Châu Mộc Vân trố tròn mắt, tới lúc này vẫn chưa thể bình tĩnh lại được vì việc Tống Minh Viễn đang nói không phải là chuyện nhỏ.
Phải biết rõ rằng trong thời đại này thân phận của con gái và con trai có sự cách biệt rất lớn, nàng tuy là phi tần đắc sủng nhưng dù có được sủng ái tới đâu thì vẫn không đủ tư cách sánh ngang với đám quan thần đó, huống hồ còn đường đường chính chính tham dự vào việc của triều đình như vậy.
Châu Mộc Vân chỉ nghĩ mấy ngày nay Tống Minh Viễn bắt mình tìm hiểu đủ thứ chuyện là để phụ giúp y vài việc lặt vặt chứ không phải việc lớn như thế này, hội nghị đó là nơi các trụ cột chính của nước nhà bàn kế đánh giặc, nàng chỉ là một nữ nhân làm sao có thể tùy tiện lui tới?
Nhưng Tống Minh Viễn lại chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng rồi trấn an: “Yên tâm, trẫm tin nàng sẽ làm được.”
“Nhưng… đám người kia làm sao có thể để yên?”
“Mặc kệ bọn họ, à đúng rồi, nàng sẽ làm tổng chỉ huy trận đánh đó nhé?”
“!!!”
“Sao cơ?”
Châu Mộc Vân kinh ngạc hét lớn, đến lúc này không chỉ ngạc nhiên thôi mà đến con ngươi cũng muốn rớt hẳn ra ngoài.
Nàng há hốc mồm, biểu cảm như thể mình vừa nghe được một chuyện hết sức nhảm nhí, không bao giờ có thể thành hiện thực được.
Nhưng Tống Minh Viễn vẫn thản nhiên như ban đầu, không những không lo lắng mà còn vô cùng tự tin: “Những kế sách nàng nói với trẫm hôm trước nghe rất được, nếu làm theo chắc chắn sẽ chiến thắng.”
“Nhưng Minh Viễn, những lời đó ta chỉ tùy tiện nói ra thôi chứ chưa hề nghĩ sâu vào đó, lỡ như để thua thì sẽ như thế nào?”
Y mỉm cười, xoa đầu nàng thay cho lời khuyến khích: “Trẫm sẽ đứng sau để hỗ trợ cho nàng, trẫm tin chắc nàng sẽ làm được.”
Không phải tin bình thường mà là rất tin, bởi vì đêm hôm qua khung cảnh chiến thắng và khuôn mặt rạng rỡ của Châu Mộc Vân đã hiện lên rất rõ trong giấc mơ của Tống Minh Viễn.
Mà Châu Mộc Vân lúc này vẫn không thể thích ứng kịp, tới khi hoàn hồn liền nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy người nam nhân đối diện: “Chàng nói có thật không?”
Y gật đầu, yêu chiều đặt lên trán nàng một nụ hôn: “Thật, có nàng rồi trẫm sẽ có thời gian nghỉ ngơi.”
“Vậy được, ta nhất định sẽ không khiến chàng thất vọng đâu!”
Châu Mộc Vân cười đến híp cả mắt, ngay khi nói xong liền nhảy phắt xuống, ném lại một câu rồi chạy vọt đi: “Vậy ta đi tìm hiểu thêm một số tài liệu đây, hẹn gặp lại.”
“…”
Tống Minh Viễn nở một nụ cười bất đắc dĩ, thấy mình đã bị ném sang một bên thì dở khóc dở cười nhưng vì tương lai của nàng nên cũng chỉ đành miễn cưỡng chịu đựng.
Hội nghị bắt đầu vào hai ngày sau đó, trong hai ngày này y đã định để nàng nghỉ ngơi một chút cho khuây khỏa nhưng Châu Mộc Vân lại nhất quyết không chịu, hết buổi sáng, buổi chiều rồi đến tối mà vẫn ru rú trong Tàng Thư các và quốc sử viện, đọc không biết bao nhiêu là sách.
Tống Minh Viễn có chút sốt ruột, may mắn thay ngày hôm đó cuối cùng cũng đã tới.
“Sẽ không sao chứ? Ta lo quá đi mất.”
Châu Mộc Vân hồi hộp đứng trước một ngôi viện khá lớn, lòng bàn tay sớm đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ.
“Yên tâm, nàng chỉ cần làm tốt công việc của nàng là được, cũng quan tâm đến lời bàn tán của người khác.”
“Nhưng không phải chàng nói chỉ là một trận chiến bình thường thôi sao? Họp ở chỗ này hình như có hơi phô trương thì phải…”
Tống Minh Viễn gật đầu, đến lúc này lại nói ra một thông tin khác không kém phần quan trọng: “Ừ, nhưng đây cũng là dịp để tuyển chọn đội lính tinh nhuệ trong triều đình.”
“!!!”
“Lại nữa sao?”
Y cong môi cười, sợ nàng lo lắng nên nhanh chóng trấn an bằng một cái nắm tay: “Yên tâm, trẫm sẽ chống lưng cho nàng.”
Trong lòng Châu Mộc Vân có chút bất đắc dĩ, không biết nên khóc hay nên cười vì việc này quả thật là có chút khó tin, trong lịch sử làm gì có vị hoàng đế nào ưu ái như phi tần vậy chứ? Nhưng nếu y đã đặt lòng thì nàng chắc chắn cũng sẽ cố gắng hết sức.
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, sau khi có đủ dũng khí liền đi theo Tống Minh Viễn vào nơi tổ chức hội nghị.
Mà mọi người bên trong đã sớm chờ đủ sẵn, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại ngay nhưng lúc phát hiện ra sau lưng vị hoàng đế anh minh này còn có một người nữa đã vậy còn là nữ nhân thì kinh ngạc không thôi.
“Người này là ai vậy?”
“Ai kia, sao tự dưng lại cho người đó vào nơi này?”
“Nhìn mặt quen quá, hình như Mộc quý phi thì phải…”
“Là cô ấy chứ gì nữa, nhưng tại sao lại tới đây?”
Đám quan thần này trước giờ đều không lo đến chuyện hậu cung nên số người biết rõ mặt Châu Mộc Vân chỉ có một nửa, cứ ghé sát vào tai nhau rồi thì thầm, bàn tán không ngừng, mãi tới khi Tống Minh Viễn cất giọng nói trầm thấp mới chịu im: “Trong mắt các khanh trẫm không tồn tại à?”
Bọn họ giật mình, đến lúc này mới luống cuống đứng lên hành lễ: “Chúng thần tham kiến bệ hạ, tham kiến quý phi nương nương.
Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Các khanh bình thân.”
Ngay khi y dứt lời một giọng nói quen thuộc liền xuất hiện: “Tiểu nha đầu, qua đây ngồi chung với ta này.”
“!!!”
Châu Mộc Vân giật mình, nhìn theo hướng đó thì thấy ngay khuôn mặt rạng rỡ của Tống Tử Long xen lẫn trong mấy chục đôi mắt đáng sợ xung quanh, liếc qua kế bên lại thấy nét mặt hằm hằm của tên đại vương gia kia nữa.
“…”
Trước khi tới đây nàng cũng biết huynh đệ nhà này đều tham gia vào trận chiến nhưng không phải trực tiếp chỉ huy mà là người đánh giá và tuyển chọn đội lính tinh nhuệ nên không nguy hiểm lắm, nhưng khuôn mặt lẫn ánh mắt kia cũng quá đáng sợ rồi đi?
“Còn đứng đấy làm gì vậy? Kế bên ta còn một chỗ trống này tiểu nha đầu!”
Châu Mộc Vân cẩn thận ngước lên nhìn Tống Minh Viễn, lúc thấy y gật đầu mới chậm rãi đi lại đó.
“Tại sao cô lại tới đây vậy?”
“Ta sẽ giải thích sau…”
“Mừng thật đó nha, không ngờ có ngày chúng ta lại được hợp tác chung với nhau như vậy!”
Tống Tử Long bên cạnh che miệng cười khúc khích nhưng Châu Mộc Vân lại chẳng còn tâm trạng nào nói chuyện nữa, bởi vì có mấy chục con mắt mang theo hận ý đang chĩa thẳng về phía nàng.
Ngay lúc này Tống Minh Viễn cũng đã ngồi xuống ở vị trí chính giữa điện, nào ngờ đâu còn chưa kịp lên tiếng thì một cánh tay đã giơ lên: “Khanh muốn nói chuyện gì?”
Một nam nhân mặc y phục màu lam đứng dậy, thoạt nhìn có chút trẻ tuổi nhưng ngữ khí lại chẳng lộ ra một chút lo sợ nào: “Bệ hạ, thần nghĩ hội nghị quan trọng như thế này người ngoài không nên có mặt ạ.”
Ngay khi hắn dứt lời tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt về phía Châu Mộc Vân, đến cả Tống Tử Long bên cạnh cũng không kiềm lòng được mà nhích người sang, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Đây là Lưu Mạnh…”
“Ta biết, là Lưu Mạnh Tiền, con trai trưởng của quan võ đứng đầu triều đình đúng không?”
“Cô cũng biết sao?”
“Ừm.”
Trước khi đến đây nàng cũng đã tìm hiểu kỹ rồi, đến cả Tống Minh Viễn còn thừa nhận đây là một người rất có tiềm năng, tương lai sẽ kế thừa cha mình nên càng cần phải thận trọng hơn.
Hắn ta tuy còn trẻ nhưng lại lập được rất nhiều chiến công, đã vậy còn đang nhắm đến chức đội trưởng đội lính tinh nhuệ nên không chấp nhận chuyện có một nữ nhân như nàng xuất hiện trong này cũng đúng.
Nhưng Tống Minh Viễn tất nhiên không quan tâm, chỉ gõ bàn hai cái rồi đáp lại bằng giọng điệu bình thản: “Thanh Vân sẽ tham gia vào trận chiến lần này.”
Lưu Mạnh Tiền tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, tuy không cam lòng nhưng không có gan phản bác lại lời y nói nên chỉ đành ngồi xuống.
Mà Châu Mộc Vân cũng cảm nhận được cái nhìn chết chóc của hắn, không nhịn được mà lạnh hết cả sống lưng: “Tên này bị sao vậy? Mình ngồi đây có làm mất miếng thịt nào của hắn đâu…”
“Tiểu nha đầu, nghe nói hồi nhỏ vì một số chuyện không vui nên Mạnh Tiền rất căm ghét nữ nhân, không ưa cô cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”
“…”.