William ngồi ở đầu giường, nhìn về Daisy đang chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt vừa qua, anh tắt điếu thuốc, mặc khói dần dần lan rộng rồi lại bắt đầu không yên lòng. Cùng nữ nhân bên cạnh cũng chỉ để thử từ bỏ một loại độc tên Cole, thế nhưng càng bên cạnh nữ nhân càng làm anh nhận thức được loại độc này căn bản là không có thuốc nào trị được!
Daisy hổn hển thở dốc, nửa người tựa vào bờ vai rộng của William, say sưa nói: “William, anh thực sự quá tuyệt vời! Hơn nữa sao mỗi lần anh đều có thể làm ra được loại thuốc tình thú tốt như vậy!”
William cười nhợt nhạt, tuy rằng cười yếu ớt nhưng đôi má lúm đồng tiền làm nụ cười anh đẹp rất nhiều, trong thí nghiệm nam nhân sinh con anh chỉ làm phó, còn nghiên cứu chủ yếu là Cole. Đóng góp lớn nhất của anh với sở nghiên cứu nằm ở phát triển dược phẩm tình thú, không thể phủ nhận ưu đãi của mình đối với quan hệ tình dục, nhưng anh không phải là một dã thú động dục, làm loại chuyện này với người không thích làm tình thú của anh rất khó dâng lên. Dùng dược phẩm tình thú chỉ là vì che giấu – che giấu chính mình đối với nữ nhân không hề cảm thấy hứng thú…
“Anh lại muốn đi? Sẽ không lưu lại qua đêm sao?” Daisy có chút bất mãn nhìn William đẩy mình ra, từ trên giường đứng lên bắt đầu mặc quần áo, cũng không phải lần đầu cảm giác người trái tim của đàn ông vô cùng giàu có cùng đầy lực hấp dẫn trí mạng này không thuộc về mình, thế nhưng cô đối với anh ngày càng quan tâm, mỗi lần ý thức được nam nhân này kỳ thực chỉ là chơi đùa với mình, khiến cô muốn điên cuồng mà thét chói tai!
William mặc quần áo, hôn lướt cô một cái, vui cười nói: “Bảo bối, đừng nóng giận, anh ngày mai còn có việc mà, chờ thêm một thời gian nữa anh được nghỉ ngơi, anh cùng em đi nghỉ phép.”
Tâm tình Daisy thoáng chuyển tốt bật cười, quay lại hôn môi William, William cười cười, xoay người rời đi cũng không quay đầu lại, không nhìn thấy trong mắt Daisy chợt lóe qua vẻ âm trầm.
William nói có việc không phải là nói có lệ với Daisy, anh quả thật có việc, phía trên giao cho anh cùng Cole một nhiệm vụ, cho bọn họ ngày mai một người xuống nông trường tiêu diệt nạn chuột, mà anh hiện giờ tâm tình phiền muộn, vừa lúc này giết chuột cho hết giận.
Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ lại phải đi nông trường, thời gian giữa trưa thường là thời điểm bọn chuột ở trong tổ nghỉ ngơi, bọn họ vừa vặn có thể một lưới bắt hết.
William buồn chán nhìn xung quanh, diệt chuột chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát, hiện tại đã gần như xong rồi, chuyện còn lại là của các nhân viên công tác, không liên quan đến anh, thật là, anh còn tưởng rời viện nghiên cứu sẽ có thứ chơi vui một chút, kết quả vẫn là nhàm chán giống nhau.
Đột nhiên, mắt anh sáng lên, anh phát hiện ở trong bụi cỏ có một con chuột nâu cực to, con chuột này trông thực sự cường tráng hơn nữa rất thông minh, không biết là chuột đực hay chuột cái, nếu như là chuột đực – hắc hắc, anh có thể mang về làm thí nghiệm, con chuột hoang dã này hẳn là so với tiểu chuột bạch yếu đuối trong phòng thí nghiệm sẽ khỏe hơn rất nhiều lần!
William thoáng cái trở nên hưng phấn, anh cầm túi bắt chuột chuyên nghiệp, rất nhanh tới bắt lấy chuột nâu hoang dã, nhìn nó giãy dụa mạnh mẽ, sau khi xác định giới tính của nó, William tựa như càng hưng phấn, nhịn không được đưa cho Cole xem.
“Hắc, Cole, nhìn coi tôi bắt được cái gì này?” William hưng phấn giơ cái túi đang lay lay về phía Cole.
“Chỉ là một con chuột lớn mà thôi, William.” Cole nhìn anh lạnh lùng nói.
William hiển nhiên có chút không hài lòng Cole không nhìn được hàng hóa, Cole này có lúc thông minh thì thông minh muốn chết, thế nhưng lại có nhiều khi thì ngược lại! “Đây là chuột hoang vô cùng lớn a, dùng nó trong thí nghiệm, nói không chừng so với những tiểu chuột bạch đã chết tốt hơn nhiều.”
Cole không nghĩ tới William sẽ nghĩ đến dùng chuột hoang mà làm thí nghiệm. Anh tựa như mong muốn cái thí nghiệm này thành công? Nếu lần nữa thất bại có phải đối với anh là một đả kích lớn hay không? “Có thể anh nói đúng.” Cole nhìn sâu về William. Rốt cuộc đồng ý anh mang chuột hoang về thí nghiệm.
Trên đường quay về sở nghiên cứu, Cole lặng yên nhìn William, thấy anh hưng phấn không gì sánh được đang trêu đùa chuột nâu, cậu không nhịn được hỏi: “William, anh rất muốn thí nghiệm này thành công sao?”
“Đương nhiên! Điều này còn phải hỏi sao?” William không cần suy nghĩ trả lời, đổi lấy là Cole tiếp tục yên lặng, có lẽ việc ngụy trang thất bại liên tiếp đã đả kích William… Thế nhưng cậu không cam lòng cứ như vậy đem thành quả nghiên cứu khoa học kính dâng cho Nam Cung Gia, có lẽ lúc này có thể cho William vui vẻ một chút, đợi lúc con chuột mang thai…
Trở lại phía sau sở nghiên cứu, Cole lúc này vô cùng chăm chú phẫu thuật chuột nâu, giải phẫu đương nhiên là thành công, đồng thời lại rất nhanh, con chuột giống đực liền thụ tinh thành công, hơn nữa không giống những con chuột trước xuất hiện hiện tượng bài dị.
William đương nhiên không biết trước đây đều do Cole động tay, còn tưởng rằng chỉ cần dùng chuột hoang làm thí nghiệm thì có thể từng bước tiếp cận tới thành công, như vậy Cole rất có thể sẽ trở thành một trong những vĩ nhân của thế kỉ XXI! Anh cảm thấy hi vọng, mọi thứ sẽ trở nên hoàn mĩ.
Anh thậm chí hay nói đùa với Cole, nếu như thí nghiệm thành công anh sẽ đi kết hôn để chúc mừng. Vào lúc nói những lời này anh không chú ý sắc mặt Cole khó coi đến thế nào.