Mí mắt y giật giật, nghiêng người sang nhìn thì phát hiện người nàng nồng nặc mùi rượu, một vài cọng tóc còn bị rớt ra khỏi chiếc trâm cài, dính lên cần cổ trắng ngần, cộng với ánh trăng dịu nhé chiếu từ bên ngoài vào càng khiến dáng vẻ nàng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Tống Minh Viễn nhìn đến ngẩn người, không nhịn được mà v.uốt ve đôi gò má ửng đỏ của Châu Mộc Vân: “Sao khuya như vậy rồi còn uống rượu?”
Nàng nghe vậy liền bĩu môi, tới bây giờ vẫn chưa nhận ra người trước mặt mình là ai, thản nhiên đấm bình bịch lên người đối phương: “Tên hoàng đế khốn kiếp, kêu hắn ra đây nói chuyện với bổn cung đi! Một cái gối ôm như ngươi làm sao hiểu được chứ?”
Tống Minh Viễn mím môi để cố nhịn cười, chưa kịp đáp lại thì nữ nhân bên cạnh đã nói tiếp, trút hết lời trong lòng ra: “Bổn cung mất nguyên buổi tối để làm bánh cho hắn ăn, đến rượu cũng chuẩn bị sẵn nhưng chờ mãi vẫn không thấy tới.
Hức… đúng là đồ độc ác…”
Y sững người, nghe đến khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc: “Sao cơ? Nàng làm bánh cho trẫm à?”
Châu Mộc Vân mếu máo, sụt sịt vài cái rồi gật đầu: “Chứ còn sao nữa, bổn cung đã dồn hết bao tâm huyết vào nó nhưng cuối cùng lại chẳng được gì… Khi nãy đã cho Ý Yên và Tiểu Nhụy ăn rồi… không còn phần cho tên hoàng đế khốn kiếp đó nữa…”
Nghe đến đây khuôn mặt Tống Minh Viễn không khỏi hiện lên vẻ tự trách, cảm động đặt một nụ hôn lên trán nàng: “Ái phi, trẫm xin lỗi.”
Nếu sớm biết như vậy thì y đã qua rồi, bây giờ có muốn cũng chẳng còn nữa.
Mà Châu Mộc Vân lúc này đã say đến mức không kiểm soát được lời nói của mình nữa, ghét bỏ đẩy nam nhân trước mặt ra: “Gối ôm như ngươi làm sao hiểu được chứ!”
“…”
Nàng nhắm nghiền mắt, tuy nói vậy nhưng vẫn vui vẻ ôm chạy chiếc gối ôm chạy bằng cơm ngay bên cạnh, khuôn mặt không khỏi hiện lên nét thỏa mãn.
Nhưng trái ngược với sự hài lòng của Châu Mộc Vân thì Tống Minh Viễn đã sớm căng cứng hết cả người, cơ thể mềm mại trong phút chốc ép sát vào người cộng với hương thơm quen thuộc kia đã khiến y mất hết lý trí, nhưng nghĩ tới dáng vẻ say mèm của nàng lại chẳng dám ra tay, chỉ đành cố nhốt con dã thú trong người lại.
“Haiz, nàng làm khó trẫm rồi…”
Nào ngờ nữ nhân bên cạnh lại chẳng chịu an phận, đang nằm im bỗng đưa tay lên s.ờ s.oạng khắp người y, đã thế còn thẳng thừng cởi thường phục ra, luồn hẳn tay vào trong áo: “Ưm… sao gối ôm lại có cơ bụng thế này? Ấm quá…”
Tống Minh Viễn hít một hơi thật sâu, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan ra khắp toàn thân khiến y khó chịu vô cùng, ngay lập tức giữ chặt bàn tay đang trêu đùa cơ thể mình lại: “Ái phi, nàng đang đùa với lửa đấy, đừng nghịch nữa.”
Nhưng ngay khi Tống Minh Viễn quay sang để đặt bàn tay nàng lại chỗ cũ thì bất ngờ thấy phần áo đã bị tuột hẳn ra, để lộ lớp yếm lót cùng với cặp xương quai xanh quyến rũ.
Thấy cảnh này y cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhoài người sang rồi thô bạo hôn lấy môi nàng.
Tống Minh Viễn nhẹ nhàng nâng cằm Châu Mộc Vân lên, để nàng hé miệng sau đó tham lam cuốn hết hương thơm mật ngọt trong đó, mà Châu Mộc Vân lúc này cũng tờ mờ tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy ngay bóng hình mình nhung nhớ từ lúc chiều tới giờ.
“Minh Viễn…”
Nghe đến đây động tác y bỗng dừng lại, tới khi phản ứng lại liền cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của nàng: “Nhận ra rồi à?”
“Ưm… bệ hạ, là người à? Không phải gối ôm sao?”
Y phì cười, gật đầu một cái rồi lại tiếp tục cởi bỏ xiêm y của Châu Mộc Vân: “Ái phi, gọi tên trẫm.”
Châu Mộc Vân đỏ mặt, nghe tới câu này cuối cùng cũng khôi phục được chút thần trí, choàng tay ôm lấy cổ y: “Minh Viễn…”
Tống Minh Viễn nhoẻn miệng cười, sau khi nhận được câu trả lời mình muốn liền yêu chiều ngậm lấy đôi môi của đối phương: “Ngoan, lần sau không được tùy tiện uống rượu rồi làm loạn nữa.”
Nàng nhắm mắt, nghe xong liền nghiêng đầu sang một bên để tránh rồi ghét bỏ đáp lại: “Xì, không phải là do người nói không sang Họa Nguyệt cung nữa sao…”
“Được rồi, lần sau trẫm sẽ không nói thế nữa.”
Châu Mộc Vân lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, nào ngờ ngay lúc đó lớp y phục cuối cùng đã bị đối phương xé hẳn ra.
Nàng giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn đã phủ lên người, thăm dò từng ngóc ngách trên cơ thể.
Châu Mộc Vân lấy tay che mặt, không nhịn nổi mà bật lên những tiếng kêu kiều diễm nhưng ngay sau đó cũng ngoan ngoãn phối hợp, men say trong người càng khiến nàng thêm quyến rũ, thân thể nõn nà dưới bàn tay của y như biến thành một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, đẹp đến động lòng người.
“Ưm…”
Châu Mộc Vân thở gấp, nhanh chóng choàng tay ôm lấy cổ Tống Minh Viễn, nhẹ nhàng trút bỏ thường phục mà y đang mặc ra rồi trêu đùa ngược lại.
“Tiểu yêu tinh, sao hôm nay lại chủ động như vậy hả?”
Nàng cười khúc khích, suy nghĩ một lúc liền quyết định đẩy Tống Minh Viễn xuống giường rồi ngồi đè lên người y, nở một nụ cười ma mị: “Bệ hạ, đêm nay người cứ nằm im đó đi, mọi chuyện cứ để thần thiếp lo.”
Y sững người, còn chưa hoàn hồn lại thì thân hình nhỏ bé đã ập tới, đặt lên môi y một nụ hôn ngọt ngào.
“Ưm…”
***
Tống Minh Viễn bị Châu Mộc Vân chơi đùa suốt cả đêm, mãi mới chìm được vào giấc ngủ thì trời đã hừng đông, từng ánh nắng yếu ớt cố len lỏi qua khung cửa sổ, đáp nhẹ lên vai nàng, nhưng trong lúc hai người còn đang ôm chặt lấy nhau thì âm thanh chói tai đã vang lên từ bên ngoài.
“Gâu, gâu, gâu!”
Y nhíu mày, tò mò mở mắt ra thì ngay lúc này cánh cửa bỗng bị đạp đổ, ngay sau đó một bóng dáng cũng lao nhanh vào, bổ nhào lên giường hai người.
“Gấu gấu!”
Tống Minh Viễn đứng hình, ngơ ngác nhìn chằm chằm chú chó to bằng nửa thân người đang nằm ngay chính giữa giường, nó vẫy vẫy đuôi vài cái rồi cọ đầu vào mặt Châu Mộc Vân, hoàn toàn không để chủ nhân mình vào mắt.
Y thở dài, đang định ngồi dậy chất vấn thì Cao Lãng cầm xích chó, hớt hải chạy lại: “Bệ hạ!”
Hắn thở dốc, nhưng ngay khi thấy Tống Minh Viễn đang để trần nửa thân trên thì lập tức quay phắt người đi, ngại ngùng ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ, bệ hạ, Tiểu Nhụy mới sáng sớm đã chạy sang đây phá, thần có đuổi thế nào cũng không được.”
“Được rồi, ngươi cứ lui ra đi.”
“Dạ vâng.”
Ngay khi cánh cửa đóng lại y bèn đưa tay lên xoa trán, chán nản nhìn sang chú chó bên cạnh mình, thấy nó chui hẳn vào lòng Châu Mộc Vân như vậy liền nhớ ngay nàng chỉ đang mặc một lớp yếm lót mỏng, ngay lập tức túm cổ Tiểu Nhụy quăng xuống đất: “Đi đi, đây là lãnh địa của trẫm.”
Mà Tiểu Nhụy khi trước nghe lời y nhất không hiểu sao lúc này bỗng phản chủ, nhe hàm răng sắc nhọn ra, gầm gừ một tiếng rồi lại nhảy bổ lên giường, chỉ có điều lần này nó đã thông minh hơn một chút, không nằm giữa nữa mà chui hẳn sang phía Châu Mộc Vân.
Tống Minh Viễn hoàn toàn cạn lời, trong phút chốc không thể tin được đây chính là chú chó một tay mình nuôi lớn từ nhỏ nhưng Châu Mộc Vân là của y, cho dù nó không phải người cũng không được phép quấn lấy nàng như vậy.
Y nhếch mép, nhoài người sang rồi túm lấy cổ chú ta, một bước quăng xuống giường: “Ngươi ở bên Họa Nguyệt cung cả ngày rồi còn gì, bây giờ là khoảng thời gian của trẫm, mau đi đi.”
“Gâu gâu gâu!”
Nó nhảy cẫng lên, không những không nghe mà cứ tìm cách để leo lên nhưng Tống Minh Viễn cũng không phải dạng vừa, ngay lập tức lấy thân mình cản lại.
“Ngươi ăn nhầm cái gì vậy hả?”
“Gâu!”
“Đây là ái phi của trẫm, không phải của ngươi!”
“Gâu gâu!”
“Nhà ngươi mới qua đó một ngày thôi mà, tại sao lại thân thiết như vậy chứ?”
“Gâu gâu gâu!”
Cứ thế một người một chó bắt đầu tranh nhau cái giường, động tĩnh lớn đến nỗi Châu Mộc Vân nằm ngay đó cũng phải tỉnh dậy.
Nàng nhíu mày, vươn vai một cái nhưng ngay khi thấy chú cho to với bộ lông đen đen tuyền liền háo hức ngồi dậy: “A! Tiểu Nhụy, ngươi sang đây tìm ta sao?”
“Gấu!”
Nó mừng rỡ hét lên một tiếng, hoàn toàn quẳng người kia sang một bên rồi vui vẻ nhảy vào lòng nàng, mặc cho bàn tay mảnh khảnh kia đang v.uốt ve cơ thể mình.
Bây giờ thì hay rồi, không cần nghĩ cũng biết cán cân nghiêng về phía ai.
Nhưng Tống Minh Viễn hiển nhiên không cam lòng, đến nước này đã không kiêng dè gì nữa, thẳng thừng vác Tiểu Nhụy lên rồi quăng ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
“Bệ hạ, chuyện gì vậy?”
Y phủi tay, lắc đầu một cái rồi thản nhiên ngồi xuống giường, vui vẻ khoác vai nàng: “Không có gì.”
“…”
“À mà này, liệu Tiểu Nhụy có biến thành người được không nhỉ?”
“Bệ hạ, hôm qua người có đụng đầu vào đâu không?”
“…”
Tống Minh Viễn lắc đầu, quyết định tạm gác chuyện này sang một bên, thấy bây giờ cũng đang còn sớm nên không vội dậy ngay, tiếp tục nằm xuống giường tán gẫu một hồi lâu nữa mới đứng dậy.
Châu Mộc Vân đích thân đi sai cung nữ dọn đồ ăn tới, sau khi cùng nhau dùng bữa liền tự mình chuẩn bị long bào lẫn long mão để y lên triều.
Tống Minh Viễn có một buổi sáng hạnh phúc như vậy mới hài lòng rời đi, nào ngờ vừa ra khỏi Thiên Minh điện đã thấy Tiểu Nhụy ngồi đó chờ sẵn, nó vẫy vẫy cái đuôi, đang định chạy vào trong chơi với Châu Mộc Vân thì ngay lập tức bị chủ nhân của mình bị tóm lại.
Y quỳ gối, mặt đối mặt với chú ta rồi chậm rãi lên tiếng: “Này nhóc, nhả ra đi.”
“Ẳng?”
“Chẳng phải hôm qua nhà ngươi ăn hết bánh của trẫm sao? Có ngon không?”
Nó nghe vậy lập tức vẫy vẫy cái đuôi tỏ ý “ngon lắm, ngon lắm”, đã thế mặt còn vênh lên như muốn nói “còn lâu ta mới nhả”.
“Đã ăn hết bánh của trẫm mà còn dám tranh giành người phụ nữ với trẫm, nhà ngươi được lắm, đúng là cái đồ vong ân bội nghĩa.”
“Gấu, gấu!”
Mấy thị vệ đằng sau thấy cảnh này vô thức lạnh sống lưng, sợ hãi lùi về sau một đoạn.
Bệ hạ hôm nay sao vậy? Tự dưng ngồi nói chuyện với con chó?.