Ái, Thuyết Bất Xuất Khẩu

Chương 8



William bỗng nhiên lắc lắc đầu, có gắng xua đi cảm giác quái dị của mình đối với Cole, đưa tay ôm Cole đang lung lay sắp đổ xuống ── tên gia khỏa này so với tưởng tượng của mình còn gầy hơn! Cái thắt lưng này so với phụ nữ còn nhỏ còn mềm hơn! William thở dài nhìn Cole rõ ràng đã say khướt, nhận mệnh hỏi: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”

Cole mơ mơ màng màng nói ra một địa chỉ, liền ghé vào trên người William cứ thế mà ngủ, William nhìn trừng trừng khuôn mặt cậu vì ngủ mà có vẻ nhu hòa đi rất nhiều kia cả nửa ngày, cuối cũng mềm nhẹ ôm lấy cậu, đưa cậu vào xe, tìm thấy chìa khóa trong túi quần của cậu, hướng đến địa chỉ mà Cole nói kia đi đến.

Rất nhanh, bọn họ đã đến được nơi cần đến, William có chút ngoài ý muốn nhìn phòng của Cole, nơi này là một khu biệt thự độc lập, bảo mật cũng thật cao, xem ra tên gia khỏa này nhà cũng rất có tiền! Đưa tay lục túi của cậu cả một lúc lâu mà chẳng tìm thấy cái chìa khóa nào, nhìn về phía Cole đang ngon lành mà ngủ, William không nhẫn tâm đi đánh thức Cole, lại tiếp tục sờ soạng trong túi quần cậu thêm một lúc, không thể tránh né cách một lớp vải chạm vào da thịt của Cole, rõ ràng là xúc cảm băng lãnh nhưng không hiểu sao khi truyền lên đại não anh lại là nóng bỏng đến khó hiểu, khiến anh đột nhiên lại sản sinh ra một tia dục vọng, chết tiệt! Anh cũng không có khuynh hướng đồng tính luyến ái a!

Thật vất vả cuối cùng tìm được chìa khóa, anh vậy mà có chút thở hồng hộc, thật con mẹ nó chết tiệt! Nhất định là tại anh lâu lắm rồi cũng không tìm đàn bà mà phát tiết, cư nhiên đối với tên gia khỏa vĩnh viễn một bộ mặt băng lạnh bảo trì dưới âm độ kia sinh ra phản ứng! Nhất định tại cái tên gia khỏa lớn lên giống con gái thái quá! Nhất định là như vậy!

William không ngừng mà tự nhủ, cũng không ngừng đối với phản ứng sinh lý của mình mà kiên trì giải thích, một tay ôm Cole một tay mở cửa phòng, rồi ôm Cole vào trong, biệt thự này cũng thật là rộng lớn, có hoa viên rộng hơn một trăm mét vuông, chẳng qua đã bắt đầu có dấu hiệu hoang phế, cỏ dại đã bắt đầu mọc thành bụi rồi, thực sự là đáng tiếc!

William ở trong lòng tiếc hận, anh xuất thân từ gia đình nông dân, tuy rằng có thể coi như giàu có, thế nhưng anh lại là con cả trong nhà, ngoài thời gian chiếu cố em trai và em gái nhỏ hơn mình anh cũng thường xuyên chạy đến nông trang giúp đỡ bố mẹ, mà chính anh cũng rất ham thích công việc làm vườn này, thấy một mảnh vườn tốt như thế mà bị hoang phế, anh thấy tiếc hận vô cùng, có lẽ khi nào có thời gian anh sẽ góp ý cho tên băng sơn này cách nào chăm sóc vườn thật tốt.

Mẹ ơi! Tên gia khỏa này thật sự không xứng với khuôn mặt a!

Vừa đi vào trong nhà, William không tin được mà trừng to mắt, thực sự nhìn không ra khối băng này lại có thể bày bừa phòng bản thân thành cái dạng này! Anh còn tưởng rằng cậu như vậy có khi còn bị mắc một số bệnh khiết phích cũng nên, mà không thể tưởng tượng cậu có thể làm ra một cái phòng đầy bụi bặm cùng với sách vở quần áo hỗn tạp khắp nơi, muốn nói có bao nhiêu hỗn loạn thì có bấy nhiêu!

William vô cùng ghét bỏ nhìn khắp gian phòng hỗn loạn này, mà hiển nhiên anh mới là người hơi khiết phích, tuy rằng anh từng quen vô số bạn gái, thế nhưng anh chưa bao giờ bắt cá hai tay, hơn nữa lúc làm tình lúc nào cũng kiên quyết dùng đồ bảo hộ, cho dù bạn gái anh có bảo đang trong thời kỳ an toàn, nếu không có đồ bảo hiểm anh tuyệt đối cũng không làm, chỉ nghĩ là nếu không có đồ bảo hiểm thì thật sự không sạch sẽ, bình thường ở nhà mà không có việc gì làm, anh thích quét tước phòng ốc. Bởi vậy khi anh nhìn cái gian phòng bẩn thỉu này, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, thật sâu sắc thấm nhuần câu nói nhìn người không thể nhìn tướng mạo, hình tượng Cole trong mắt anh cũng bắt đầu tan vỡ.

Cố nén dục vọng muốn quét dọn lại gian phòng cho sạch sẽ, William ôm lấy Cole, có chút vất vả đi lên lầu, Cole tuy gầy nhưng vì cậu rất cao nên cũng thật sự nặng. Lao lực mà đem cậu đến phòng ngủ, William bất đắc dĩ phát hiện phòng ngủ của Cole cũng chẳng hơn gì dưới kia, bất quá nhìn khắp sàn nhà toàn là sách mà trong đó hắn còn nhìn thấy cả mấy đầu sách phụ khoa, nhìn không ra Cole lại có hứng thú với vấn đề này, hình như là nghe Alvaro nói Cole là từ một trường y nào đó chuyển tới, thế nhưng cậu nếu có hứng thú với y học thì tại sao lại chuyển tới hệ của bọn họ? Thật đúng là một quái nhân!

Đưa Cole tới trên giường, William do dự đang không biết phải làm gì tiếp theo mà nhìn gương mặt khi ngủ của Cole, bất tri bất giác bắt đầu ngẩn người, cho đến khi Cole ở trên giường có cử động, anh mới lấy lại được phản ứng, chết tiệt! Anh cư nhiên vì nhìn khuôn mặt của khối băng này mà ngẩn người!

“Ân?” Cole mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy William, cậu ngoài ý muốn nở nụ cười với William, khiến tim William đột nhiên chấn động, mà động tác kế tiếp của Cole càng triệt đế tước đi khả năng tự hỏi của William…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.