Tống Minh Viễn đi theo Trương Mộng Như tới ngôi chùa thái hậu hay lui tới do chính người giới thiệu, lúc đặt chân vào đã có một vị sư ra tiếp đãi đưa hai người vào bên trong.
Y bày ra vẻ mặt không cảm xúc, nhìn thì có vẻ là tự nguyện nhưng từ đầu đến cuối đều không chủ động nói ra câu nào.
Tất cả các nghi thức cầu an cho đứa con chưa chào đời đều do Trương Mộng Như sắp xếp, Tống Minh Viễn không có ý kiến, chỉ đành miễn cưỡng làm theo sự chỉ dẫn của các sư thầy và thành tâm cầu nguyện, tới khi xong xuôi hết trời cũng đã chập tối.
Trương Mộng Như bước ngay theo sau Tống Minh Viễn, mắt thấy đối phương chuẩn bị quay về liền tiến lên mở lời: "Bệ hạ, trước khi tới đây thiếp đã cho người chuẩn bị một bữa rất thịnh soạn, người có muốn tới dùng bữa rồi cùng nhau thưởng trà, ngắm trăng không?"
Bước chân y thoáng khựng lại, không những không thèm quay đầu nhìn mà đến câu trả lời cũng vô cùng hời hợt: "Để khi khác đi, hôm nay trẫm không rảnh."
Nét mặt Trương Mộng Như dường như có chút bối rối, chỉ có thể lúng túng gãi đầu rồi lững thững đi theo.
Mà Tống Minh Viễn cũng đã phát giác ra thái độ bất thường của ả, ngay khi ra khỏi cửa chùa liền dừng bước, nghiêng người sang nhìn.
"Nàng có chuyện muốn nói đúng không?"
Trương Mộng Như ngẩn người, tới lúc này cũng đã không giấu giếm gì nữa mà lo lắng mở lời: "Bệ hạ, thật ra...!thật ra thì..."
Thấy đối phương mãi không nói được thành câu y liền đưa tay lên day trán, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn nhưng đi từ nãy tới giờ cũng tờ mờ đoán được chuyện gì đó nên chủ động nói trước: "Trẫm sẽ không phế truất ngôi vị của nàng."
Ả sững người, ngay lập tức ngẩng đầu lên với ánh mắt kinh ngạc nhưng còn chưa kịp phản ứng thì y đã nói tiếp: "Kể cả sau này nếu Mộc Vân có sinh con trai thì ngôi vị hoàng hậu vẫn sẽ là của nàng."
Dạo gần đây trong triều có xuất hiện một số tin đồn nói rằng Châu Mộc Vân sẽ là kế hậu nên nỗi lo của Trương Mộng Như y cũng hiểu, y muốn cho người con gái mình yêu một danh phận nhưng càng muốn trả hết nợ cho người phụ nữ này.
"Nàng cũng biết giữa chúng ta không hề có tình cảm đúng không? Trẫm có thể cho nàng quyền lực nhưng nàng cũng không được phép động đến Tiểu Vân."
Trương Mộng Như nghe đến đây thì có chút chột dạ, ấp úng lên tiếng nhưng Tống Minh Viễn không hề cho ả chút cơ hội mở lời: "Trẫm sẽ sắp xếp người canh gác ở Ngọc Minh cung nên nàng cứ yên tâm dưỡng thai, chỉ cần không đụng đến Tiểu Vân thì nàng ấy cũng tuyệt nhiên không đụng đến nàng..."
Những lời y nói nghe thì có vẻ rời rạc nhưng lại đánh thẳng vào những điều Trương Mộng Như đang nghĩ, ả siết chặt tay, không kịp giải thích thêm gì nữa mà chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn đang dần dần khuất dạng.
"Thật không ngờ tâm tư của mình lại dễ dàng nhìn thấu như vậy..."
Trương Mộng Như cười khổ, nghe thấy những lời đối phương nói gánh nặng mấy ngày nay cuối cùng cũng có thể buông bỏ.
Ả xoa nhẹ lên chiếc bụng to tròn của mình, ánh mắt xẹt qua một tia nhẹ nhõm, mắt thấy trời đã tối muộn cũng không nán lại, cùng với hai cung nữ quay trở về Ngọc Minh cung nhưng mới đi được một đoạn thì một bóng đen không biết từ đâu lao tới, một chưởng đánh ngất hai người phía sau rồi bịt miệng ả lại.
"Á! Ưm!"
"Suỵt, ta không có ý xấu...!Mộng Như, chúng ta hợp tác đi."
***
Ngay sau đó tại Họa Nguyệt cung, Tống Minh Viễn vừa đặt chân vào thì đã phát hiện toàn bộ cung nhân đều đứng lấp ló ở bên ngoài, không biết vì lý do gì mà cứ thì thầm vào tai nhau, người này đẩy người kia trông vô cùng mờ ám và kỳ lạ.
"Chuyện gì vậy?"
Bọn họ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật bắn mình, ngay lập tức quay người lại hành lễ: "Chúng nô tì tham kiến bệ hạ."
"Sao các ngươi lại đứng ngoài này? Quý phi đâu rồi?"
Đám người đó lúng túng nhìn nhau, đang còn không biết phải trả lời như thế nào thì ngay lúc này một tiếng hét thất thanh lại vang lên như xé tan cả màn đêm yên ắng: "Á á á!"
Đến cả người điềm tĩnh như Tống Minh Viễn ngay lúc này cũng không kiềm được mà giật mình một cái, tới khi nhận ra tiếng hét này là của Tống Tử Long liền hớt hải chạy vào, mở toang cửa nhưng lại bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Khắp nơi trong phòng đều là một mớ hỗn độn, đồ đạc và cả chăn gối trên giường đều bị ném hết xuống đất, ngay cạnh cửa là năm sáu vò rượu lớn còn trên bàn chính là Tống Tử Long đang bị Châu Mộc Vân bóp miệng, không ngừng đổ thứ chất lỏng kia vào.
"Sao tửu lượng của ngươi lại kém vậy hả? Mới có mấy chén mà đã say vậy rồi?"
Hắn bị ép đến mức đỏ bừng mặt, cố lắc đầu nguầy nguậy rồi ngậm chặt miệng nhưng không cản được lực tay của nàng, mới có một lúc đã bị bắt tu liền ba bốn chén.
"Khụ, khụ! Tiểu nha đầu...!Ta...!ta thật sự không uống nổi nữa..."
Châu Mộc Vân nhếch mép, không biết là say thật hay giả vờ mà khuôn mặt lại trở nên vô cùng dữ tợn, cầm hẳn một bình lên nốc sau đó lại đưa tới trước mặt đối phương, nói bằng giọng khản đặc: "Không muốn uống? Hửm?"
Tống Tử Long run rẩy lùi về sau, muốn đứng dậy bỏ trốn nhưng từ nãy tới giờ bị nàng bắt chạy đi chạy lại để lấy rượu nên chân cũng đã tê rần, nhìn bóng dáng nhỏ bé mà đáng sợ kia đang dần dần tiến lại hắn bỗng chốc rùng mình, may mắn thay Tống Minh Viễn đứng ở bên ngoài cũng đã phản ứng lại, ngay lập tức chạy tới giựt phăng bình rượu trên tay Châu Mộc Vân ra.
"Nàng đang làm gì vậy?"
"Ưm...!Mau trả lại đây!"
"Đừng làm càn, Tử Long, đệ mau đi đi."
Tống Tử Long thấy Tống Minh Viễn hệt như vớ được cọng rơm cứu mạng, chỉ có thể nhìn y bằng đôi mắt rướm nước sau đó vội vã quay về phủ.
Mà Châu Mộc Vân lúc này vẫn dùng sức để cướp lại bình rượu của mình, liên tục nhoài người lên phía trước rồi la hét không ngừng nhưng đối phương lại chẳng có chút động lòng.
"Trả lại đây! Mau trả lại cho ta! Ngươi là ai mà dám cả gan cướp rượu của ta hả?"
Tống Minh Viễn dở khóc dở khóc dở cười, một tay ôm trọn lấy người nàng rồi chậm rãi lên tiếng: "Mở mắt ra, nhìn cho kỹ xem người trước mặt nàng là ai?"
Hơi thở nam tính phả vào tai khiến Châu Mộc Vân vô thức rùng mình, nàng dụi mắt, đến lúc này mới thấy rõ người trước mắt mình nên chớp chớp, ngẩng đầu lên nhìn y rồi lẩm bẩm.
"Minh Viễn...!Chàng về rồi sao?"
"Ừm, xin lỗi, để nàng đợi lâu rồi."
Châu Mộc Vân bĩu môi, không còn loi nhoi nữa mà ôm chặt lấy người y như một đứa trẻ đang bị mất phương hướng.
Tống Minh Viễn thở dài, thấy căn phòng này lộn xộn như thế cũng biết sẽ không ở lại được nữa, bế nàng lên theo kiểu công chúa sau đó lại chậm rãi quay về Thiên Minh điện.
Y đặt nàng xuống giường, thấy mắt nàng đã lim dim cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ ra ngoài sai người nấu một chén canh giải rượu sau đó bưng vào phòng: "Ái phi, dậy uống một chút đi rồi hẵng ngủ."
Tống Minh Viễn nhíu mày, thấy Châu Mộc Vân không trả lời liền kéo chăn ra, nào ngờ còn chưa kịp đỡ dậy thì nàng lại bất chợt xoay người, ôm chặt lấy chân y rồi lắc đầu: "Không muốn uống..."
Nghe thấy giọng nàng khản đặc y cũng không khỏi bất ngờ, nhanh chóng đặt chén thuốc kia xuống rồi lo lắng hỏi han: "Sao vậy, nàng khóc à? Giận trẫm sao?"
Châu Mộc Vân vẫn tiếp tục không trả lời, chỉ lắc đầu một cái rồi kéo đối phương nằm xuống, rúc vào người y như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Nàng không giận, chỉ là khi nãy thấy dáng vẻ mang thai của Trương Mộng Như lại nhớ tới đứa con chết yểu của mình nên có chút tủi thân.
Tống Minh Viễn thở dài, dường như cũng biết được đại khái lý do nên chỉ có thể xoa đầu nàng rồi trấn an: "Ái phi, chuyện của Mộng Như cho trẫm xin lỗi..."
Kiếp trước y và Trương Mộng Như chỉ là người quen bình thường, vả lại ả ta còn là tỷ tỷ của nàng nên nghĩ như thế nào y cũng cảm thấy hơi áy náy.
Mà Châu Mộc Vân khóc một lúc tâm trạng cũng ổn hơn đôi chút, lấy tay lau nước mắt rồi ngước đầu lên trả lời: "Ta không sao."
Ngừng một lúc, nàng lại nói tiếp: "Minh Viễn...!ta không để ý chuyện đó, chỉ là...!chàng đi lâu quá nên hết rượu rồi..."
Sợ Tống Minh Viễn phát hiện ra tâm trạng bất ổn của mình Châu Mộc Vân liền nhanh chóng nở nụ cười: "Rượu của tên vương gia kia ngon lắm, bữa nào chúng ta sang đó trộm vài vò nhé."
"..."
Y ngẩn người, thấy nàng đã vui vẻ trở lại cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi: "Không phải đang say rượu à?"
"Hết say rồi, chàng nghĩ tửu lượng của ta thấp lắm sao?"
Tống Minh Viễn cong môi, nhìn khuôn mặt vẫn đang còn ửng đỏ kia một hồi lâu liền cúi người nhưng chưa kịp làm gì thì Châu Mộc Vân đã cuộn tròn một vòng, ôm chặt chiếc chăn rồi nhảy phắt xuống giường.
"Đêm nay ta sang phòng khác ngủ."
"Sao vậy?"
"Chàng vẫn còn chưa hồi phục hẳn nên không thể vận động mạnh, để đề phòng trường hợp bất trắc xảy ra thì ta sẽ tạm ngủ riêng một thời gian vậy."
"..."
Tống Minh Viễn khựng người, còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng nhỏ bé kia đã chạy đi mất, y cười khổ, đang định đuổi theo thì tim bỗng nhói lên một cái, ngay sau đó liền ngã khuỵu xuống đất, liên tục ho khan.
"Khụ, khụ, khụ!"
Tống Minh Viễn ho đến mức đỏ bừng mặt, tới khi dừng lại được thì lòng bàn tay cũng xuất hiện một màu đỏ thẫm trông vô cùng chói mắt: "Lại nữa rồi...".