Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 54



“Wil… Liam… Khụ…” Cole cảm giác thân thể mình có chút cứng ngắc, yết hầu quá mức khô khốc, làm cho cậu phát âm có chút khó khăn, William lập tức rót một ly nước cho cậu, nâng đầu của cậu lên thật cẩn thận uy cậu uống hết, “Cole, cậu cảm thấy ra sao?”

“Ừ…” Uống chút nước, Cole cảm giác thân thể thoải mái hơn, cậu nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên ánh mắt trừng lớn, huyết sắc trên mặt lập tức đều tiêu thất, giãy giụa đứng dậy lao ra ngoài, William hoảng hốt vội vã ngăn cậu lại, thét: “Cole! Cậu làm gì thế!”

Ánh mắt Cole không có tiêu cự trừng trần nhà, cả thân thể lạnh rung run rẩy, thấy thế trái tim William cũng run rẩy theo, kìm lòng không được ôm lấy Cole, không ngừng khẽ hôn lấy Cole, thân thể cậu lạnh như băng khiến anh nhịn không được đem thân thể của mình kề sát lên, không ngừng ma xát thân thể Cole, ý muốn cho thân thể cậu ấm áp.

“William… William! Không cần rời xa tôi!” Cole cảm nhận thân thể nóng bỏng kia, vội vàng hung hăng ôm lấy William, như muốn đem bản thân William hòa tan với mình!

“Tôi sẽ không rời xa cậu, Cole, Cole, nhìn tôi, tôi sẽ không rời xa cậu…” William càng không ngừng hôn nhẹ Cole, mà Cole tích cực đáp lại anh, kéo đầu anh lại, đem đầu lưỡi thân nhập trong miệng Willaim, thu giữ lấy độ ấm của William.

William thở dốc đẩy Cole ra, nhìn thấy cảm xúc Cole đã ổn định rồi, liền nằm đến trên bên cạnh cậu, nhẹ nhàng mà sờ đầu của cậu, ôn nhu nói: “Cole, không cần sợ hãi, tôi sẽ vẫn bồi cậu.”

“William… William… Rời bỏ tôi… Tôi biết tôi không tốt, tôi không có nghe lời mẹ đi theo mẹ cùng chết, là tôi sai, cho nên mẹ rời bỏ tôi, cầu anh, đừng lại vứt bỏ tôi, anh nói cái gì tôi đều nghe lời anh…” Cole vòng ôm lấy thắt lưng William, kể ra sợ hãi tại đáy lòng, tựa như một đứa nhỏ bất lực, William ôm đầu của cậu, nhẹ nhàng mà nói: “Tôi sẽ không rời cậu đi, Cole, tôi cả đời này cũng sẽ không rời cậu đi… Hơn nữa, Cole, mẹ cậu cũng yêu cậu…”

“Không… Anh không biết… Tôi vốn nên chết đi… Mẹ một mực ở nơi đó nhìn tôi, bà hận tôi… Hận tôi rất sợ chết còn lại trên đời này…” Đây là nguyên nhân căn bản Cole sợ hãi bệnh viện, chỉ cần vừa tiến vào bệnh viện, cậu liền cảm giác mẹ đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn mình, khi đó với mẹ nhưng không dám cùng chết, chính là cậu cuối cùng buông tha cho, cậu còn sống, cậu sợ hãi cái chếtt! Không dám chết! Vô sỉ còn lưu tại trên đời này, cho nên mẹ hận cậu! Hận cậu sợ chết!

“Không! Cole, mẹ cậu không hận cậu, bà thực yêu cậu, bà mang cậu cùng đi chết, chỉ là sợ không ai chiếu cố cậu, nhưng cậu hiện tại có tôi, bà là một người mẹ tốt, nhìn đến cậu hiện tại sống mạnh khỏe, bà chỉ biết vui vẻ, sẽ không hận cậu…” William không ngừng an ủi, hiện tại nhìn qua Cole càng giống một đứa bé, nỗi đau trong lòng anh chậm rãi tràn ra, Cole đáng thương! Nhiều năm qua cậu vẫn sống trong sự tự tra tấn mình như thế! Đúng là bởi không chịu nổi chút chuyện cũ khiến cậu tự phong bế trong xác ngoài lạnh như băng, một mình trong ám ảnh tránh né không dám tiếp xúc ánh mặt trời, gắng gượng tước đoạt quyền lợi được hơi ấm của bản thân! Như vậy trừng phạt bản thân đơn giản để chính mình sống, cậu thật sự khiến người ta đau lòng đau đến thầm nghĩ hảo hảo mà yêu thương cậu!

“Phải không…” Cole kinh ngạc nhìn William, ác mộng nhiều năm qua chính là ảo giác bản thân sao? Mẹ không hận cậu sao? Ngược lại còn yêu cậu một kẻ nhát gan sao? Cậu có đôi khi thậm chí cảm thấy chính mình cùng người kia của Nam Cung gia giống nhau yếu đuối ti tiện khiến người ta ghê tởm!

“William… Anh hận tôi không?” Cole sợ hãi hỏi, ánh mắt chợt hiện vẻ đáng thương hề hề làm cho William cảm giác cậu nhìn qua giống tiểu chuột bạch vô tội, nhịn không được bổ nhào vào trên người cậu, cùng cậu chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở nóng lên phả vào trên người Cole, bốn mắt nhìn nhau, Cole không khỏi bị cặp mắt xanh thẳm của William dắt đi thật sâu.

Nhìn nhau hồi lâu, William mới thở sâu vào một hơi mở miệng nói: “Cole, cậu nghe này, tôi một chút cũng không hận cậu… Tôi yêu cậu.”

Cole mạnh mở to hai mắt nhìn, xoay người một cái đem William đặt ở dưới thân mình, khó có thể tin vào lỗ tai bản thân, cậu mừng như điên nhìn chăm chú William: “William, anh nói cái gì?! Anh nói lại lần nữa xem!”

“Tôi yêu cậu! Cole.” William mỉm cười nhìn Cole, Cole trong mắt thể hiện rõ sự vui sướng anh có thể lý giải Cole đối mình là yêu hay không?

“William! William!” Cole cảm động cọ xát William, cậu đợi câu “Tôi yêu cậu” này đợi đã bao lâu? Tại trong mười ba năm dài chờ đợi, cậu cũng chưa từng có hy vọng xa vời một ngày nọ có thể thật sự nghe được William nói yêu mình, chỉ là tự mình ngẫu nhiên ảo tưởng, mà hiện tại cậu thật sự nghe được, ngược lại cảm thấy không thật đứng dậy, không ngừng mà hôn nhẹ lấy William, Cole lặp lại kêu to trên William, “William! William! Nói lại lần nữa xem!”

“Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, Cole!” nụ cười trên mặt Cole càng ngày càng sáng lạn, anh lập tức thật cẩn thận hỏi, cõi lòng đầy chờ mong nhìn Cole, “Vậy Cole cậu thì sao? Cậu yêu tôi không?”

“Tôi cũng vậy…” Cole xoát đỏ mặt nhỏ giọng nói, thanh âm giống như muỗi, hoàn toàn không còn vẻ lãnh khốc thường lệ, William có chút trầm mê nhìn trên mặt cậu đỏ ửng, chính là gia khỏa này nói rất hàm hồ làm cho anh có chút khó chịu, “Nói lớn lên! Cậu hay là không phải đàn ông!”

Cole vô tội nhìn William, đột nhiên bật cười: “Tôi không phải là nam nhân, anh còn không rõ sao?”

William không dự đoán được Cole lại đột nhiên nói như thế, nghĩ tới chuyện cậu lại vô sỉ tới mình, mặt anh cũng ửng đỏ, thẹn quá thành giận đối Cole nói: “Đừng chống chế cho tôi, nói, cậu rốt cuộc yêu hay không yêu tôi? Cậu nếu không yêu tôi, tôi lập tức mang đứa nhỏ đi tán gái!” Nói xong từ trên giường đứng lên.

“William chớ đi! Ô…” Cole lập tức vội vàng giữ chặt William, khởi thân cậu liền phát ra một tia rên rỉ, thân thể cậu hiện tại tuy rằng không còn đáng ngại, nhưng bởi nằm lâu rồi cậu hiện tại toàn thân đều ở đau nhức.

William vội vã vì cậu quan tâm kiểm tra, lo lắng hỏi: “Cậu sao rồi?”

“Không có việc gì, đúng rồi, đứa nhỏ đâu?” Cole nhìn về bụng William, nơi đó đã bằng phẳng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.