Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 24



Mấy giờ rồi?

William không muốn cũng đành phải mở to mắt, ánh đèn chói mắt khiến anh lập tức nhắm hai mắt lại, bây giờ, cơ thể anh cứ như vừa bị tách đôi rồi lại ghép lại với nhau, đau đến như không phải là thân thể của mình, nhất là nửa bên dưới…

“Hắt xì!” Cơ thể trần trụi không hề che đậy, cảm giác lạnh băng trên lưng càng khiến William không rét mà run, đánh cái hắt xì, cả người càng mơ màng, cảm giác có vật nặng gì đó đang đè trên người, anh chỉ muốn đưa tay đẩy ra, ‘Keng’ một tiếng, tay chân anh lại không thể nhúc nhích!

Anh nghĩ nghĩ! William đột nhiên mở to mắt nhìn sang hướng vật nặng đang đè trên người mình ––– Cole, cái tên hỗn đản chết tiệt này! Chẳng những làm cái thứ giải phẫu chết tiệt trên người anh, hôm qua còn cường bạo anh vô số lần, mà cái kỹ thuật kia thật là mẹ nó thối! Cho dù chính anh có thích cậu, cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện cậu đối xử với anh như vậy! Quả thật là không để ý đến cảm nhận của anh.

“Hỗn đản…” William cất tiếng nói mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, giọng nói mỏng manh đến nỗi bản thân cũng không nghe ra!

Cole cảm giác người dưới thân dường như hơi động, mới thoáng mơ hồ tỉnh lại. Hôm qua cậu đã làm điên cuồng với William rất nhiều lần, đến lúc cậu cũng cảm thấy mỏi mệt mới từ từ ngã lên người William ngủ. Đã bao nhiêu năm rồi, từ lúc bảy tuổi đến giờ, đây là đêm cậu cảm thấy mình ngủ ngon nhất! Cậu chưa bao giờ biết bản thân cũng có thể có được cảm giác bình yên khi ngủ như vậy, cảm ơn William! Mà cậu càng hiểu rõ bản thân mình tuyệt đối không thể nào buông tay William. Nếu có một ngày, William trở thành kẻ xa lạ, vậy… Cậu không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, cả người chỉ run rẩy, như thể cầu xin William: “Đừng rời bỏ tôi…”

Đầu William đau muốn chết, căn bản không nghe được Cole nói gì, thầm nghĩ muốn cậu nhanh nhanh lăn khỏi người anh, rồi cởi bỏ xiềng xích tay chân anh ra! “Buông…”

“Không ––– cả đời cũng không buông!” Cole hốt hoảng lập tức ôm chặt lấy William, mà cái ôm này càng khiến cậu thêm hoảng sợ, nóng quá! Cơ thể William nóng như vừa mới lấy ra từ lò nướng. Tay chân cậu cuống quít đặt lên trán anh, trời, William sốt rồi!

Chết tiệt! Cậu đúng là không cẩn thận! Đều do cậu hôm qua quá lỗ mãng, William vừa mới giải phẫu không bao lâu, cậu liền cưỡng bức anh, còn không biết kiềm chế, thậm chí đêm qua còn để anh nằm trần trụi như thế trên bàn giải phẫu! Cậu đúng là quá tệ!

Cậu đỡ anh xuống bàn giải phẫu, mở gông xiềng, muốn ôm anh lên giường ở trên lầu. Nhưng, rất nhanh, cậu liền ý thức được thể trọng William đã thừa khả năng vượt qua cậu, nói cách khác, cậu không thể bế William! Hôm qua vì không muốn có người biết, cậu gọi điện nhờ người giúp. Taylor đến hỗ trợ đưa William đến nhà cậu, nhưng bây giờ thì…

Cậu nghĩ nghĩ, để William lên lưng mình, như vậy dường như là dễ hơn cõng anh, chỉ là cân nặng của William vẫn làm cậu có chút khó tiêu, miễn cưỡng nghiêng ngả lảo đảo đưa William lên phòng ngủ lầu hai, đặt William lên giường, cả Cole cũng đầy mồ hôi.

Tìm một ít thuốc hạ sốt trong phòng mình cho William uống, sau khi uống xong William dần dần ngủ trở lại. Cole tự trách mình, trông thấy sắc mặt tái nhợt của William, cảm thấy chính mình quả thật rất tệ, luôn làm mọi chuyện trở nên hỏng bét…

“Luật thiếu gia…” Cole cũng không bị giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho giật mình, cậu đã sớm quen với cách thức xuất hiện không đầu không đuôi này trong phòng mình.

“Chuyện gì?” Dán mắt vào người William, Cole hỏi lạnh.

“Đây là thứ Thất thiếu gia muốn tôi đưa cậu.” Thái Lặc cũng sớm quen với vẻ lạnh lùng này của Cole, không biết vì sao mà anh luôn thấy Luật thiếu gia và Thất thiếu gia thật giống nhau, khiến anh không khỏi quan tâm vài phần đến Cole, Thất thiếu gia còn vì vậy mà nổi giận, nếu không vì Thất thiếu gia và Luật thiếu gia có mối liên hệ vô cùng bí ẩn, không thể để người ngoài biết, e là người mà thiếu gia tặng đồ đã là người khác.

Cole quay đầu, phát hiện trong tay Thái Lặc là một chiếc thùng to màu đen, cậu nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong có đủ loại kiểu dáng thuốc nước cùng với vài cái đĩa phim nhỏ và một xích cổ bằng da màu đen, bốn cái tháp được kết nối với một cái điều khiển từ xa, “Đây là cái gì?”

“Khụ…” Thái Lặc ngại ngùng khụ một tiếng, hôm qua sau khi báo cáo tình huống với Thất thiếu gia, liền bị Thất thiếu gia… đẩy lên giường, mà lúc nằm trên giường thì anh có chút lo lắng đến tình trạng bên này của Luật thiếu gia, huống chi Luật thiếu gia không giống với Thất thiếu gia, Luật thiếu gia dường như có chút khiếm khuyết về phương diện này… Nhiều năm như vậy, ngoại trừ William thì không thấy ai khác xuất hiện bên cạnh cậu, Thái Lặc có chút lo lắng Luật thiếu gia không xử lý được William, Thất thiếu gia hảo tâm hiếm thấy tặng cho anh mấy thứ này…

“Thiếu gia nói muốn tặng cho người sáng chế ra nó, bên trong còn có bản thuyết minh.” Người chế ra mấy thứ này đương nhiên còn đang mơ màng ngủ trên giường, Thái Lặc có chút đồng cảm nhìn anh ta, chỉ là nghĩ đến thứ thuốc do anh ta sáng chế làm cho anh cũng nếm không ít đau khổ, anh lại cảm thấy anh ta không xứng!

“Phim này là… giáo dục ái tình… Thất thiếu gia nói Luật thiếu gia cần tăng cường huấn luyện phương diện này hơn, cậu ấy nói cậu nhất định… Nhất định chỉ biết làm cho mình… Thoải mái… chắc chắn không có quan tâm đến đối phương…” Đáng chết! Thất thiếu gia lại muốn mình phải truyền mấy loại tin này! Thái Lặc cảm thấy Thất thiếu gia giao nhiệm vụ này cho anh là để chỉnh Luật thiếu gia cũng như chỉnh chính anh!

Cole không ngờ Nam Cung Thất lại tặng đồ cho mình, mặt lập tức hồng lên, sau mấy câu của Thái Lặc, cậu lại như đứa bé vừa làm sai chuyện mà cúi đầu, bản thân cậu quả là không có quan tâm đến William, khó trách William đang ngủ lại có dáng vẻ khổ sở như vậy…

“Đến nước này…” Thái Lặc nhanh chóng thu lại vẻ mất tự nhiên của mình, cầm lấy chiếc yếm da, nói “Xích da này là để nhốt người, chỉ cần bắt người đó đeo nó lên cổ thì có thể để người đó thoải mái hưởng thụ tự do trong phạm vi nhất định, lại có thể buộc không cho rời khỏi phạm vi đó. Một khi ra khỏi phạm vi này, xích da kia sẽ không ngừng giật điện đối phương, nhưng cứ yên tâm, nó chỉ gây khó chịu chứ không chết người.” Thái Lặc lại chỉ vào 4 cái tháp định vị bốn hướng và cái điều khiển từ xa, “Bốn cái này là để giới hạn bốn góc, chúng để xác định vị trí phạm vi người bị nhốt có thể tự do hoạt động, một khi xích da không có điều khiển từ xa này thì không thể mở ra, còn có cái nút trên điều khiển cũng có thể làm cho đối phương bị điện giật.”

Cole do dự một chút, nhận lấy xích da, đem đến mang vào cổ William, rồi mới đặt bốn vật định vị vào bốn góc sáng trong phòng mình, chờ cậu thiết kể xong tất cả, mới phát hiện Thái Lặc còn chưa rời đi, khó hiểu nhìn sang anh.

Thái Lặc ngượng ngùng gãi đầu, gương mặt đỏ bừng không mấy lương thiện: “À, ờ thì Luật thiếu gia… Giải phẫu chỗ đó có thể làm cho đàn ông cũng có thể sinh em bé như phụ nữ sao?”

“Đúng vậy.” “Tôi có thể có một yêu cầu hơi quá đáng một chút được không…” Anh biết Thất thiếu gia có ý định của riêng mình nhưng anh cũng có ý kiến của anh, thật xin lỗi, Thất thiếu gia, hãy tha thứ cho một lần ngỗ nghịch và ích kỷ duy nhất của tôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.