Mỗi một từ Hàn Giang Khuyết nói ra đều rất chậm, giống như đang cân nhắc từng câu từng chữ, mà cũng lại giống như vì hắn đang căng thẳng: "Tin tức tố vào kỳ suy yếu cũng được, còn có kỳ phát tình tiếp theo nữa, tôi đều muốn ở bên cạnh anh."
Hắn muốn ở cạnh bên mình.
Văn Kha cảm thấy, bản thân giống như đã hiểu ra được điều gì đó.
Thật ra Hàn Giang Khuyết vẫn luôn là một người rất hiền lành tốt bụng, bắt đầu từ cái thời niên thiếu ấy, Văn Kha đã hiểu được điều này sâu sắc.
Mà quãng thời gian sau đó, dù cho Trác Viễn có trở thành Alpha của anh và cùng anh sống chung mười năm, nhưng Văn Kha cũng chưa bao giờ liệ hệ hai chữ tốt bụng này với gã cả.
Trác Viễn hiểu được thói đời "ăn cỗ đi trước, lội nước theo sau" (*), hiểu được phải biết suy tính, vì thế gã sẽ không thể nhớ đến người nào chẳng có liên quan gì đến cuộc sống của mình.
(*)= câu tục ngữ chỉ những kẻ chỉ biết thủ lợi cho riêng mình, khi hưởng thụ thì có mặt trước nhưng lúc khó khăn nguy hiểm thì tìm cách tránh né, đùn đẩy cho người khác.
Nhưng Hàn Giang Khuyết không giống như thế, vì vậy hắn sẽ thương nhớ Văn Kha.
"Thực ra... không cần phải vậy đâu."
Trải qua một khoảng thời gian rất lâu, Văn Kha đã cân bằng lại được cảm xúc của mình, anh mới khẽ nói: "Ước hẹn năm ấy, tôi đã sớm biết sẽ không thể thực hiện được, vì vậy cũng không còn nghĩ đến điều đó nữa. Còn về chuyện kỳ suy yếu này, Hứa Gia Nhạc đã vội quay trở về giúp đỡ tôi rồi. Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự không sao cả đâu, chỉ cần một chút thời gian sẽ vượt qua được cả được thôi."
"Không phải," Hàn Giang Khuyết lắc đầu một cái, hắn có hơi buồn bực, còn nắm chặt lấy tay Văn Kha, nói: "Ý tôi là, mỗi một kỳ phát tình tiếp theo của anh, tôi đều muốn cùng anh vượt qua——"
Văn Kha há hốc miệng ra, nhưng lại không thể nói được gì.
Anh bỗng nhiên lại cúi đầu xuống, từ góc độ này nhìn qua có thể thấy được chiếc cổ dài trắng nõn kia, càng lộ ra vẻ hấp dẫn đáng yêu.
Trên gáy vẫn còn lưu lại miếng băng gạc, tựa như một chú hươu cao cổ đang bị đau, trông thật đáng thương và tội nghiệp——
Hàn Giang Khuyết muốn đẩy người trước mặt này ngã xuống đất, sau đó sẽ đè lên người ấy, rồi dùng miệng của mình ngậm lấy vết thương kia.
Không biết là vì sao, cho dù chỉ có một chút xíu tưởng tượng lạ lùng đó thôi, cũng đủ khiến người cảm thấy khuây khoả.
"Văn Kha." Hàn Giang Khuyết chăm chú nhìn vào cái cổ của anh, vẻ mặt của hắn dường như rất trịnh trọng, hắn nói: "Tôi thích anh."
Văn Kha sa vào sự im lặng trong một khoảng thời gian dài.
Lông mi của anh rất dài, dưới ánh đèn hàng lông mi ấy khẽ rung động, thoạt nhìn rất khiến người dễ động lòng thương yêu.
Nhưng khi Hàn Giang Khuyết cho rằng Văn Kha sẽ khóc, thì anh lại ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh đến lạ thường: "Hàn Giang Khuyết... Cảm ơn cậu, thật đấy."
"Nhưng tôi đã không còn muốn ở bên cạnh cậu nữa rồi."
Hàn Giang Khuyết sau khi nghe được câu nói kia, nhất thời liền ngây ngẩn cả người.
Văn Kha nghĩ, chắc hắn không thể ngờ rằng mình lại nói ra một câu trả lời như vậy.
Những mập mờ của thời niên thiếu ấy, thật ra sau khi trưởng thành trong lòng hai người họ đều đã tự hiểu rõ.
Hàn Giang Khuyết đã từng được người kia lấy lòng cùng yêu mến và bảo vệ như vậy, thời gian qua đi hoàn cảnh cũng đã thay đổi, sau đó hắn đương nhiên cũng có thể hiểu được, tình cảm của người kia đối với mình đã vượt xa mối quan hệ bạn bè từ rất lâu trước đó rồi.
Vì vậy khi Hàn Giang Khuyết nói ra câu "thích anh" này, nhất định chưa hề nghĩ đến Văn Kha sẽ từ chối.
Anh từ từ buông lỏng bàn tay của Hàn Giang Khuyết ra, khẽ nói: "Hàn Giang Khuyết, tôi nghĩ rằng có lẽ là vì quá lâu rồi cậu chưa gặp lại tôi, thế nên cậu mới... mới kích động như thế. Cho dù có thế nào, tôi thật sự đã không còn là một Văn Kha của mười năm trước nữa, cậu cũng không cần phải thương nhớ gì tôi cả, tôi không sao cả đâu, đừng lo lắng, sự cố ngoài ý muốn tối qua cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."
Văn Kha vừa nói, vừa đứng dậy từ trên giường, sau đó mặc lại bộ quần áo tối hôm qua, đồng thời cũng sửa soạn rất nhanh những thứ mang theo bên mình.
Trong toàn bộ quá trình đó, anh vẫn luôn duy trì dáng vẻ kiềm chế, bình tĩnh.
Mãi đến tận khi làm xong hết tất cả mọi việc, anh mới đứng thẳng dậy, nhìn vào người kia nói: "Buổi chiều còn hẹn gặp Hứa Gia Nhạc, vậy nên tôi đi trước nhé. Chuyện ngày hôm qua, thật sự cảm ơn cậu."
Đôi mắt của Hàn Giang Khuyết trước sau như một đều đang nhìn về phía anh, thế nhưng từ ban nãy khi Văn Kha đã đáp lại như vậy, hắn cũng không mở miệng nói thêm bất cứ điều gì nữa.
Cho dù là Văn Kha đang nói lời tạm biệt, hắn cũng chỉ yên lặng ngồi ở trên giường.
Cho đến khi Văn Kha đã thu dọn xong đồ đạc quay người lại, bàn tay chặt vào chốt cửa, thì từ sau lưng bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gọi bị đè nén xuống thật thấp lại vừa mang đến cảm giác khổ sở của Hàn Giang Khuyết: "Văn Kha——"
Ngón tay của anh khẽ run rẩy.
Văn Kha phải dùng hết tất cả ý chí mới không để mình quay đầu nhìn lại, anh ngang bướng kéo cánh cửa phòng ra, bước từng bước đi ra ngoài.
Mãi đến khi trong nháy mắt bước vào thang máy đó, Văn Kha mới như mất hết cả sức lực, cả người mềm oặt dựa vào bức vách thang máy.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đỉnh thang máy màu vàng đồng đang phản chiếu mơ hồ bóng dáng của chính mình, lộ ra nụ cười méo mó giống như đang khóc.
Hết thảy mọi chuyện cùng với Hàn Giang Khuyết... đã kết thúc rồi phải không...
Đây không phải là một lần chia tay đúng mực.
Chia tay sau nhiều năm đã trôi qua như thế hẳn là nên trưởng thành hơn, bọn họ đáng lẽ ra nên cùng nhìn nhau, rồi nở một nụ cười thản nhiên mà lại bất đắc dĩ, cùng chạm ly với nhau một cái, rồi nhìn vào mắt nhau, không cần nói điều gì nhưng đôi bên đều hiểu.
Nhưng khi đứng trước mặt Hàn Giang Khuyết, Văn Kha mãi mãi không có cách nào làm được đến mức trưởng thành và đúng mực như thế.
Hàn Giang Khuyết là mối tình đầu "chưa kịp chớm nở đã vội kết thúc" (**) của anh.
(**)= từ gốc là 无疾而终 không bệnh mà chết, ý chỉ sự phát triển của câu chuyện đi vào ngõ cụt, không đi đến đâu cả.
Năm mười tám tuổi ấy, thời điểm Văn Kha thử nắm chặt lấy tay Hàn Giang Khuyết kia, trong khoảnh khắc đó, thời gian tựa như sẽ vì cảm xúc đang nhảy nhót tưng bừng của anh mà ngừng lại.
Văn Kha còn chưa được nhìn thấy thế giới ngoài kia rộng lớn đến nhường nào, nhưng lại đơn phương tình nguyện tin tưởng rằng đó chính là tình yêu cuồng nhiệt say mê.
Vừa ngốc nghếch chẳng hay biết gì mà cũng thật dũng cảm.
Nhưng đời một con người, còn có thể gặp được mấy lần khoảnh khắc đó đây.
Hiện tại, cuối cùng Văn Kha cũng đã chờ đợi được câu nói "thích anh" đến muộn những mười năm ấy, nếu như theo lẽ thường, đây chẳng khác nào là sợi dây cứu vớt khi anh đang lâm vào bước đường cùng, đáng lẽ ra anh phải mừng rỡ như điên mới đúng.
Nhưng Văn Kha lại không làm được.
Anh chỉ có một chút vui mừng nhỏ xíu, nhưng lại chất chứa trong lòng quá nhiều những xót xa cùng khổ tâm.
Văn Kha của mười năm trước, là Văn Kha tuyệt nhất trong cuộc đời bản thân, là Văn Kha ôm trong lòng những khả năng vô hạn.
Anh khi đó có tuổi trẻ, có sự ưu tú, chưa có kinh nghiệm yêu đương và cũng chỉ có một mình Hàn Giang Khuyết.
Nhưng hiện tại Văn Kha đã hai mươi tám tuổi, giai đoạn "nhi lập chi niên" (***) này lại trở thành thời kỳ thê thảm nhất trong cuộc đời anh.
(***)= chỉ tuổi 30, con người ở độ tuổi này về cơ bản đã có thể xác lập được phương hướng phát triển cuộc đời mình. Họ cũng có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình mà gánh vác những trách nhiệm mình cần đảm đương.
"Nhi lập" ở đây là lập thân, lập gia, lập nghiệp.
Lập thân là xác lập nhân cách và sự tu dưỡng của bản thân.
Lập gia là lập gia đình.
Lập nghiệp là xác lập công danh, sự nghiệp mà mình muốn theo đuổi.
Văn Kha không có hy vọng, không có gia đình, ngoại trừ dấu vết loang lổ vì bị cắn lúc đánh dấu, để chứng minh anh là một Omega đã qua sử dụng ra, có thể nói là không còn gì cả.
Năm đó một Văn Kha hoàn hảo như vậy còn không thể khiến Hàn Giang Khuyết rung động, mà một Văn Kha như thế này của hiện tại lại có thể nhận được một câu "tôi thích anh".
Vì sao chứ?
Hẳn là vì thông cảm rồi.
Văn Kha gắng gượng chống vào tay vịn thang máy ở bên cạnh, đứng thẳng người dậy——
Chính anh cũng biết rõ Hàn Giang Khuyết tốt đến thế nào.
Thực ra trò khôi hài liên quan đến tờ kiểm tra sức khỏe năm đó, sau khi trưởng thành Văn Kha ngược lại càng ngày càng rõ ràng, đó chỉ là một chuyện hiểu lầm. Hàn Giang Khuyết đương nhiên sẽ không cố ý làm tổn thương đến anh, cho dù có không thích Văn Kha đi chăng nữa, cũng nhất định sẽ không lấy tờ kết quả đó của anh ra cho người khác xem.
Bây giờ nghĩ lại, tình cảm yêu thích thời niên thiếu đó sở dĩ quý giá đến thế, là bởi sau này lại phí hoài nhiều năm tháng đến vậy——
Văn Kha lại nhớ đến, người thiếu niên khiến anh được trải nghiệm thế nào là cảm giác của mối tình đầu ấy, vẫn có thể vô cùng tin tưởng rằng đó là một người rất tốt, rất tốt.
Bởi vì người ấy rất tốt, thế nên mới thông cảm với anh, mới thương hại anh, mới kích động nói ra hai chữ "thích anh" này, người ấy không muốn anh phải đau khổ.
Nhưng Văn Kha không thể xem đó là chuyện đương nhiên mà tận hưởng sự tốt bụng của Hàn Giang Khuyết được.
Trong mười năm này, cuộc đời của anh là ảm đạm u tối và trì trệ.
Mà Hàn Giang Khuyết lại đang tiến bước về phía trước, hắn là Alpha cấp S, là người đi du học về còn có cả ngoại hình xuất sắc.
Văn Kha giống như những người khác trong xã hội này nếu như lần lượt so sánh, thì bất luận quá trình có đau thấu tim gan đến cỡ nào thì sự tỉnh táo này đều là tất yếu.
Điều kiện khách quan không xứng, đi so sánh từng cái một lại càng cảm thấy chán ghét không xứng bất cứ điều gì.
Để lỡ chính là để lỡ, thời gian mười năm này, những thứ đã thay đổi không chỉ có thân phận, ngoại hình.
Thực ra thứ chân chính hủy hoại một con người, là niềm tin.
Văn Kha đã không còn niềm tin, bản thân còn có thể có được một tình yêu đơn thuần không có một chút những suy nghĩ linh tinh nào khác.
Một tiếng "Ding" vang lên, cánh cửa thang máy đã mở ra, Văn Kha yếu ớt giống như cả người đang đổ mồ hôi, chậm chạp bước ra ngoài.
Anh nghĩ rằng mình đã có một lựa chọn chính xác—— Văn Kha phải để Hàn Giang Khuyết bước ra khỏi cuộc đời mình.
...
Trong lúc chờ xe ở bãi đỗ, Văn Kha lại chợt nhìn thấy bóng dáng Hàn Giang Khuyết vội vã bước ra từ sảnh lớn của khách sạn, vì thế anh liền cuống lên nấp vào mặt bên của bức tường.
Chắc hẳn Hàn Giang Khuyết cũng không nghĩ đến Văn Kha vẫn còn ở đây, bởi vậy cũng không quá chú ý đến cảnh vật xung quanh, hắn vừa đi vừa gọi điện thoại, lúc đi qua chỗ Văn Kha, anh mơ hồ nghe được tiếng nói khá nhỏ của người kia, đang hỏi: "Đã tra được chưa?"
Người ở đầu dây bên kia dường như cũng đang tiếp tục nói gì đó, Hàn Giang Khuyết cũng chỉ "Ừ", "Ừ" hai tiếng, sau đó khuôn mặt không có bất kỳ một cảm xúc nào mà cúp điện thoại.
Văn Kha kinh ngạc nhìn Hàn Giang Khuyết từ góc nghiêng của mình——
Thật ra khi khoảng cách được kéo dài ra như thế này, khi anh đứng từ xa xa mà nhìn về phía người kia, mới phát hiện Hàn Giang Khuyết đã thay đổi quá nhiều.
Vóc dáng khỏe khoắn mạnh mẽ dễ dàng làm nổi bật lên chiếc áo sơ mi màu xám bạc, đường viền cằm đẹp đẽ đầy đặn, một đôi mắt đen như mực lạnh lùng sâu thẳm, tựa như đang lặng im suy nghĩ chuyện gì đó.
Hắn đã không còn là thiếu niên phản nghịch bất cứ lúc nào cũng đều cảnh giác như sắp chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi.
Hắn lúc này đã là một Alpha trưởng thành cấp S, dù cho chỉ là lơ đãng đứng ở nơi đó thì nguồn năng lượng vô hình tỏa ra từ con người hắn, cũng mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải chú ý.
Văn Kha thậm chí rất khó tin rằng, Alpha cao lớn đang đứng trước mặt mình kia cũng chính là cậu thanh niên mà mới sáng sớm nay đã âm thầm vùi mặt mình vào trong lòng anh.
Bởi Hàn Giang Khuyết đứng trước mặt anh lúc này, hoàn toàn khác biệt.
...
Đêm khuya, Trác Viễn cùng Tưởng Nam Phi cùng nhau chơi bóng rổ trên sân bóng ở phố Thiên Môn.
Thực ra trước đó là đã hẹn bảy, tám người bạn cùng chơi, thế nhưng chơi được hai, ba tiếng đồng hồ, người cũng giải tán gần hết, bây giờ đã là nửa đêm, phố Thiên Môn cũng vắng vẻ hơn, dưới ánh đèn đường chỉ còn sót lại bóng dáng của hai người bọn họ.
Tưởng Nam Phi thích chơi bóng rổ, nhưng tố chất thân thể của Omega đều giống nhau, trong tình trạng đối kháng cường độ cao thì thể lực khó có thể so sánh với Alpha.
Mà hai người bọn họ chơi bóng lúc này, khẳng định cũng không phải là vì muốn đấu với nhau.
Trước đây Trác Viễn cũng không thích chơi bóng cho lắm, tố chất cơ thể của gã trong những Alpha không được tính là cấp cao nhất, hồi cấp Ba cũng ngồi liền ba năm trên băng ghế dự bị trong những trận thi đấu bóng rổ.
Thế nhưng sau khi quen biết với Tưởng Nam Phi, gã rất yêu chiều cậu Omega trẻ trung này, cho nên thỉnh thoảng sẽ hẹn mấy người bạn cùng cậu trai kia luyện tập một chút.
Có lẽ sau khi gã lớn lên, nhà họ Trác cũng khôi phục lại được thế lực như trước đây, mọi người đều biết Tưởng Nam Phi là tình nhân bé nhỏ của gã nên khi chơi bóng cũng phải giữ chút thể diện cho Trác Viễn, lâu dần, gã cũng từ từ tìm thấy cảm giác mình vô cùng oai phong khi ở trên sân bóng, vì thế sân bóng rổ trở thành nơi hẹn hò cố định của gã và cậu trai kia.
Trác Viễn đang dẫn bóng chạy đến sân sau, rất tiêu sái mà kiếm được ba điểm——
"Anh Trác Viễn, ngầu quá đi!" Tưởng Nam Phi từ phía sau nhào đến ôm lấy eo của gã.
Thời điểm Omega vận động mạnh, từ trên người tỏa ra vị bơ nồng nàn, rất quyến rũ người khác.
Ngay khi gã muốn quay đầu lại hôn Tưởng Nam Phi, thì đột nhiên có tiếng động cơ rít xé tan bầu không khí yên tĩnh của màn đêm, một chiếc xe thể thao đen kịt đỗ xịch lại bên cạnh sân bóng rổ.
Trác Viễn ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy cửa xe vừa mở ra có một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Đôi mắt của gã lập tức nheo lại đầy cảnh giác——
Là Hàn Giang Khuyết.
Gã nhất thời ngửi thấy mùi căng thẳng ở đây, nhưng khi đứng trước mặt Omega của mình vẫn phải giả vờ ung dung mà cười một tiếng: "Yo? Trùng hợp vậy sao?"
"Phải là trùng hợp."
Trên khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết không có biểu tình gì, hắn chỉ bước từng bước đến dưới trụ bóng rổ, một tay cầm quả bóng rổ lên, trong khi một tay khác lại đang cởi khuy cổ áo sơ mi ra, lạnh lùng nói với gã:
"Trác Viễn—— chơi vài hiệp chứ?"
Tâm sự nhỏ:
Đón xem chương sau để biết niên hạ của tôi dạy dỗ tra công như thế nào ><