122: Tấn Công
Hai tháng sau.
“Tỷ tỷ, tỷ thực sự muốn quay trở lại nơi đó sao?”
Tư Tuệ Nhi vân vê lọn tóc ở bên thái dương Châu Mộc Vân, vừa giúp nàng chải chuốt lại vừa hướng mắt về khuôn mặt kiều diễm ở cách đó không xa.
Cả người cô ấy trông ủ rũ hẳn, vừa khoác lên người nàng bộ xiêm y đỏ rực vừa hết lời khuyên nhủ.
“Tiểu Vân, tỷ suy nghĩ lại có được không? Chi bằng để ca ca ta lo chuyện này đi, đừng mạo hiểm nữa.”
Châu Mộc Vân giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng khẽ động đậy, nàng công môi, nắm lấy tay cô nương bên cạnh như một lời an ủi sau đó lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao, chuyện bắt nguồn từ ta thì chính ta sẽ tự tay giải quyết.”
Nàng cũng không thể trốn tránh mãi như vậy được nữa, đã tới lúc nên đối mặt với tất cả mọi chuyện rồi, cũng đã tới lúc… giải quyết hết ân oán của hai kiếp.
Mà Tư Tuệ Nhi không biết là không muốn hiểu hay là không hiểu thật mà cứ bĩu môi mãi, cô ấy hậm hực, chỉ có thể giúp nàng bằng vẻ mặt không mấy tự nguyện sau đó lầm bà lầm bầm cả một lúc lâu: “Rốt cuộc là hôm ấy tên hoàng đế tới đây nói gì với tỷ mà khiến tỷ thay đổi nhiều quá vậy? Tò mò quá đi mất.”
“Đã bảo là không có gì đâu mà, ta không sao đâu muội đừng lo.”
Từ cái ngày Tống Minh Viễn quay trở về Châu Mộc Vân cũng không còn ngồi im hưởng thụ nữa, nàng lao đầu vào tập luyện, liên tục đánh đấm từ ngày này sang ngày khác chỉ để bản thân mình thêm mạnh mẽ hơn.
Tư Tuệ Nhi cũng có phần hiểu được lí do nhưng vẫn không đành lòng nhìn nàng tự hành hạ bản thân như vậy.
Nhưng tất cả hi vọng đều vô ích, thời cơ chín muồi, Châu Mộc Vân cũng đã xin Tư Minh Hạo đem quân quay về Tống Tịnh và được huynh ấy đồng ý.
Đêm nay có lẽ là ngày cuối rồi, sau này… rất có thể hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Châu Mộc Vân thấy đôi mắt cô nương trước mặt hơi ươn ướt liền đứng dậy, vỗ về lên bờ vai bé nhỏ: “Sao muội lại khóc? Ta có phải là đi biệt tăm biệt tích luôn đâu mà.”
“Tỷ hứa nhé, sau khi trả được thù chắc chắn phải quay lại đây đấy?”
Nàng mỉm cười, biết rất rõ số phận của mình nhưng vẫn không nỡ lòng nói lời từ biệt, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu đối phương: “Muội nhớ phải giữ sức khỏe, nhớ nghe lời điện hạ nữa đấy, tuyệt đối đừng đi chơi bời lung tung.”
“Dạ.”
Châu Mộc Vân nghiêng người nhìn bóng hình được phản chiếu ở trong chiếc gương trước mặt, nhẹ nhàng sửa lại mái tóc ngắn tới vai sau đó đi lại, đánh lên môi một màu son đỏ thẫm mới nở một nụ cười hài lòng.
“Đã tới giờ rồi, ta đi đây.”
“Tỷ tỷ…”
Tư Tuệ Nhi vẫn không nỡ buông tay nàng, cố gắng níu kéo một chút hi vọng cuối cùng nhưng hiển nhiên vẫn bị cự tuyệt.
“Ngoan, quay về nghỉ ngơi đi.”
Châu Mộc Vân sợ rằng sẽ vụt mất cơ hội tốt, sau khi nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Nàng tiến thẳng tới hơi đã hẹn sẵn thì thấy nơi này các binh lính đã đứng đầy đủ hết, Tư Minh Hạo đang giao phó một số chuyện quan trọng cho các đại quân thấy nàng tới cũng nhanh chóng tiến lại.
“Xong xuôi hết rồi chứ?”
“Vâng.”
Y nhoẻn miệng, nhìn một lượt khắp người nàng rồi gật gù: “Hôm nay nhìn nàng lộng lẫy lắm, rất đẹp.”
“Thái tử quá lời rồi.”
Giữa một không gian u tối như thế này Châu Mộc Vân hệt như một đóa hoa bỉ ngạn đang nở rộ, đôi mắt nàng sắc lẹm, xiêm y đỏ rực trên người càng khiến dáng vẻ vốn đã sắc sảo trông càng thêm rực rỡ hơn.
“Nàng và Tử Long xuất phát trước đi nhé, đến giờ Mão ta sẽ lập tức đuổi theo sau.”
Tư Minh Hạo nhìn người con gái trước mặt bằng ánh mắt yêu chiều xen lẫn một chút bất an, dẫu biết chuyến đi này lành ít dữ nhiều nhưng tâm nguyện của nàng y cũng không thể không thực hiện.
Châu Mộc Vân không muốn lỡ mất cơ hội cuối cùng nên không nán lại thêm một phút giây nào nữa mà lập tức rút tay mình ra khỏi tay đối phương, nhanh chóng đi lên kiệu.
Đoàn người đã bắt đầu di chuyển, ào ạt như thể một đoàn kiến đang tấn công con mồi.
Châu Mộc Vân nghiêng người, nhìn sang nam nhân kế bên với dáng vẻ trầm tư.
“Ngươi có nghĩ lần này có thể kết thúc hết tất cả mọi chuyện không?”
Tống Tử Long im lặng, chỉ thở dài một tiếng rồi lắc đầu: “Ta không biết…”
Nàng nhìn chằm chằm lên cặp roi gai đang giắt ở hai bên hông, ánh mắt vô thức lóe lên một tia giảo hoạt: “Thay đổi kế hoạch đi.”
“Hả?”
“Ta sẽ dùng thứ Tống Minh Viễn đã cho ta để tự tay kết liễu hắn.”
“Khoan đã, tiểu nha đầu, cô đang nói gì vậy? Thái tử điện hạ đã bảo là phải dọn đường để chờ tới lúc ngài ấy tới mà?”
Tống Tử Long nghe lời mà nàng thốt ra khuôn mặt bỗng dưng trắng bệch lại nhưng chưa kịp phản ứng thì Châu Mộc Vân đã đứng phắt dậy: “Kẻ giết hoàng đế Tống Tịnh là Châu Mộc Vân, phế phi đã giết hoàng hậu và hoàng tử chứ không phải thái tử Tư Quốc, kể từ giờ chuyện này sẽ không liên quan gì đến ngài ấy nữa.”
Nàng không chờ được nữa, càng không muốn liên lụy đến Tư Minh Hạo nên phải hành động càng sớm càng tốt, trước khi biến mất còn không quên ném lại cho đối phương một câu: “Giờ sửu tại liên đông cung phía bắc, cổng hai, điện Hoành Linh, ta cần ngươi giải quyết giúp ta mấy hòn đá chặng đường ở đó.”
“Khoan… khoan đã…”
Dứt lời, Châu Mộc Vân liền nhảy phắt xuống kiệu, tùy tiện đá bay một tên thị vệ rồi cướp luôn ngựa của hắn, cứ thế chạy nhanh đi rồi biến mất lúc nào không hay.
Nhìn bóng lưng đang khuất dần sau màn đêm đen tối Tống Tử Long cũng bất lực không kém nhưng biết không thể cản lại ý chí kiên cường của nàng cũng chỉ đành nói lại với thị vệ và tùy tùng đi theo.
“Thay đổi kế hoạch.
Lý Thất, ngươi gửi thư bẩm báo cho điện hạ hãy chuyển hướng về điện Hoành Linh ngay cho ta.”
“Rõ!”
***
Cùng lúc đó, ở Tống Tịnh tất cả các cung nữ và thái giám cũng đang dần chìm vào giấc ngủ, chỉ duy nhất Tống Minh Viễn là vẫn chưa.
Y ngồi yên lặng trong thư phòng, đang còn chuyên tâm làm việc thì ngay lúc này tiếng bước chân binh bịch bỗng vang lên.
Đôi mày y cau lại, còn đang định hỏi xem tại sao lại ồn ào như vậy thì Cao Lãng đã chạy phắt vào trong, lập tức gập người xuống rồi nói với giọng gấp gáp: “Bệ hạ, bệ hạ, đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?”
“Không hiểu sao Tư Quốc lại đột nhiên mở cửa biên giới, dẫn theo một đám quân tấn công ồ ạt vào căn cứ ở địa sự phía đông thưa bệ hạ.
Chuyện này rõ ràng là kì lạ, thần nhớ rất rõ mấy ngày trước đi thăm dò bên đó vẫn không có động tĩnh gì hết mà không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy!”
Cao Lãng gấp đến độ mồ hôi mẹ mồ hôi con đều đổ hết cả ra, nhưng trái với vẻ sốt ruột của hắn thì Tống Minh Viễn lại chỉ hơi cau mày một xíu.
“Nhanh như vậy đã hành động rồi sao?”
Chuyện này y đã đoán trước được lâu rồi nhưng không ngờ nó lại tới nhanh đến như vậy, cứ ngỡ phải sang tháng sau cơ.
Tống Minh Viễn buông tấu chương trên tay xuống, bình tĩnh căn dặn: “Mở kho quân sự phía tây ra, cử một vạn quân đến tiếp tế ở biên giới phía đông sau đó đồng loạt đóng hết cổng cung lại, từ bây giờ không được cho bất cứ ai tiến vào trong cung nữa dù cho là một con kiến!”
“Dạ rõ!”
Nếu như y đoán không lầm thì chắc hẳn trong đám người đó… chắc chắn sẽ có bóng dáng của Châu Mộc Vân.
Tống Minh Viễn thở dài, không ngồi thêm nữa mà lập tức đứng phắt dậy, cho triệu tập hết tất cả các quan đại thần để lập tức mở một cuộc hội nghị gấp.
Mặt khác, do không lường trước được sự việc nên Tống Tịnh càng ngày càng bị dồn vào thế bí, các binh lính ở biên giới không kịp chuẩn bị vũ khí lập tức bị hạ gục hàng loạt, trời tối không phân biệt được đâu là ta đâu là địch nên càng thảm hại hơn, mãi tới khi quân tiếp viện tới mới khá hơn được đôi chút nhưng thủ lĩnh đứng đầu đội tiếp viện đó rất nhanh cũng trở nên bối rối.
“Khoan đã, sao quân địch lại trông quen mắt thế cơ này?”
Những người này… lúc ở trong cung hắn đã từng thấy rất nhiều rồi? Chẳng phải là quân lính và thị vệ ngự ở phủ vương gia sao?
Nhưng còn chưa kịp định thần trở lại thì một bóng dáng đã lao vụt tới, thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua lập tức lấy đi mạng của hắn.
“Phụt!”
Máu tươi bắn khắp nơi, đôi mắt hắn trợn tròn, chỉ có điều khi thấy rõ khuôn mặt của người giết mình thì lại càng chết lặng hơn.
“Ta đã dặn ngươi rất nhiều lần rồi đúng không? Khi chiến đấu tuyệt đối không được mất tập trung?”
“Tử… Tử Long vương.
Tại sao lại là… ngài?”
Tống Tử Long không muốn nhiều lời, lập tức đâm thêm một nhát để tiễn đối phương về chầu diêm vương sau đó nhanh chóng tiếp tục lấy mạng những kẻ khác.
“Nhanh lên, phải lập tức giải quyết hết để mở đường cho Mộc Vân!”.