Ái Tình Dạt Dào 1. Tôi lê cơ thể kiệt sức của mình ra khỏi bệnh viện. Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên nhân rất nực cười, vẫn là không tránh khỏi có liên quan đến "người bạn" thanh mai trúc mã của anh. 2. Buổi tối ngày hôm trước, tôi cùng Bạch Ngọc Đình dự định về nhà một chuyến, trời bắt đầu đổ tuyết giữa đường, bông tuyết trắng xóa như lông ngỗng rơi xuống từng mảnh một. Tôi xoa bụng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Tôi đặt tay lên tay Bạch Ngọc Đình đang để trên cần số: "Ông xã, hình như em cảm nhận được cục cưng đang chuyển động, anh có muốn sờ thử không?" Anh quay đầu lại nhìn tôi, nhướng mày: "Thật không?" Vừa nói anh vừa đánh tay lái đậu xe vào lề đường. Anh đặt tay lên bụng tôi, vẻ mặt ấm áp nhu hòa hơn bao giờ hết, anh vừa chậm rãi xoa nhẹ vừa nhìn tôi. Thông thường, thai nhi khi chưa đủ tháng thì cảm nhận được mấy. Tôi kích động nói nhảm nhí không tính, đằng này không biết anh rốt cuộc thấy gì, đột nhiên bật cười thích thú. Anh đưa tay chạm vào đỉnh đầu, cúi xuống hôn tôi. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh đứng dậy lấy điện thoại trong túi ra. Không biết người bên kia nói gì, sắc mặt anh liền thay đổi, sau khi cúp điện thoại vội vàng quay lại nhìn tôi. Anh hốt hoảng: "Vân Tuyết, Triệu Tần Duyệt đang mắc kẹt ở biệt thự trên núi, tuyết rơi lớn quá nên con đường sẽ sớm bị phong tỏa, nhà cô ấy còn có việc. Anh phải đi đón cô ấy trước khi đường đóng lại." Khi nghe đến cái tên Triệu Tần Duyệt, tôi đã hiểu. Chỉ khi liên quan đến Triệu Tần Duyệt, Bạch Ngọc Đình mới mất kiểm soát và khẩn trương như thế này. Tôi tưởng anh sẽ đưa tôi đi cùng, không nghĩ tới anh trực tiếp mở cửa xe kêu tôi xuống. "Em mau chóng bắt taxi về nhà đi, kẻo muộn mất." Đợi đến lúc tôi đứng ở ven đường mờ mịt nhìn xung quanh, mới phát hiện trong tay vỏn vẹn một chiếc điện thoại di động, hơn nữa lượng pin chỉ còn 5%. Chìa khóa nhà để trong túi xách nằm trên xe anh vẫn chưa kịp lấy. Người không biết cứ nghĩ anh đi đón vợ, còn tôi thì bị đuổi ra khỏi xe như một nhân vật phụ mãi không được lên sân khấu. Rốt cuộc anh lo lắng đến mức nào? Tất cả sự mất mát, tủi thân, đau lòng bủa vây tôi, mới đây còn hạnh phúc bao nhiêu ngọt ngào bao nhiêu, hiện tại lại chật vật như này. Tôi cố nén cảm xúc, lấy điện thoại di động ra gọi cho anh. Ít nhất thì cũng trả lại chìa khóa cho tôi. Cuộc gọi vừa mới kết nối, không đợi tôi mở lời, anh đã sốt ruột nói: "Vân Tuyết, anh biết em không vui khi để em đi taxi, nhưng là mọi chuyện phải rõ ràng. Anh cùng Triệu Tần Duyệt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chuyện của cô ấy có thể nào anh cũng không thể mặc kệ được." Tôi há miệng thở dốc, tức giận liền cúp máy. Tôi còn có thể nói gì nữa đây? Tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhìn ngã tư phía trên lác đác vài ba chiếc xe, lòng tôi như bị xé rách, gió thổi phần phật xuyên qua. Tôi quấn chặt chiếc áo lông trên người, xoa bụng rồi chính mình tự nhủ, không được nóng giận, sẽ không tốt cho sự phát triển của thai nhi. Nhưng phụ nữ có thai thật sự rất khó khống chế cảm xúc, tôi tủi thân rơi nước mắt. Tôi không hiểu, vì cái gì Triệu Tần Duyệt có vấn đề liền gọi Bạch Ngọc Đình? Cô ấy không có người bạn nào khác hay sao? Vì sao luôn quấn lấy anh ấy không buông? 3. Bạch Ngọc Đình và tôi đã bên nhau từ khi còn là sinh viên năm nhất, được mọi người xung quanh công nhận là đôi trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. Tuy nhiên, mối quan hệ của chúng tôi có một lổ hổng ngăn cách, chính là Triệu Tần Duyệt. Anh cùng Triệu Tần Duyệt là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Mỗi lần có chuyện gì, Bạch Ngọc Đình vĩnh viễn luôn đặt Triệu Tần Duyệt lên hàng đầu. Ngay cả những người anh em trong ký túc xá cũng không thích sự ưu tiên này của anh, nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Có một lần tôi không nhịn được hỏi vấn đề mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu: "Anh quan tâm Triệu Tần Duyệt nhiều như vậy, tại sao hai người lại không ở bên nhau?" Bạch Ngọc Đình nhìn tôi như một đứa ngốc, anh nói: "Em sẽ cùng anh em của mình ở bên nhau sao?" Tôi không hiểu, bạn tốt làm sao có thể thân hơn vợ được? Bọn họ vẫn kiên trì duy trì tình bạn diệu kỳ này, mà tôi, lại không thể lay chuyển làm anh chặt đứt mối quan hệ này được. Triệu Tần Duyệt cũng rất khó hiểu, cô ấy vẫn luỗn xem tôi là cái gai trong mắt. Cô ấy không ưa tôi, ở trước mặt Bạch Ngọc Đình thường xuyên bôi nhọ và nói xấu tôi. Mà Bạch Ngọc Đình cũng nửa đùa nửa thật nói, không cần ghen tị với cô ấy, chờ cô ấy tìm được bạn trai, anh sẽ không như vậy nữa. Nhưng một khi Triệu Tần Duyệt muốn tìm bạn trai, Bạch Ngọc Đình sẽ không vui, anh mất bình tĩnh và đủ loại phát cáu. Tôi không thể chịu đựng được nên đề nghị chia tay. Anh kinh ngạc nhìn tôi, hỏi tôi tại sao, tôi nói: "Em nghĩ anh và Triệu Tần Duyệt rất hợp nhau, trong lòng hẳn là đều có đối phương, nếu không thì hai người nghiêm túc ngồi lại nói chuyện, thừa nhận tình cảm đi." Anh ấy không biết tôi đã lấy hết tất cả dũng khí mới nói ra những lời này, tôi đang chờ lời giải thích từ anh, chờ anh ấy giễu cợt tôi rồi nói, làm sao anh có thể thích anh em mình được. Nhưng anh ngập ngừng, anh đứng nơi đó rất lâu mà không nói lời nào. Tôi quyết định nói cho anh về việc chia tay. Anh vội vàng nắm tay tôi với vẻ trách cứ: "Vân Tuyết, em có biết em đang nói gì không? Anh không hy vọng em nói như vậy về anh và Triệu Tần Duyện, quan hệ của bọn anh không phải là thứ em có thể tùy ý bôi nhọ." Tôi bàng hoàng, bị lời nói của anh kích động liền xoay người bỏ đi. Anh lập tức đuổi theo ôm lấy tôi, lo lắng giải thích: "Vân Tuyết, anh xin lỗi. Vừa rồi anh có chút sốt ruột nên mất kiểm soát, em đừng tức giận. Người anh yêu vẫn luôn là em, em đừng suy nghĩ linh tinh. Về sau mọi chuyện ưu tiên đều là em nhé?" Lúc ấy, tôi thực sự rất yêu anh. Chỉ cần một câu như vậy liền an lòng. Tôi quay lại ôm anh, úp mặt vào ngực anh khóc lớn: "Anh có thể hay không nhìn em nhiều hơn một chút, em mới là bạn gái của anh." Anh cúi đầu, hôn môi tôi: "Đúng vậy, em là bạn gái của anh." 4. Quan hệ của chúng tôi lại hòa thuận như ngày nào. Anh ở trong phòng thí nghiệm đôi lúc quên ăn, liền mỗi ngày tôi đều đem cơm đến cho anh, chỉ sợ anh bị đau dạ dày. Nhưng có một lần, sau khi đưa cơm tôi để quên điện thoại ở chỗ anh, vì thế liền quay trở lại. Những gì tôi chứng kiến chính là Triệu Tần Duyệt đang cầm hộp cơm tôi mua cho Bạch Ngọc Đình, vừa ăn vừa không quên ý kiến cơm tôi mua không được ngon lắm. Tôi ngây người đứng ở đó, mãi không bước vào chất vấn Bạch Ngọc Đình. Bởi vì ăn một bữa cơm mà đi chỉ trích Triệu Tần Duyệt, ngượng ngùng biết nhường nào. Hơn nữa tôi thực sự không chắc, nếu tôi làm như vậy, Bạch Ngọc Đình sẽ giúp ai. Tôi thấy Triệu Tần Duyệt liếc thấy tôi đứng đó, nhưng cô ấy lại làm ra vẻ kiêu ngạo, cố ý hỏi Bạch Ngọc Đình. "Đại Bạch, Diệp Vân Tuyết không bận gì sao? Ngày nào cũng mang cơm cho cậu vậy?" Bạch Ngọc Đình nói như một lẽ đương nhiên: "Dù có rảnh hay không cô ấy cũng sẽ mang tới. Sao thế, cậu ngứa mắt à?" Triệu Tần Duyệt cười haha hai tiếng: "Phải, tôi ghen tỵ đó. Tôi ước gì hai người chia tay sớm một chút." Bạch Ngọc Đình không những không trách móc, còn hướng về phía cô ấy mỉm cười: "Vân Tuyết rất thích hợp với tôi, cô ấy thực sự yêu tôi, đối xử với tôi rất tốt. Sợ rằng cậu không đợi được đến lúc chia tay đâu." Thoáng chốc, sắc mặt Triệu Tần Duyệt thay đổi. Tôi nhìn thấy điều đó, còn Bạch Ngọc Đình thì không. Tôi thừa nhận ngay lúc đó tôi có chút đắc ý, vì câu không đợi được đến lúc chia tay kia mà vui vẻ. Tôi cho rằng cuối cùng tôi cũng đã thắng Triệu Tần Duyệt một lần. Nhưng trước khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy nụ cười trào phúng của Triệt Tần Diệu, vừa đáng ghét vừa đáng buồn. Tôi không quay lại phòng thí nghiệm nữa, tôi không muốn ba chúng tôi phải ở trong cùng một không gian. Luôn có cảm giác làm cho Bạch Ngọc Đình phải lựa chọn, đó không phải là tình huống tôi có thể kiểm soát. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản tôi đã là bạn gái được anh ấy công nhận, miễn là chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi. Mãi cho đến hai năm trước, rốt cuộc Triệu Tần Duyệt cũng quan minh chính đại tìm được bạn trai, cô ấy đem người đó tới gặp tôi cùng Bạch Ngọc Đình. Cô ấy giới thiệu với chúng tôi một cách tự nhiên: "Đây là bạn trai của tôi, Lý Nhiên. Đây là anh em tốt của tôi, Bạch Ngọc Đình." Tôi thấy hai tay Bạch Ngọc Đình siết chặt vào nhau, ánh sáng trong mắt anh ấy vụt tắt. Nhưng tôi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cô ấy cũng có bạn trai. Chúng tôi sẽ không bị quấy rầy nữa. Ngày hôm sau, Bạch Ngọc Đình cầm chứng minh thư và hộ khẩu tìm tôi: "Vân Tuyết, chúng ta kết hôn đi. Em mau tìm hộ khẩu, anh chờ em." Tôi ngập tràn niềm vui, căn bản không nghĩ tới anh vì cái gì kích động mà tới tìm tôi lĩnh chứng, ngay cả cầu hôn cũng không có. Điều duy nhất tôi nghĩ lúc đó chính là cuối cùng tôi cũng chờ được tới lúc mây tan đi, thấy được ánh trăng sáng**Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh < 守得云开见月明>: Chờ đợi mây đi ra khỏi sẽ thấy được trăng thanh, muốn nói con người phải biết kiên trì đến cùng. Tôi hạnh phúc đến mức ngay cả phương hướng cũng không phân biệt được, trong lòng mỗi một tấc đều là anh. Chúng tôi cứ như vậy mà không cần chuẩn bị gì, trực tiếp đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Vào ngày thứ hai sau khi kết hôn, Triệu Tần Duyệt đến nhà. Cô ấy chưa đi đến cửa đã kêu Bạch Ngọc Đình ra ngoài, tôi dựa vào khe cửa nghe bọn họ nói chuyện. "Đại Bạch? Tại sao anh không nói cho em biết anh kết hôn?" Thanh âm có chút nghẹn ngào. "Không phải anh đã nói rồi sao, em cũng đã có bạn trai. Nếu như ổn định thì cũng sớm đính hôn đi!" Triệu Tần Duyệt khóc, cô ấy nói đứt quãng: "Em, em không... Em nghĩ là... Sao anh không hiểu?" Tôi đoán nguyên văn lời của Triệu Tần Duyệt như sau: "Em không định tìm bạn trai. Em chỉ muốn thử anh, xem anh phản ứng như thế nào, sao anh không đến tìm em? Vì cái gì không cản em?" Tình cảm của cô ấy rõ như ban ngày, chỉ có Bạch Ngọc Đình mới nghĩ đó là tình anh em, đơn giản là sự chiếm hữu của bạn thân. Mất một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Đình mới nói: "Duyệt Duyệt, em không thể làm càn như vậy được. Tình yêu không phải trò đùa, tìm một người tâm đầu ý hợp cũng làm cho cha mẹ nuôi yên tâm, anh hiện tại rất hạnh phúc." Tim tôi đập loạn nhịp khi nghe những lời nói này vang lên, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng tôi cũng rơi xuống. 5. Chỉ mới vào đêm hôm trước, anh ấy đi đón Triệu Tần Duyệt và bỏ mặc tôi một mình giữa trời tuyết, vừa lạnh vừa đói. Tôi cũng khóc đủ rồi, tuy rằng đau lòng cùng thất vọng chưa nguôi ngoai, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng cho anh. Tôi sợ anh ấy lái xe với tốc độ cao, không cẩn thận sẽ xảy ra tai nạn. Tôi đi dọc theo ngã tư đường, bông tuyết rơi xào xạc, trước mắt tôi là một mảng trắng xóa. Xe tư nhân đã hiếm chứ đừng nói đến taxi. Tôi vừa đi vừa tự hỏi, đêm nay không về nhà được thì phải ở đâu đây. Đột nhiên, lòng bàn chân bị trượt, loạng choạng một lúc. Không đợi tôi kịp ổn định cơ thể, thì bỗng có tiếng "rầm" vang lên, cả người đã té lăn ra trên đất. Tôi hoảng sợ kêu lên, vội vàng nhìn xung quanh, không một bóng người. Cảm giác đau nhói ở đốt sống đuôi, tôi cảm giác da đầu mình tê dại đi. Tôi rất sợ hãi, cảm giác như dưới bụng từng trận co rút làm tôi đau đớn. Khi có một luồng khí nóng từ dưới thân trào ra, tôi hoảng hốt đến mức không dám cử động. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm, màn hình tối đen như mực, từ cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, ngón tay run run ấn vào nút nguồn. Không có bất cứ kỳ tích nào xuất hiện, di động đã tự động tắt khi hết pin. Tôi nhìn xung quanh, run rẩy kêu cứu: "Có ai không? Giúp tôi với! Có ai hay không?" Tôi nằm đờ ra trên mặt đất, trước mắt là một màu tuyết trắng xóa rơi xuống, nước mắt đã sớm đóng băng trên mắt. Lòng tôi chưa bao giờ nguội lạnh như giây phút này, trái tim như bị xé tan ra từng mảnh nhỏ, nỗi đau cơ hồ tuyệt vọng, thậm chí là sự hối hận nhuốm màu bi thương. Tôi tiếp tục kêu cứu, vẫn kiên trì kêu cứu. Tôi thực sự muốn gặp ai đó vào giây phút này. Mặt bị đông lạnh đến mức không còn tri giác, tôi đưa tay áo lên lau, cả khuôn mặt đều là nước mắt. Tôi nằm ở đó rất lâu, rất lâu cho đến khi chỉ còn sự tuyệt vọng cùng sợ hãi, cho đến khi tôi mất ý thức.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.