Châu Mộc Vân thật sự không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết tới lúc mở mắt ra đã thấy hai chân đang quặp chặt hông Tống Minh Viễn, tay thì ôm chặt lấy y không rời.
Nàng dụi mắt, nghiêng đầu nhìn xung quanh thì phát hiện mảnh vỡ đêm qua lẫn ga trải giường đều đã được dọn sạch, cơ thể cũng được y tắm rửa cẩn thận, chỉ còn lại duy nhất các vết hôn kéo dài từ tận cổ xuống tới ngực.
“Xem ra hôm nay không ra ngoài được rồi, bị người khác thấy thì xấu hổ chết mất.”
Nàng bĩu môi, nói xong lại nhích người, hôn lên môi Tống Minh Viễn một cái, bàn tay mảnh khảnh liên tục quét dọc cơ ngực lẫn cơ bụng rắn chắc, khuôn mặt không khỏi hiện lên nét thỏa mãn.
“Đã quá…”
Châu Mộc Vân che miệng cười tủm tỉm, đang còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc thì bàn tay nhỏ bé đã ngay lập tức bị giữ chặt lại.
“Tiểu hồ ly, không chờ đến tối được à?”
Nàng ngẩn người, ngước đầu lên đã thấy nam nhân bên cạnh tỉnh từ lúc nào không hay.
Châu Mộc Vân giật mình, tới khi phản ứng liền lắc đầu lia lịa rồi ôm chặt lấy người y: “Bệ hạ đừng nghĩ linh tinh, mới sáng sớm thôi đấy.”
Tống Minh Viễn mỉm cười, vòng tay vuốt ve tấm lưng trần của nàng rồi từ tốn lên tiếng: “Lúc chỉ có trẫm và nàng thì gọi bằng tên đi.”
“Minh Viễn?”
“Ừm.”
Châu Mộc Vân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt y rồi nhích người lên hôn một cái: “Minh Viễn, ta yêu chàng.”
Y sững người, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến thành sự hạnh phúc, âu yếm hỏi lại: “Có thật không?”
“Thật.”
“Yêu nhiều không?”
“Nhiều.”
“Nhiều như thế nào?”
“Chàng mà còn hỏi nữa là ta giận luôn đấy.”
Châu Mộc Vân cười khúc khích, quấn quýt thêm một hồi mới không nỡ buông ra.
Hai người bước xuống giường, khoác lên người xiêm y lẫn long bào chỉnh tề rồi lại cùng nhau dùng bữa.
Do hôm qua vận động quá sức nên đến nay Châu Mộc Vân vẫn còn mệt, cộng với việc vết hôn trên cổ không thể dùng xiêm y che lại nên chỉ đành ở trong điện nghỉ ngơi thêm một bữa để hồi sức.
Nhưng Tống Minh Viễn thì lại khác, y đã rời hoàng cung hơn một tuần nên công việc chất thành núi, hết tấu sớ này đến tấu sớ khác cần phê duyệt nên sau khi dùng xong bữa sáng liền căn dặn vài thứ rồi rời đi.
Tống Minh Viễn cùng với vài thái giám đi thẳng đến điện chính, sau khi nghe các quan đại thần báo cáo tình hình lại quay về thư phòng làm việc.
Y bận đến tối mắt tối mũi, mãi đến chiều tối mới xong lại sai Cao Lãng và Dục Khang đem hết tài liệu về cái chết của phụ hoàng một năm trước đến để xem xét lại từ đầu.
Tống Minh Viễn đọc hết cuốn này đến cuốn khác, quả nhiên sau khi nghiên cứu kỹ liền phát hiện ra nhiều điểm bất thường.
Sau khi đại tang cho tiên đế kết thúc y đã cho những người liên quan viết lại toàn bộ sự việc để lưu trữ trong quốc sử viện nhưng bây giờ mới rõ có rất nhiều điểm không tương đồng.
Mà càng trùng hợp hơn, những người liên quan trực tiếp đều đã đột tử, số ít còn sống thì lại không rõ tung tích giống như đã có người cố gắng giấu nhẹm chuyện này đi vậy, tiêu biểu nhất chính là Lưu Bỉnh Hiên – vị thái sư lừng lẫy năm ấy.
Tống Minh Viễn nhíu mày, sau khi chắt lọc được thông tin có ích liền cho gọi Cao Lãng và Dục Khang vào.
“Hai ngươi hãy âm thầm điều tra lại vụ hạ độc của tiên đế khi trước đi.”
“Dạ?”
Y chống cằm, khuôn mặt góc cạnh ngay lập tức toát lên vẻ nghiêm nghị lạ thường: “Thủ phạm năm đó… rất có thể không phải là Châu thái y.”
Cao Lãng và Dục Khang đồng loạt trố tròn mắt, ngơ ngác nhìn nhau nhưng chưa kịp hỏi rõ thì y đã đẩy những cuốn sách có đánh dấu tới trước mặt hai người, lần lượt chỉ ra các điểm bất thường.
Cuốn sách này được tổng hợp và viết lên từ nhiều người sau khi được tra khảo rõ ràng nhưng tác giả của chúng đều có một điểm chung đó là đã qua đời từ nhiều tháng trước, không những vậy từng cuốn khác nhau cũng xuất hiện vài điểm không tương đồng.
“Các ngươi nói năm đó ai là người một mực khẳng định Châu thái y là kẻ chủ mưu hả?”
“Là Lam thừa tướng thưa bệ hạ.”
“Ông ta cũng chính là kẻ cầm đầu gây nên cuộc bạo loạn trong triều đúng không?”
“Dạ đúng.”
“Người ở phe phản đối lúc đó là ai?”
Dục Khang vân vê cằm, một bóng hình quen thuộc trong phút chốc xẹt qua trong đầu nhưng lại không tài nào nhớ ra được, may mắn thay Cao Lãng bên cạnh đã nhanh trí đáp lời: “Là Lưu thái sư.”
Tống Minh Viễn gật đầu, búng tay một cái để tỏ ý tán thành: “Đúng, người đó là Lưu Bỉnh Hiên, một trong những cánh tay đắc lực của phụ hoàng cùng với Lam thừa tướng và Châu thái y nhưng không lâu sau đó tất cả những người trong phe phản đối đều đồng loạt xảy ra chuyện, nếu không phải chết, mất tích thì cũng là bị ám sát.”
Lúc ấy đất nước đang rơi vào cảnh loạn lạc, y chỉ là một thái tử vừa mới lên ngôi hoàng đế nên tất thảy đều khó khăn, giải quyết xong chuyện trong nước cũng không còn quan tâm đến nội bộ triều đình nữa mà giao hết cho Tống Tử Lam và Tống Tử Long xử lý.
“Nói vậy là… Lam thừa tướng là kẻ chủ mưu sao?”
“Cũng có thể, nhưng có khả năng cao vẫn còn người đứng sau nên hãy âm thầm điều tra đi, tuyệt đối đừng để ai khác phát hiện ra.”
Tống Minh Viễn thở dài, nói xong lại ngước nhìn lên hai thuộc hạ đã theo mình từ tấm bé: “Cao Lãng, Dục Khang, đây không phải mệnh lệnh mà là nhờ vả, trong hoàng cung này hai ngươi là người trẫm tin tưởng nhất đấy…”
Bọn họ ngẩn người, tới khi phản ứng liền cung kính cúi đầu: “Bệ hạ yên tâm, chúng thần nhất định sẽ không khiến người thất vọng!”
***
Mặt khác, sau khi rời khỏi Thiên Minh điện Dục Khang không quay trở về ngay mà chậm rãi đi đến một ngôi đền bỏ hoang cách đó khá xa.
Nơi này trông vô cùng u ám, bên ngoài dây leo lẫn rong rêu đều phủ xanh cả một vùng nhưng nếu nhìn kỹ vẫn sẽ thấy ở sâu bên trong tồn tại một lối đi khá sạch sẽ.
Dục Khang ngó ngang ngó dọc, sau khi chắc chắn xung quanh không có người bèn theo lối đó đi tới, đến trước một gian phòng nhỏ liền cẩn thận gõ cửa.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bước vào rồi cúi người bẩm báo: “Chủ nhân, bệ hạ đã phát hiện ra thủ phạm không phải là Châu thái y rồi ạ.”
Trên chiếc ghế gỗ ngay giữa phòng chính là một người đàn ông đang vắt chéo chân, miệng nhâm nhi chén rượu nồng.
Hắn nhướng mày, khẽ mở mắt ra rồi nghi hoặc hỏi lại.
“Hửm? Sao lại nhanh thế được nhỉ?”
Chút ánh trăng yếu ớt rọi từ bên ngoài vào, điểm lên đôi mắt tuyệt đẹp một chút sức sống nhưng thứ Dục Khang thấy chỉ là đôi đồng từ nhuộm đầy màu máu.
“Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng xem ra mấy ngày trước nơi bệ hạ tới chính là làng Long Xương, cũng là nơi Lưu thái sư trốn tạm ở đó vài ngày cùng với Mộc quý phi.
Chúng ta đã gặp được ông già đó, nhưng còn chưa kịp giết thì lão đã chạy trốn được.”
Nam nhân với một thân hắc phục màu đen khẽ ngẩng đầu, bóp chặt chén rượu trong tay rồi gằn giọng: “Lão già đó sống dai thế vậy nhỉ? Còn Châu Mộc Vân thì sao, tên hoàng đế kia đã biết ngươi biết được thân phận thật của ả chưa?”
“Dạ chưa thưa chủ nhân.”
“Ả vẫn chưa chết đúng không? Nghe nói đã quay về rồi nhỉ?”
Dục Khang cắn chặt môi, ngay lập tức quỳ xuống rồi cúi đầu tạ lỗi: “Là thuộc hạ đáng trách, không thực hiện tốt nhiệm vụ được chủ nhân giao cho nên mong người hãy xử phạt.”
Đám thích khách truy sát Châu Mộc Vân ngay lúc nàng vừa vào rừng chính là do hắn phái tới từ nhiều tháng trước, có lệnh rằng chỉ cần nàng rời khỏi hoàng cung nửa bước là sẽ lập tức lấy mạng nhưng không được lộ thân phận mà hãy mượn tên của Lam Thái Tuấn để tiêu diệt.
Nhưng điều Dục Khang không ngờ tới là chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi khả năng chiến đấu của Châu Mộc Vân đã tăng vọt, không những không bị tổn hại gì mà còn dễ dàng tiêu diệt hết tinh anh trong tổ chức.
Nhưng bực bội hơn là đây không phải lần đầu mà đã là lần thứ ba rồi, dù cho trực tiếp phái người hay mượn tay những kẻ khác thì nàng đều dễ dàng tránh được.
Người đàn ông trên ghế khẽ rung đùi, không những không tức giận mà còn nở một nụ cười ma mị: “Là do ta quá coi thường ả mới đúng, thôi thì quá tam ba bận, nếu đã không giết được thì hãy lợi dụng triệt để đi.”
Hắn nhếch mép, nói xong lại một hơi uống sạch chén rượu kia: “Châu Mộc Vân chính là kíp nổ của Tống Minh Viễn nên cứ mặc kệ vậy, tiếp tục triển khai kế hoạch đi, ta tin tưởng ngươi đấy.”
“Dạ rõ thưa chủ nhân.”.