Ái Tình Chuyển Kiếp

Chương 122-123: 122: Tấn Công - 123: Đột Nhập Thành Công



122: Tấn Công


Hai tháng sau.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự muốn quay trở lại nơi đó sao?”
Tư Tuệ Nhi vân vê lọn tóc ở bên thái dương Châu Mộc Vân, vừa giúp nàng chải chuốt lại vừa hướng mắt về khuôn mặt kiều diễm ở cách đó không xa.

Cả người cô ấy trông ủ rũ hẳn, vừa khoác lên người nàng bộ xiêm y đỏ rực vừa hết lời khuyên nhủ.
“Tiểu Vân, tỷ suy nghĩ lại có được không? Chi bằng để ca ca ta lo chuyện này đi, đừng mạo hiểm nữa.”
Châu Mộc Vân giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng khẽ động đậy, nàng công môi, nắm lấy tay cô nương bên cạnh như một lời an ủi sau đó lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao, chuyện bắt nguồn từ ta thì chính ta sẽ tự tay giải quyết.”
Nàng cũng không thể trốn tránh mãi như vậy được nữa, đã tới lúc nên đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi, cũng đã tới lúc… giải quyết hết ân oán của hai kiếp.
Mà Tư Tuệ Nhi không biết là không muốn hiểu hay là không hiểu thật mà cứ bĩu môi mãi, cô ấy hậm hực, chỉ có thể giúp nàng bằng vẻ mặt không mấy tự nguyện sau đó lầm bà lầm bầm cả một lúc lâu: “Rốt cuộc là hôm ấy tên hoàng đế tới đây nói gì với tỷ mà khiến tỷ thay đổi nhiều quá vậy? Tò mò quá đi mất.”
“Đã bảo là không có gì đâu mà, ta không sao đâu muội đừng lo.”
Từ cái ngày Tống Minh Viễn quay trở về Châu Mộc Vân cũng không còn ngồi im hưởng thụ nữa, nàng lao đầu vào tập luyện, liên tục đánh đấm từ ngày này sang ngày khác chỉ để bản thân mình thêm mạnh mẽ hơn.

Tư Tuệ Nhi cũng có phần hiểu được lí do nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng tự hành hạ bản thân như vậy.
Nhưng tất cả hi vọng đều vô ích, thời cơ chín muồi, Châu Mộc Vân cũng đã xin Tư Minh Hạo đem quân quay về Tống Tịnh và được huynh ấy đồng ý.

Đêm nay có lẽ là ngày cuối rồi, sau này… rất có thể hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Châu Mộc Vân thấy đôi mắt cô nương trước mặt hơi ươn ướt liền đứng dậy, vỗ về lên bờ vai bé nhỏ: “Sao muội lại khóc? Ta có phải là đi biệt tăm biệt tích luôn đâu mà.”
“Tỷ hứa nhé, sau khi trả được thù chắc chắn phải quay lại đây đấy?”
Nàng mỉm cười, biết rất rõ số phận của mình nhưng vẫn không nỡ lòng nói lời từ biệt, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu đối phương: “Muội nhớ phải giữ sức khỏe, nhớ nghe lời điện hạ nữa đấy, tuyệt đối đừng đi chơi bời lung tung.”
“Dạ.”
Châu Mộc Vân nghiêng người nhìn bóng hình được phản chiếu ở trong chiếc gương trước mặt, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc ngắn tới vai sau đó đi lại, đánh lên môi một màu son đỏ thẫm mới nở một nụ cười hài lòng.
“Đã tới giờ rồi, ta đi đây.”
“Tỷ tỷ…”
Tư Tuệ Nhi vẫn không nỡ buông tay nàng, cố gắng níu kéo một chút hi vọng cuối cùng nhưng hiển nhiên vẫn bị cự tuyệt.
“Ngoan, quay về nghỉ ngơi đi.”
Châu Mộc Vân sợ rằng sẽ vụt mất cơ hội tốt, sau khi nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Nàng tiến thẳng tới hơi đã hẹn sẵn thì thấy nơi này các binh lính đã đứng đầy đủ hết, Tư Minh Hạo đang giao phó một số chuyện quan trọng cho các đại quân thấy nàng tới cũng nhanh chóng tiến lại.
“Xong xuôi hết rồi chứ?”
“Vâng.”
Y nhoẻn miệng, nhìn một lượt khắp người nàng rồi gật gù: “Hôm nay nhìn nàng lộng lẫy lắm, rất đẹp.”
“Thái tử quá lời rồi.”
Giữa một không gian u tối như thế này Châu Mộc Vân hệt như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ, đôi mắt nàng sắc lẹm, xiêm y đỏ rực trên người càng khiến dáng vẻ vốn đã sắc sảo trông càng thêm rực rỡ hơn.

“Nàng và Tử Long xuất phát trước đi nhé, đến giờ Mão ta sẽ lập tức đuổi theo sau.”
Tư Minh Hạo nhìn người con gái trước mặt bằng ánh mắt yêu chiều xen lẫn một chút bất an, dẫu biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều nhưng tâm nguyện của nàng y cũng không thể không thực hiện.

Châu Mộc Vân không muốn lỡ mất cơ hội cuối cùng nên không nán lại thêm một phút giây nào nữa mà lập tức rút tay mình ra khỏi tay đối phương, nhanh chóng đi lên kiệu.
Đoàn người đã bắt đầu di chuyển, ào ạt như thể một đoàn kiến đang tấn công con mồi.

Châu Mộc Vân nghiêng người, nhìn sang nam nhân kế bên với dáng vẻ trầm tư.
“Ngươi có nghĩ lần này có thể kết thúc hết tất cả mọi chuyện không?”
Tống Tử Long im lặng, chỉ thở dài một tiếng rồi lắc đầu: “Ta không biết…”
Nàng nhìn chằm chằm lên cặp roi gai đang giắt ở hai bên hông, ánh mắt vô thức lóe lên một tia giảo hoạt: “Thay đổi kế hoạch đi.”
“Hả?”
“Ta sẽ dùng thứ Tống Minh Viễn đã cho ta để tự tay kết liễu hắn.”
“Khoan đã, tiểu nha đầu, cô đang nói gì vậy? Thái tử điện hạ đã bảo là phải dọn đường để chờ tới lúc ngài ấy tới mà?”
Tống Tử Long nghe lời mà nàng thốt ra khuôn mặt bỗng dưng trắng bệch lại nhưng chưa kịp phản ứng thì Châu Mộc Vân đã đứng phắt dậy: “Kẻ giết hoàng đế Tống Tịnh là Châu Mộc Vân, phế phi đã giết hoàng hậu và hoàng tử chứ không phải thái tử Tư Quốc, kể từ giờ chuyện này sẽ không liên quan gì đến ngài ấy nữa.”
Nàng không chờ được nữa, càng không muốn liên lụy đến Tư Minh Hạo nên phải hành động càng sớm càng tốt, trước khi biến mất còn không quên ném lại cho đối phương một câu: “Giờ sửu tại liên đông cung phía bắc, cổng hai, điện Hoành Linh, ta cần ngươi giải quyết giúp ta mấy hòn đá chặng đường ở đó.”
“Khoan… khoan đã…”

Dứt lời, Châu Mộc Vân liền nhảy phắt xuống kiệu, tùy tiện đá bay một tên thị vệ rồi cướp luôn ngựa của hắn, cứ thế chạy nhanh đi rồi biến mất lúc nào không hay.

Nhìn bóng lưng đang khuất dần sau màn đêm đen tối Tống Tử Long cũng bất lực không kém nhưng biết không thể cản lại ý chí kiên cường của nàng cũng chỉ đành nói lại với thị vệ và tùy tùng đi theo.
“Thay đổi kế hoạch.

Lý Thất, ngươi gửi thư bẩm báo cho điện hạ hãy chuyển hướng về điện Hoành Linh ngay cho ta.”
“Rõ!”
***
Cùng lúc đó, ở Tống Tịnh tất cả các cung nữ và thái giám cũng đang dần chìm vào giấc ngủ, chỉ duy nhất Tống Minh Viễn là vẫn chưa.

Y ngồi yên lặng trong thư phòng, đang còn chuyên tâm làm việc thì ngay lúc này tiếng bước chân binh bịch bỗng vang lên.
Đôi mày y cau lại, còn đang định hỏi xem tại sao lại ồn ào như vậy thì Cao Lãng đã chạy phắt vào trong, lập tức gập người xuống rồi nói với giọng gấp gáp: “Bệ hạ, bệ hạ, đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?”
“Không hiểu sao Tư Quốc lại đột nhiên mở cửa biên giới, dẫn theo một đám quân tấn công ồ ạt vào căn cứ ở địa sự phía đông thưa bệ hạ.

Chuyện này rõ ràng là kì lạ, thần nhớ rất rõ mấy ngày trước đi thăm dò bên đó vẫn không có động tĩnh gì hết mà không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy!”
Cao Lãng gấp đến độ mồ hôi mẹ mồ hôi con đều đổ hết cả ra, nhưng trái với vẻ sốt ruột của hắn thì Tống Minh Viễn lại chỉ hơi cau mày một xíu.
“Nhanh như vậy đã hành động rồi sao?”
Chuyện này y đã đoán trước được lâu rồi nhưng không ngờ nó lại tới nhanh đến như vậy, cứ ngỡ phải sang tháng sau cơ.


Tống Minh Viễn buông tấu chương trên tay xuống, bình tĩnh căn dặn: “Mở kho quân sự phía tây ra, cử một vạn quân đến tiếp tế ở biên giới phía đông sau đó đồng loạt đóng hết cổng cung lại, từ bây giờ không được cho bất cứ ai tiến vào trong cung nữa dù cho là một con kiến!”
“Dạ rõ!”
Nếu như y đoán không lầm thì chắc hẳn trong đám người đó… chắc chắn sẽ có bóng dáng của Châu Mộc Vân.

Tống Minh Viễn thở dài, không ngồi thêm nữa mà lập tức đứng phắt dậy, cho triệu tập hết tất cả các quan đại thần để lập tức mở một cuộc hội nghị gấp.
Mặt khác, do không lường trước được sự việc nên Tống Tịnh càng ngày càng bị dồn vào thế bí, các binh lính ở biên giới không kịp chuẩn bị vũ khí lập tức bị hạ gục hàng loạt, trời tối không phân biệt được đâu là ta đâu là địch nên càng thảm hại hơn, mãi tới khi quân tiếp viện tới mới khá hơn được đôi chút nhưng thủ lĩnh đứng đầu đội tiếp viện đó rất nhanh cũng trở nên bối rối.
“Khoan đã, sao quân địch lại trông quen mắt thế cơ này?”
Những người này… lúc ở trong cung hắn đã từng thấy rất nhiều rồi? Chẳng phải là quân lính và thị vệ ngự ở phủ vương gia sao?
Nhưng còn chưa kịp định thần trở lại thì một bóng dáng đã lao vụt tới, thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua lập tức lấy đi mạng của hắn.
“Phụt!”
Máu tươi bắn khắp nơi, đôi mắt hắn trợn tròn, chỉ có điều khi thấy rõ khuôn mặt của người giết mình thì lại càng chết lặng hơn.
“Ta đã dặn ngươi rất nhiều lần rồi đúng không? Khi chiến đấu tuyệt đối không được mất tập trung?”
“Tử… Tử Long vương.

Tại sao lại là… ngài?”
Tống Tử Long không muốn nhiều lời, lập tức đâm thêm một nhát để tiễn đối phương về chầu diêm vương sau đó nhanh chóng tiếp tục lấy mạng những kẻ khác.
“Nhanh lên, phải lập tức giải quyết hết để mở đường cho Mộc Vân!”.

123: Đột Nhập Thành Công

Mùi máu tanh càng lúc càng trở nên nồng nặc, quãng đường binh lính đi qua khắp nơi đều nhuộm một màu đỏ tươi trông vô cùng đáng sợ, không những vậy xác người còn nằm la liệt dưới đất, nhà cửa tan hoang, ruộng vườn cũng bị quân địch thiêu cháy không chừa một mảnh.

Tống Tử Long là một người lớn lên từ khói đạn nên chẳng mấy chốc đã quét sạch hết quân chi viện do Tống Minh Viễn phái tới, chỉ có điều cũng không dám làm kinh động đến lực lượng hoàng gia nên sau khi mở được đường ở biên giới liền vòng qua một khu rừng nhỏ để ẩn nấp.

Hắn chia quân mình mang theo thành năm đội, lần lượt vạch ra các đường đi khác nhau sau đó trà trộn thành thường dân để chậm rãi tiến về phía hoàng cung, mặc cho quân lính lo toan chuyện còn lại.

Nhưng trái ngược với sự tĩnh lặng của đối phương thì ở một hướng trái ngược đó Châu Mộc Vân lại đang hô mưa gọi gió, chỉ cần nhắc tới tên là khiến không ít người phải khiếp sợ. Nàng đã từng nhiều lần xuất cung để đi giúp đỡ người dân, rất nhiều người nhớ tơi nên ngay khi thấy khuôn mặt kiều diễm của vị quý phi từng được sủng ái một thời khuôn mặt mọi người ngay lập tức biến sắc.

Tà áo dài đỏ rực phất phơ trong gió, đi đến đâu đều mang đến một luồng khí lạnh khiến người khác không rét mà run. Tấm mạng che mặt hơi rung rinh, ngay khi một lọn gió mạnh thổi qua liền khiến nó bay đi khỏi khuôn mặt nàng.

Ánh mắt ấy, khí chất ấy, là thứ mà khi tưởng chừng đã bị thiêu đốt rồi cũng khiến thường dân không thể nào quên được.

“Không… không thể nào! Phế phi đó rõ ràng đã chết rồi cơ mà?”

“Không phải cô ấy đã bị thiêu chết rồi sao? Tại sao… tại sao lại?”

Ánh mắt Châu Mộc Vân lóe lên một tia lạnh lẽo chứa đầy sát khí hừng hực, lúc này đây nàng đã không còn một chút sự thương xót nào nữa, bởi lẽ những người đã từng được nàng giúp đỡ hết mực vào ngày nàng bị hành hình đã không ngừng buông ra những lời chửi rủa vô cùng thậm tệ.

Châu Mộc Vân như một đóa hoa hồng đỏ rực đang nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng hoa hồng ắt phải có gai, những nơi nàng đi qua, người dân đều ngã gục hết xuống đất. Không có bạo lực, không có máu tanh, nhưng những thứ thuốc độc do chính nàng điều chế lại gi3t chết họ ngay trong tức khắc.

Mà chuyện này lại khiến quân chi viện vừa thấy đã quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, bọn họ không dám tiến lại gần, chỉ có thể lập một hàng rào chặn lại sau đó nhanh chóng quay về bẩm báo.

“Bệ hạ, bệ hạ, không xong rồi! Phải mau chóng lấy đại bác gi3t chết ả ma nữ đó!”

“Đã có đến hàng trăm người chết dưới tay nghịch tử đó rồi! Bệ hạ, nếu còn chậm trễ nữa bách tích thực sự sẽ lâm vào nguy hiểm!”

Chuyện Châu Mộc Vân chết rồi sống lại bọn họ đã bức xúc ngay từ đầu, tuy ánh mắt nghi ngờ đều chĩa hết thẳng về phía Tống Minh Viễn nhưng chẳng một ai dám lên tiếng, may mắn thay lần này y không còn làm bọn họ thất vọng nữa, ngay sau khi nghe xong lập tức ra lệnh phong tỏa rồi đề ra phương án đối phó.

“Dựa theo biểu hiện của những thi thể trước thì thứ độc phế phi dùng là Hồng Mao, cử một quân lính mang theo cây Ngọc Bào đến đó để vây bắt phế phi ngay cho trẫm, nhất định phải bắt sống được nàng!”


“Dạ rõ!”

Tống Minh Viễn muốn gặp lại Châu Mộc Vân là thật nhưng thực sự không ngờ tới được nàng lại ra tay tàn nhẫn với bách tích như vậy. Nếu phải chết, người thực sự phải chết chính là y, giả sử như có phải gặp nhau thật, y cũng nguyện hi sinh để bù đắp cho những tội lỗi của mình.

Mặt khác, sâu khi biết được có một thứ thảo dược có thể ngăn chặn độc tính của loài cây mà Châu Mộc Vân mang theo bên người quân hoàng gia rất nhanh liền ập nhanh tới chỗ nàng, trước mắt là những hàng rào chắn cao gấp ba người mình, mắt thấy đã bị bao vây, nàng liền điều khiến ngựa quay phắt lại, chạy nhanh về phía trước nhưng cả bốn phía rất nhanh đều có người do Tống Minh Viễn phái tới.

Châu Mộc Vân bị bao vây không tài nào thoát ra được, mắt thấy mọi chuyện đã không xong, nàng liền rút toàn bộ bom khói trên người mình ra ném mạnh xuống đất. Làn sương dày đặc nhanh chóng bao vây khắp các con ngõ đã thành công chê khuất tầm nhìn của quân đối phương.

Nàng chớp thời cơ, lao nhanh khỏi ngựa để tẩu thoát nhưng ngay lúc này xiêm y đỏ rực lại trở nên chói hơn khi ánh mặt trời chiếu vào, thu hút ánh nhìn của binh lính dù cho có bị khói che khuất đi chăng nữa.

“Là phía đó, nhanh chóng bắt ả ta lại!”

Một đám người nghe thấy mệnh lệnh lập tức lao nhanh tới, không những thế một chiếc cung tên còn đột ngột b ắn ra, đâm thẳng vào bắp đùi nàng.

“Á á á!”

Thân thể mảnh khảnh cứ thế ngã cái rầm xuống đất, binh lính ở xung quanh đó nghe thấy có người nói đã bắt được nàng liền nhanh chóng chạy lại, chỉ trong tích tắc đã trói chặt người đối phương.

Bọn họ cười phá lên như được mùa, không ngừng tán thưởng như vừa trúng được bộn tiền.

“Mệt chết mất, lần này chúng ta lập được công lớn rồi!”

Nhưng còn chưa kịp vui mừng thì một trong số đó lại đột ngột thốt lên: “Khoan đã! Đây đâu phải là phế phi?”

Không gian xung quanh lập tức im bặt lại, đám người đó giật mình, bây giờ nhìn kĩ lại mới phát hiện ra quả đúng là như vậy. Nữ nhân này… ngoài lớp trang điểm dày cộm trông rất giống với Châu Mộc Vân ra thì hoàn toàn không phải.

“Ngươi… Ngươi là ai!”


Nữ nhân đối diện khẽ nhếch mép, thốt lên tên mình một cách đầy kiêu ngạo: “Ngạn Tuyền, tên của ta là Lưu Ngạn Tuyền.”

***

Sau khi tráo đổi y phục với Ngạn Tuyền và nhờ cô ấy thu hút được toàn bộ quân địch Châu Mộc Vân đã thành công trốn thoát được ra chỗ khác. Nàng mặc lên mình y phục trông có vẻ rách nát, tóc búi cao lên, xóa sạch lớp trang điểm đi rồi rón rén theo chân chú chó đang đi trước dẫn đường mình.

“Tiểu Nhụy, khoảng thời gian không có tao ở đây mày vẫn khỏe chứ hả?”

“Gâu gâu!”

Chú chó trước mặt sủa lên hai tiếng thay cho tiếng “có”, vẫy cái đuôi vài cái rồi tiếp tục chạy đi, dẫn nàng tới một nơi đã được Ngạn Tuyền chuẩn bị sẵn. May mắn thay cái ngày nàng đại náo hoàng cung Ngạn Tuyền đã đưa được Tiểu Nhụy trốn ra ngoài nên bây giờ mới có thể thuận lợi được như vậy.

Chú ta dẫn nàng tới trước cổng cung nhưng nơi này đã sớm bị lính gác vây kín, tới một con kiến cũng không dễ gì bò qua được nhưng may mắn thay Châu Mộc Vân cũng đã sớm chuẩn bị. Nàng theo chân Tiểu Nhụy đi vòng ra phía sau cổng cung vì chỗ này có một lối đi bí mật mà Tiểu Nhụy đã đào từ rất lâu rồi.

Lỗ hổng dó thông với phía bên trong hoàng cung, tuy là nơi để chú chó này thường thường trốn ra ngoài chơi nhưng cũng đủ to để một người chui lọt. Châu Mộc Vân híp mắt, nhìn xung quanh một hồi cuối cùng cũng thấy cái cây nhỏ có bị sơn màu đỏ trông vô cùng kì lạ, nàng đi tới, mò mẫm một hồi cuối cùng cũng thấy mảnh giấy ở ngay dưới gốc cây do Tống Tử Long để lại.

Hắn đã tới được đây từ trước rồi, cũng đã chui vào trong đúng nhu lời nàng đã nhắc, còn mảnh giấy này chính la hướng dẫn để nàng vào cung. Châu Mộc Vân đọc một cách kĩ càng, sau khi dã nắm được hết bèn để Tiểu Nhụy chui vào đánh lạc hướng binh lính sau đó mới nhẹ nhàng chui vào.

Châu Mộc Vân đánh ngất một tên thị vệ, khoác lên người y phục của hắn rồi từ từ bước vào bên trong, binh lính canh gác chỗ này sớm đã bị Tống Tử Long tiêu diệt từ trước nên quãng đường khá thuận lợi. Nàng tiến thẳng đến điện Hoành Linh, nhìn chằm chằm một chiếc công tắc do Tống Tử Long đã chuẩn bị từ trước mà lòng dâng lên vô vàn các cảm xúc phức tạp.

Trong mảnh giấy kia ghi rằng đây là nút kích hoạt các quả bom do Tống Tử Long lén gắn vào Tam điện, chỉ cần nhấn nút nơi đó sẽ mất mạng đồng nghĩa với việc các nho sĩ đang ngự ở nơi đó sẽ mất mạng. Những nhân tài của đất nước không còn chắc chắn sẽ khiến Tống Minh Viễn lui tới, khi đó… chỉ cần tự tay giết hắn là được.

Nàng hít một hơi thật sâu, siết chặt chiếc roi gai trong tay, ngay sau đó vẫn quả quyết bấm nút, Nhưng không thể ngờ được nơi nàng đang đứng lại đột nhiên nổ tung, một ngọn lửa dữ dội bùng lên hất văng Châu Mộc Vân bay ra xa cả một khoảng.

Thân thể nhỏ bé rơi cái rầm xuống đất, máu tươi chảy ra từ đỉnh đầu, chẳng mấy chốc đã thấm ướt hết cả cổ áo.

“Không… không thể nào…”

“Tại sao… tại sao lại như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.