tưởng tượng, cậu chỉ muốn để Tiêu Đồng biết được quyết định của bản thân. Nếu sau này tốt nghiệp,Tiêu Đồng nguyện ý chờ cậu……..

Khi đó Lăng Phàm đối với tương lai của chính mình thật là có một điểm chờ mong như thế, nếu đối phương là Tiêu Đồng, cùng hắn cùng một chỗ sinh cũng không phải là không có khả năng.

“Tiêu Đồng học trưởng, hôm nay sau khi tan học anh sẽ đến hội học sinh xử lý công việc  sao?………… A, Lăng Phàm cũng ở đây sao?”  Thời điểm thanh âm trong veo của Sở Dao từ bên tai truyền đến,Lăng Phàm đang ngồi dưới tàng cây giúp Tiêu Đồng khâu lại áo. Buổi sáng hội nghị có vài thành viên ý kiến không hợp liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay, một đám trẻ tuổi huyết khí phương cương liền đánh nhau.Tiêu Đồng đánh nhau không tồi, chỉ là bị kéo bung vài cúc áo, xem như cũng may mắn. Nhìn đến người kia đưa áo khoác cho Tiêu Đồng, Lăng Phàm một trận xấu hổ, không biết nên làm như thế nào cho phải. Ngược lại là Tiêu Đồng thoải mái chào hỏi SỞ Dao: “ Đến ngồi đi, Tiểu Dao. Xin lỗi, buổi chiều tôi đã xin phép rồi.”

“Nga?~ Thật đáng tiếc, tôi còn mấy báo cáo chưa hoàn thành, muốn nhờ học trưởng giúp một chút.” Sở Dao một bên lộ ra thần sắc tiếc nuối, đồng thời ngồi xuống bên cạnh Tiêu Đồng. Thế là, hắn cùng Lăng Phàm đem hội trưởng hội sinh viên ngồi giữa, hai người ngồi hai bên phải trái.

“Không có gì, có mang báo cáo tới không? Ở đây cũng có thể xem.” Tiêu Đồng cười nói.

Tâm trạng Lăng Phàm không biết là tư vị gì, Sở Dao thoạt nhìn vô cùng sáng sủa, có đôi khi sẽ lộ ra một mặt khiến người khác không hiểu. Thời điểm ở trên lớp hắn cùng với Lăng Phàm cũng rất thân thiết đi, cũng được coi là bạn tốt. Nhưng khi Sở Dao nhìn thấy Tiêu Đồng liền ném Lăng Phàm sang một bên, giống như hắn căn bản không quen Lăng Phàm. ( Sao mà càng ngày càng không ưa tên bạn tốt của Phàm Phàm rồi =”=, toan tính với bạn bè mị ghét!)

Sở Dao rất được mọi người yêu quý, có rất nhiều bạn bè, có lẽ cậu chỉ là một trong số đó đi. Lăng Phàm suy nghĩ, cậu khẳng định chỉ là bạn xã giao của Sở Dao đi, bình thường như cậu cùng người như Tiêu Đồng khẳng định là vị trí khác nhau đi.

“Hai người trò chuyện đi, tôi đột nhiên nhớ ra là cần tới thư viện mượn sách.” Cậu miễn cưỡng cười cười, đứng lên xoay người rời đi, mà hai người đang chuyên tâm sửa báo cáo cũng không có ý giữ cậu lại. Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Phàm cảm nhận được. Tiêu Đồng cùng Sở Dao có một loại cảm giác thân mật kì lạ, khiến cho người ta không thể kiên nhẫn cũng không thể lý giải. Bộ dáng Sở Dao khả ái, lại là học sinh hàng năm nhận học bổng, có người nói Tiêu Đồng sẽ bồi dưỡng Sở Dao thành người nối nghiệp, trở thành hội trưởng hội học sinh tiếp theo. Chỉ là như vậy thôi sao? Lăng Phàm lắc lắc đầu, thật khờ, chính cậu cùng Tiêu Đồng cũng không phải là quan hệ gì, sao có thể đi quản sinh hoạt cá nhân của hắn? Cậu là học sinh bình thường ăn nhờ ở đậu của hắn, nào có tư cách can thiệp hội trưởng đại nhân quen biết ai? Đem mấy nút áo của Tiêu Đồng được khâu xong, Lăng Phàm yên lặng tránh đi.……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.