Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 1



Đô thị phồn hoa ánh nắng chiều chiếu rọi lên kính thủy tinh của những tòa nhà cao tầng, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.
Một đô thị ồn ào, vĩnh viễn không có lúc ngừng nghỉ, giống như giới giải trí hối hả, vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng lại. Hôm nay là scandal của ngôi sao nào, ngày mai là doanh thu phòng vé của bộ phim nào phá kỷ lục, ngày mai lại là những chủ đề bàn mãi không hết, dường như náo nhiệt vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Mà ở giữa sự phồn hoa náo nhiệt này, một người vốn nên có một tin tức đứng đầu trên trang báo lại bị người khác ép tới gắt gao, không chút tin tức — đạo diễn mới Sùng Hoa, một tháng trước bị người khác ám sát bên đường, hôn mê cả tháng, không biết sống chết.
Tác phẩm đầu tay của Sùng Hoa << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> trình chiếu ngày thứ ba liền chiếm hết ba tin đầu đề trên Weibo, công chiếu một tuần, doanh thu phòng vé trên một trăm triệu NDT, đến bây giờ công chiếu gần một tháng, nhiệt độ vẫn chưa suy giảm, kèm theo việc khán giả truyền miệng, ngược lại có xu thế càng ngày càng nóng, điều này đối với một đạo diễn mới mà nói, có thể nói là kỳ tích. Không ít công ty truyền thông rất xem trọng vị đạo diễn trẻ tuổi này, bởi vì cô là một con hắc mã có thực lực mới xuất hiện của làng điện ảnh.
Mà trên thực tế, xem tình thế trước mắt, chỉ cần đạo diễn Sùng tuyên truyền liên tục, giữ lấy một vị trí trong giới đạo diễn đã là chuyện chắc chắn.
Sùng Hoa tuy rằng nhập viện, nhưng việc tuyên truyền phim vẫn tiến hành như hỏa như đồ, làm đạo diễn, ngay cả lễ công chiếu cũng không lộ diện, đây là một chuyện rất khác thường, ngoại giới dĩ nhiên khó tránh suy đoán nhiều mặt, bất kể là nhân viên đoàn phim, hay là đại diện của Sùng Hoa thuộc công ty giải trí Hoa Vũ đều thống nhất nói đạo diễn Sùng bởi vì bệnh nên nhập viện, chờ lành bệnh sẽ gặp mặt mọi người, cảm ơn khán giả và bạn bè nhiệt tình quan tâm.
Đối diện bệnh viện là một tòa nhà tràn ngập hơi thở đô thị hiện đại, mặt trời chiều cũng không cường liệt chiếu rọi lên cửa sổ thủy tinh, loại mờ nhạt ấm áp nhu hòa này làm cho người ta thả lỏng sau một ngày bận rộn.
Sùng Hoa nằm ở trên giường bệnh, trong tay cầm IPad lướt Weibo. Không ngoài dự liệu, đã có không ít truyền thông đang suy đoán cô rốt cuộc bị bệnh gì, thậm chí hoài nghi tin tức bị bệnh nhập viện có phải là thật hay không. Thậm chí có có một tài khoản Weibo chuyên tiên đoán xu hướng của giới giải trí dùng lý lẽ phân tích chiêu trò của Hoa Vũ, nói đạo diễn Sùng cũng không phải nhập viện vì bệnh, đồng thời suy đoán đạo diễn Sùng đi làm việc gì đó không thể để cho công chúng biết được, bằng không, không cách nào giải thích vì sao cô không xuất hiện ở lúc danh tiếng đang lên để kéo cao nhiệt độ cũng như doanh thu phòng vé, trái lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Nói thực sự là quá có đạo lý. Sùng Hoa liếc nhìn tên chủ Weibo, chán đến chết mà thoát Weibo. Bởi vì lý do này bị bệnh này quả thật hơi yếu một chút, sớm muộn cũng không đỡ được. Chỉ có điều, bị truyền thông nghi vấn tính chân thực vẫn tốt hơn bị công chúng gán ghép những loại lý do như 'có thai'.
Cô đóng IPad, đặt bên người, chậm rãi thở phào một hơi.
Nằm trên giường một tháng, mãi đến hôm qua mới tỉnh lại, cô cảm thấy cả người tựa như bị người ta rút hết tất cả xương cốt, vô lực không thể dùng sức. Đối với một người từ trước đến nay vẫn khỏe mạnh mà nói, loại cảm giác này thật sự quá tệ. Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, tuy rằng cô hôn mê một tháng nhưng không có ảnh hưởng đến tốc độ khép lại của vết thương, nếu không, còn không biết phải nằm trên giường bao lâu.
Sùng Hoa cử động thân thể, tận khả năng không chạm đến vết thương bên hông, dời lưng sang vài tấc, cảm giác ướt dính trên lưng giảm xuống cô mới thấy thoải mái hơn.
Một lát sau, cửa phòng bệnh bị mở ra, có người đến. Người có thể tự do ra vào phòng bệnh của cô cũng chỉ có vài người, nghe tiếng bước chân lưu loát Sùng Hoa lập tức biết đi vào là ai, cô nhìn thoáng qua cửa phòng, thấy người tiến vào tướng mạo tương tự cô, không khỏi cong khóe môi: "Chị."
Tùy An đi đến bên giường, khom người nhìn khí sắc của Sùng Hoa, thấy cô thoạt nhìn khá hơn nhiều, gương mặt tinh xảo nhất thời nhu hòa. Cô ngồi xuống bên giường, hỏi vài câu về tình trạng hôm nay, thấy IPad đặt bên cạnh, liền nói: "Tuyên truyền rất tốt, công ty đã phái chuyên gia phụ trách, em không cần lo lắng."
Đây là tác phẩm đầu tay của Sùng Hoa, là chứng minh tốt nhất cho sự gia nhập của cô, Sùng Hoa đương nhiên rất quan tâm tình hình tuyên truyền hiện nay, Tùy An nói như vậy, cũng là muốn để cô an tâm dưỡng thương.
Sùng Hoa ngoan ngoãn đáp ứng. Cô mặt mày thanh tú, có vẻ vô cùng dịu ngoan, chỉ cần tỏ vẻ thuận theo, sẽ làm cho đau lòng người, Tùy An từ nhỏ đã thấy bộ dạng giả ngoan ngoãn này của cô, một bên giả bộ nhu thuận nghe lời, mặt khác vẫn nhịn không được mà mềm lòng, nghĩ đến tin tức mới vừa nhận được, Tùy An do dự chốc lát.
Sùng Hoa quay đầu liền thấy do dự chợt lóe lên trên nét mặt Tùy An, cô khẽ nhướng mày, dáng vẻ khéo léo quét sạch, nhất thời trở nên cường thế mà quyết đoán: "Tìm được rồi?" Người có động cơ giết cô không ít, nhưng có thể nắm giữ hành tung của cô, còn có có thể thuê người đâm cô ngay trên phố cũng không nhiều. Thời gian dài như vậy, cũng nên có một kết quả rồi.
Tùy An nhìn về phía cô, cũng không chần chờ nữa, nói: "Tìm được rồi." Ngừng lại một chút, thần sắc băng lãnh: "Đã chết. Một tuần trước lúc đánh bạc với người khác, không một lời hợp bị người thất thủ đánh chết."
Chết thật là trùng hợp. Trong mắt Sùng Hoa không một gợn sóng, dường như đã sớm đoán được sẽ có kết quả như vậy. Cô rũ mi mắt, mang theo tiếu ý như hiểu rõ hết thảy: "Chu tiên sinh thực sự là nhọc lòng, cho dù người không chết, em cũng sẽ không làm gì ông ta."
Nghe cô nói như vậy, Tùy An trầm mặc chốc lát, cô nhìn Sùng Hoa, chậm rãi mở miệng, lại tràn đầy chân thật đáng tin: "Chuyện này giao cho chị xử lý."
"Ông ta dù sao cũng là ba của chúng ta, chị lại mới vừa tiếp nhận...." Sùng Hoa lập tức lên tiếng, còn chưa nói hết đã bị Tùy An cắt đứt: "Giao cho chị xử lý." So với vừa rồi càng thêm kiên định.
Sùng Hoa ngậm miệng lại, nhìn Tùy An, chậm rãi nở một nụ cười mềm nhẹ, im lặng gật đầu.
Nếu như ngay cả Tùy An cũng tin không nổi, cô còn có thể tin tưởng ai?
Tùy An ở bệnh viện không được bao lâu, bời vì cô mới vừa về nước, từ trong tay Sùng Hoa tiếp nhận chức chủ tịch của tập đoàn Tùy Thị, vốn là rất bận rộn, hơn nữa một tháng trước Sùng Hoa hôn mê, cô một mực canh giữ ở bệnh viện, sự vụ chất đống, tình huống bây giờ đã ổn định, cô đương nhiên phải giải quyết đống công việc tích tụ rồi.
Tùy An họ Tùy, Sùng Hoa là em gái ruột của cô, dĩ nhiên không phải họ Sùng, chỉ có điều trước kia Sùng Hoa cũng không phải họ Tùy, trước kia cô họ Chu, cùng họ với ba của các cô, mà Tùy An, lại theo họ mẹ, mãi đến năm ngoái, cô gạt ngã Chu tiên sinh kia, đuổi ra khỏi Tùy Thị, sau đó mới đổi họ, biểu thị không còn quan hệ gì với Chu tiên sinh.
Như vậy vấn đề đã đến rồi, lúc mang họ Chu cô tên Chu Biện, cũng không quá kỳ lạ, nhưng họ thay đổi, cô sẽ thành Tùy Biện, thật sự nghe có chút tùy tiện. Lúc ấy cô liên lạc với Tùy An bị nhốt ở nước ngoài, gọi Tùy An vội vàng trở lại đón nhận chức chủ tịch, còn bản thân cô thì muốn thực hiện giấc mộng tiến quân giới giải trí, nên thuận tiện lấy cho mình một cái tên mới, chính là Sùng Hoa.
Quá trình có phần phức tạp, nhưng nhân sinh, chính là phức tạp cẩu huyết như vậy. Nhà giàu có con rễ muốn đoạt quyền, thậm chí đem con trai riêng sinh ở bên ngoài đưa đến bên cạnh dự định bồi dưỡng thành người thừa kế, cũng thuận lợi đuổi hai đứa con do vợ lớn sinh ra khỏi nhà, đáng tiếc vận khí không tốt, hai người con gái ai cũng không phải dễ đối phó, cho tới cuối cùng thất bại thảm hại, những chuyện trong giới thượng lưu có thể không nhiều lắm, bất quá đối với những người nhìn quen thói đời mà nói cũng không tính là quá khó chấp nhận.
Rất buồn cười là, cô chưa từng muốn lấy mạng Chu tiên sinh, còn để lại cổ phần cho ông ta trong Tùy Thị, xưng là xưng là hết tình hết nghĩa, nhưng Chu tiên sinh nhất quán văn nhã sau khi thất bại lại không kịp chờ đợi mà lột bỏ mặt nạ của mình, muốn lấy mạng cô.
Thực sự là, cực kỳ châm chọc.
Trong lòng Sùng Hoa cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không quá bất ngờ, chuyện như vậy thật đúng là chó đến chân tường mới làm ra được. Cô nhìn theo Tùy An đi ra ngoài, cầm điện thoại chơi đùa.
Cửa phòng bệnh khép lại, không bao lâu, lại bị mở ra, một nam nhân quần áo hợp thời trang bước vào, bước chân có phần vội vã, còn chưa kịp che giấu kinh hoàng trên mặt.
Sùng Hoa vừa nhìn thấy là anh ta, nghiêng mắt thấy anh ta bước đến.
"Khí thế của chủ tịch Tùy thật cường đại." Sâm Hòa sờ ngực, vẻ mặt như bảo bảo bị hù dọa.
Người nhát gan túng dạng này Sùng Hoa không chút lưu tình cười nhạo anh ta: "Cho nên mỗi buổi tối anh đều bị phản công."
Sâm Hòa nhất thời sửng sốt, sau đó ôm mặt, thét chói tai: "Mới không có!" Anh ta lập tức đoan trang đứng ngay ngắn, vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên: "Người ta nằm trên!"
Sùng Hoa giả ra dáng vẻ nghiêm túc tán thành anh ta: "Cho nên nói là phản công a."
Sâm Hòa cảm thấy hình như không có chỗ nào không đúng, cũng rất chuyên nghiệp mà nói ra mục đích đến đây: "Lễ trao giải điện ảnh quốc tế Bột Hải gửi thiệp mời cho cô. Nghi lễ khai mạc vào hai mươi lăm tháng này...."
Đây là lễ trao giải được xưng là nổi danh quyền uy mời Sùng Hoa, đối với cô mà nói là một giải thưởng có ý nghĩa trọng đại. Một mặt cô chuyên tâm nghe, một mặt thuận lợi mở TV.
"Đoàn phim của chúng ta nhận được không ít đề cử, Trịnh tỷ càng không cần nói, Tô Hiệp cũng được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất, còn có giải biên tập xuất sắc nhất, giải phối âm xuất sắc nhất và nhiều hạng mục khác, tổng cộng có bảy đề cử, quan trọng nhất là, cô được đề cử giải đạo diễn mới xuất sắc nhất."
Đối với một đạo diễn mới một tài năng mới xuất hiện mà nói, thành tích như vậy đã được xem là bất phàm, càng làm cho Sùng Hoa mong đợi là, lễ trao giải quốc tế điện ảnh Bột Hải chỉ là một mở đầu, là mở đầu hành trình của cô bước vào giới giải trí.
Cô cười nói: "Trong khoảng thời gian này, cũng nhờ có anh bận trong bận ngoài." Cô bị thương không thể theo đoàn phim bôn ba xung quanh, Sâm Hòa là trợ lý của cô, khẳng định khó tránh phải gánh vác công việc của cô, vất vả là không cần bàn cãi.
Vừa nhắc đến chính sự, Sâm Hòa cũng bày ra dáng vẻ nghiêm túc: "Tôi thì không sao, Trịnh tỷ mới thật sự vất vả, lần này nhờ có chị ấy mới chống đỡ được." Trịnh tỷ anh ta nói là Trịnh Gia Lệ diễn vai nữ chính trong << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>>, năm ngoái đã nhận được giải Kim Mã ở hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, với độ nổi tiếng của cô hiện này, có thể nhận bộ phim điện ảnh chỉ có chút thành tựu này hoàn toàn là nhìn trên quan hệ cá nhân của Sùng Hoa, đương nhiên, cuối cùng Sùng Hoa cũng không khiến cô bị thiệt.
Nghe Sâm Hòa nhắc đến Trịnh Gia Lệ, Sùng Hoa nở nụ cười phát ra từ nội tâm.
Trong ti vi đột nhiên truyền đến thét chói tai, hấp dẫn sự chú ý của Sùng Hoa và Sâm Hòa.
"A a a a a! Ảnh hậu của tôi!" Một fan khoa trương thét chói tai, nhìn như vậy, chắc là đang đón tiếp ở sân bay.
Tuy rằng hàng năm đều có vô số lễ trao giải danh giá không danh giá, những lễ trao giải này cũng sẽ chọn ra những diễn viên thực lực hoặc cao hoặc thấp, nhưng, có thể để cho fan trường hợp công khai gọi thẳng là ảnh hậu, đồng thời còn không bị công chúng phản cảm thì chỉ có một người.
Sùng Hoa quay đầu lại, nhìn về phía Sâm Hòa: "Không phải nói Thôi Trinh ở Âu Châu quay một bộ phim điện ảnh của đạo diễn Fitzgerald sao?"
"Có thể đã đóng máy rồi, bộ phim đó cũng đã quay nửa năm." Sâm Hòa cũng không rõ ràng lắm, ảnh hậu về nước, đối với Sùng Hoa hiện nay mà nói là không có ảnh hưởng gì, tuy rằng đều ở trong giới giải trí nhưng với địa vị của Thôi Trinh, không phải một đạo diễn mới vừa bộc lộ tài năng như Sùng Hoa có thể bắt chuyện, anh ta lập tức nói sang chuyện khác: "Lần này lên thảm đỏ là lần đầu cô lộ diện, cô xem có nên liên lạc với..." Tuy rằng đạo diễn không cần dựa vào fan, nhưng công chúng khẳng định càng muốn xem phim của một đạo diễn có nhan sắc mà không phải một người sĩ nhục người nhìn.
Trong TV truyền ra từng đợt thét chói tai càng ngày bén nhọn nhiệt liệt: "Ảnh hậu! Ảnh hậu!"
Sùng Hoa mạn bất kinh tâm đưa mắt nhìn màn hình, không khí của hiện trường đã đạt đến cao trào, loại chuyển biến này hiển nhiên là do Thôi Trinh sắp ra khỏi cổng.
Sùng Hoa cảm thấy hơi ồn ào nên tắt ti vi, cũng không nhìn thấy cảnh Thôi Trinh bước ra. Chỉ là không biết vì sao, cô cảm thấy lồng ngực có chút nặng nề, hình như trong lòng có một nơi nào đó bị cứng rắn đào đi, biến thành một khoảng trốn không thể lấp đầy.
Loại cảm giác này, từ cô tỉnh lại vẫn luôn tồn tại, chỉ là vừa rồi, sau khi nói tới Thôi Trinh, thì nó càng mãnh liệt hơn, cô cảm thấy trong một tháng hôn mê, cô đã lạc mất gì đó, quên mất gì đó, nhưng khi cô nỗ lực hồi ức chuyện trước kia, lại phát hiện những gì nên nhớ đều đã nhớ. Đại khái là di chứng do hôn mê quá lâu, trăm mối không thể giải, Sùng Hoa cũng chỉ đành giải thích loại cảm giác khác thường kia như vậy.
Cô nỗ lực khắc chế cảm giác nặng nề hậm hực trong lòng, dần dần, hô hấp ổn định, thật vất vả cảm thấy khá một chút, ngẩng đầu một cái phát hiện Sâm Hòa vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm vào cô.
"Làm sao vậy?" Sùng Hoa không hiểu ra sao.
Sâm Hòa hít một hơi thật sâu, đè xuống xung động thiếu chút rống ra tiếng: "Đạo diễn Sùng, cô nghe tôi vừa nói gì không?"
"Không có a." Sùng Hoa dùng cánh tay kê dưới đầu, cười híp mắt nhìn Sâm Hòa.
Sâm Hòa không thể nhịn được nữa: "Đạo diễn Sùng! Cho dù lễ trao giải điện ảnh Bột Hải không tính là vạn chúng chúc mục nhưng mỗi năm vẫn có không ít người quan tâm, không thể coi thường." Có chút dáng vẻ coi trọng có được không?!
Hình như hoàn toàn nhìn không thấy Sâm Hòa phát điên, Sùng Hoa vẫn cười híp mắt, mang theo chút tản mạn, híp mắt lười biếng nói: "Anh mới vừa nói gì? Tôi không nghe thấy, lặp lại lần nữa."
Sâm Hòa: "...." Trái tim thật mệt mỏi, thật muốn đổi cấp trên, làm sao đây?
----------
Một lần mình sẽ post 5 chương, do edit iu cầu phải post sau edit. Cho nên khi nào edit tung 5 chương mới, thì mình sẽ post tiếp, nên các bạn cũng đừng hỏi mình sao ra chương chậm nha ^^, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.