Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 33



Có thể cùng nói chuyện cùng Lương Tông Ngạn, có thể thuyết phục bọn họ hỗ trợ, thời gian ngắn ngủi cho ra phương án giải quyết, Tần Tụng đã không thể xem coi Sùng Hoa là một đạo diễn bình thường mới vừa xuất nghệ như trước nữa.
Có thể là hiếu kỳ đối với giới giải trí, hoặc thuần túy là phú nhị đại đam mê nghề đạo diễn đi, Tần Tụng nghĩ như thế. Nếu như là như vậy, đối với A Trinh sẽ có trợ giúp nhất định. Người đại diện luôn luôn phải suy nghĩ cho nghệ sĩ của mình, cho dù nghệ sĩ này từ lâu đã đứng ở một vị thế bất bại.
Tần Tụng quyết định xong rồi, liền đổi lại thành vẻ mặt thân cận, nhìn về phía Sùng Hoa. Sùng Hoa mới vừa được vuốt lông tay chống mặt bàn, lưng hơi cúi xuống, nhìn màn hình phân tích, cô nhìn thấy Tần Tụng nhìn mình, liền chỉ vào những đoản thủ được đề cập trong bài đăng, nói: "Cái này, cái này, cái này, tôi nhớ bọn họ có hợp tác với Thiên Bác, đặc biệt thích nâng đỡ nghệ sĩ của Thiên Bác, còn có những người nổi tiếng trên mạng này...." Cô nhíu mày: "Cơ bản đều là lấy tiền làm việc, không có lập trường cố định. Phía tôi có có một lần hợp tác với mấy đoản thủ, đặc biệt đáng tin, năng lực nghiệp vụ cũng không tệ, chí ít có rất ít cư dân mạng tin tưởng bọn họ."
*Đoản thủ: thuật ngữ chỉ những người chuyên viết tin tức, bài phân tích về giới giải trí
Cô đặc biệt nói chi tiết về kế hoạch, trước hết mời Lương Tông Ngạn công bố tin kết hôn, đoạt lấy ba tin hàng đầu, sau đó, thừa dịp đối phương không chú ý, để đoản thủ kia post một bài, nói thẳng có người ở đang bôi đen ảnh hậu, cứ như vậy, các nàng có thể chuyển bị động thành chủ động, nắm trong tay cục diện.
Tần Tụng một bên nghe một bên gật đầu, nếu như cái gì cũng không làm, chọn dùng một loại thái độ thanh giả tự thanh, rất dễ bị người thừa dịp mà vào. Dù sao bôi đen một người là việc rất dễ dàng, một người nói chưa chắc thật nhưng nhiều người nói sẽ thành sự thật.
Sùng Hoa nói xong, quay đầu nhìn cô: "Tần tỷ, cảm thấy thế nào?"
"Có thể." Kế hoạch này rất tốt, phương diện chi tiết hoàn thiện thêm một chút thì có thể thi hành rồi. Kinh nghiệm của Tần Tụng nói cho cô biết, chỉ cần thi hành thật tốt, hoàn toàn có thể làm đối phương trở tay không kịp.
Nhìn thấy Thôi Trinh không ý kiến, Tần Tụng đứng lên, cầm lấy túi xách của mình: "Tôi trở về sắp xếp một chút, tối đa sáu giờ là có thể chuẩn bị xong, Lương Tông Ngạn bên kia làm phiền cô rồi, còn có phương thức liên lạc với đoản thủ kia, cô nói cho tôi biết."
Sùng Hoa cười xua tay: "Tôi và anh ta từng có hợp tác, tôi liên hệ với anh là được."
Ngữ khí vân đạm phong khinh, lại không khỏi có một loại sức mạnh làm cho người khác tuyệt đối tín phục, Tần Tụng theo bản năng đáp ứng, tạm biệt đi rồi.
Cô vừa đi, Sùng Hoa liền rất không vui nhìn Thôi Trinh: "Sao chị không nói với em, xảy ra chuyện, sao chị lại không nói cho em biết?"
Cô vội vã đến đây, vốn là muốn đem những tin tức này nói cho Thôi Trinh biết, nhưng rõ ràng nàng đã sớm biết, cũng phải, trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sao có thể chút ít cảnh giác này cũng không có nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng, nàng đã sớm biết, lại không nói cho cô biết.
"Lẽ nào." Sùng Hoa nhíu mày: "Chị cho rằng chuyện của chị không liên quan đến em?"
Thôi Trinh kinh ngạc: "Sùng Hoa, em đang chỉ trích tôi sao?"
"Không phải!" Sùng Hoa không hề nghĩ ngợi liền trả lời nàng, cô không có chỉ trích nàng, cô chẳng qua là cảm thấy...Không được cần đến. Có lẽ, không phải cố ý không nói cho cô biết, mà là A Trinh cho rằng không cần thiết nói cho cô biết. Chuyện như vậy nàng nhất định có thể thuận lợi giải quyết, cũng không cần đến sự giúp đỡ của cô. Sùng Hoa mím môi, những lời như cảm thấy mình không được cần đến, dù thế nào cô cũng không nói ra được. Cô miễn cưỡng mỉm cười: "Xin lỗi, không phải em muốn chỉ trích chị." Trên thực tế cô cũng không biết nên hình dung thế nào, nên thẳng thắn dao sắc chặt đay rối: "Quên đi, chị xem như em buổi trưa còn chưa tỉnh ngủ đi."
Thật ra cô sẽ biết che giấu tâm tình, nếu như không phải có tự chủ rất mạnh, thì làm sao đã biết rõ Chu tiên sinh muốn hại cô, nhưng vẫn giả vờ như cái gì cũng không biết duy trì cục diện phụ từ tử hiếu, che mắt ông ta ba năm.
Chỉ là, vừa đến chỗ Thôi Trinh, tự chủ của cô hình như đều hóa thành số không, tâm tình gì cũng vết lên trên mặt. Nàng có thể dễ dàng khơi dậy hỉ nộ ái ố của cô, tựa như vừa rồi, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khiến cô thỏa mãn nhảy nhót.
Cảnh quay buổi chiếu sắp bắt đầu, cô thừa dịp thời gian trống thương lượng thỏa đáng cùng Lương Tông Ngạn, để vị đoản thủ kia bắt đầu sắp xếp. Viết văn cần thời gian , phát tán cũng cần thời gian, thời gian thật ra rất chặt. Mặc kệ như thế nào, chuyện của Thôi Trinh ở trong lòng cô đã sớm là chuyện quan trọng hàng đầu. Sùng Hoa đứng lên: "Thừa dịp còn có một chút thời gian, chỉ đi ngủ một lát đi."
Nói xong cô liền xoay người, bàn tay xuôi ở bên người lại đột nhiên bị nắm lấy.
" Sùng Hoa." Bên tai là một tiếng ôn nhu khẽ gọi.
Sùng Hoa quay đầu, chỉ thấy Thôi Trinh bất đắc dĩ nhìn cô.
Cô đỏ mặt, nhất thời cảm giác mình vô cùng cố tình gây sự.
"Em khoan hãy đi." Thôi Trinh đứng lên, ý bảo cô ngồi xuống trước, sau đó nàng đứng dậy đến bàn trà bên kia châm trà, muốn mượn đó để cô yên tĩnh một chút.
Sùng Hoa đã bình tĩnh, cô cảm thấy bản thân vừa rồi nói những lời đó là rất không có đạo lý. Cô và A Trinh quen biết bao lâu, các nàng xác định quan hệ cũng chưa lâu, khẳng định có rất nhiều chuyện rất nhiều thói quen cần ma hợp. A Trinh là một người đặc biệt độc lập, nàng không có thói quen dựa vào bất cứ ai, có thể cũng là bởi vì như vậy, nàng mới không nói cho cô biết, hoặc là đối với A Trinh mà nói đây là một việc nhỏ có thể dễ dàng giải quyết, nếu là việc nhỏ thì đâu cần thiết phải đàm luận cái gì?
Cần tiếp xúc. Sùng Hoa tự nhủ.
Thôi Trinh rất nhanh thì bưng chung trà trở lại. Chung trà này là tối hôm qua Sùng Hoa mang đến đây, đã được Thôi Trinh rửa sạch, lại lần châm trà. Sùng Hoa nhận lấy, phủng ở trong tay, cô cúi đầu, vì những lời vừa rồi mà hối hận, nên xấu hổ lên tiếng.
"Sùng Hoa, tôi không phải là không muốn nói cho em biết." Thôi Trinh thấy cô đã bình tĩnh, ôn hòa mở miệng: "Cũng không phải cảm thấy chuyện cô tôi không liên quan đến em. Tôi chỉ là cho rằng chuyện này không nói, em cũng sẽ biết, em không chỉ sẽ biết, còn có thể nghĩ biện pháp giúp tôi. Chúng ta vẫn luôn có sự ăn ý như vậy."
Sùng Hoa ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng mà đối diện ánh mắt của nàng, cô lập tức chột dạ cúi đầu, Thôi Trinh nói khiến cô vừa cảm động vừa tự hào, các nàng có sự ăn ý như vậy. Nhưng vừa nghĩ tới hành vi vừa rồi của bản thân, cô lại cảm thấy đặc biệt hổ thẹn, so với lý lẽ của A Trinh, bình tĩnh thong dong, thì cô quá không chín chắn rồi.
Sùng Hoa nhìn đi nơi khác, chính là không dám nhìn Thôi Trinh, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện.
Điều này làm cho Thôi Trinh rất mềm lòng. Nàng đã quen giữa các nàng không dùng ngôn ngữ cũng có thể hiểu tâm ý của đối phương, nhưng đã quên Sùng Hoa bây giờ là Sùng Hoa đã mất đi ký ức, nhưng cô vẫn luôn quan tâm nàng, vì nàng làm tất cả mọi việc theo bản năng, cũng đã quên mất các nàng có sự ăn ý thần giao cách cảm.
Chỉ có điều không sao cả, ăn ý là có thể một lần nữa thành lập.
Thôi Trinh vuốt ve lỗ tai Sùng Hoa, Sùng Hoa lập tức quay đầu lại, đôi mắt tinh lượng ẩm ướt. Thôi Trinh nhìn cô, mỉm cười nói: "Tôi thích em là những việc đó vì tôi. Liên hệ Lương Tông Ngạn nhất định tốn không ít công sức?"
"Cũng, cũng không có." Sùng Hoa bị nàng nói đến xấu hổ, lại có một cổ vui mừng không đè nén được, cô liếc loạn xung quanh, ho nhẹ một tiếng: "Chính là vạn nhất."
Cô nói xong, len lén dời mắt nhìn lại, đối diện Thôi Trinh đang mỉm cười ngưng mắt nhìn cô, không biết tại sao, mặt cô lập tức đỏ như bị lửa đốt. Nàng lại mỉm cười quyến luyến như vậy, Sùng Hoa kìm lòng không được mà đến gần Thôi Trinh, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, Thôi Trinh nhắm mắt lại, ôm lấy eo cô, từng chút đáp lại cô.
Giữa người và người ở chung cần ma hợp, chuyển kiếp trăm ngàn năm, mất đi ký ức quý báu, nhưng trái tim vẫn là trái tim kia. Có một số việc giống như bản năng, giống như không khí, lúc chính mình cũng không biết thì đã ngấm sâu vào xương tủy.
Bảy giờ tối đến mười hai giờ, là thời gian số người lên mang nhiều nhất trong ngày, sau một ngày bận rộn với cuộc sống, ăn xong cơm tối mọi người ngồi vào trước máy vi tính tiến hành các loại hoạt động, làm việc mỗi ngày họ đều sẽ làm. Đột nhiên, có một tin tức cuồn cuộn đập vào mắt bọn họ: "Lương Tông Ngạn dùng Weibo đăng ảnh giấy chứng nhận kết hôn, công khai hạnh phúc, công bố sắp đến ngày tổ chức hôn lễ cùng Lý Hòa Hân."
Vừa nhìn, tất cả mọi người trầm mặc hạ mắt, cảm thấy có phải mình nhìn lầm rồi không, hay là tin tức lại đang lấy tiêu đề giật tít để tăng lượng xem. Fan hô hào đã bao nhiêu năm, hai người kia vẫn độc thân, hoàn toàn không có một chút mờ ám, sao có thể đột nhiên kết hôn. Chỉ có điều, mở ra nhìn một chút cũng không tốn thời gian mà, dù sao cũng là hy vọng họ có thể thành một đôi.
Ôm hy vọng không lớn, mở ra xem thử....
A a a a a, thật sự kết hôn!!!
Cư nhiên! Là! Thật!
Mọi người vừa thông báo cho nhau, vừa chen chúc đến Weibo, bài đăng cô Lương Tông Ngạn trên Weibo được chia sẻ điên cuồng. Những tin Bala đưa vốn dĩ chiếm cứ vị trí đầu đề chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi đã bị đẩy xuống, không chỉ như thế, bởi vì có không ít ngôi sao chúc phúc chia sẻ, các đoản thủ không ngừng lật lại những bộ phim nổi tiếng năm đó, nên tin tức của Bala ngay cả top 10 cũng không trụ được.
Chờ thời gian vừa đến, dĩ nhiên đã yên lặng hạ nhiệt.
Lục Viễn quả thực sợ ngây người, anh ta trừng mắt nhìn điện thoại vài giây, căm giận vỗ bàn một cái: "Đáng chết! Sớm không công bố muộn không công bố lại chọn hôm nay!" Hoàn toàn nghĩ không ra đó là có người cố ý an bài để dời sự chú ý của công chúng.
Dù sao Lương Tông Ngạn và Lý Hòa Hân hai người đều là tên tuổi lớn, ai dự đoán được lại có người mời được bọn họ đâu.
Lục Viễn thở hổn hển đi tới đi lui.
Lần trước không chơi chết Sùng Hoa, ngược lại thành toàn danh tiếng của cô ta, hiện tại công chúng luôn thích đặt hai người lên bàn cân cùng nhau bình luận, bết bát hơn chính là, bộ phim mới của anh cũng sắp khai máy, lần đầu tiên thua còn chưa tính, thua nữa một lần, ha ha, anh ta làm sao chịu được.
Lục Viễn đi vài vòng cũng không nghĩ ra biện pháp. Hay là đi tìm ba đi. Dù sao, giấc mộng của anh ta là chuyên tâm làm phim, chuyện khác, ba sẽ giúp anh ta giải quyết.
Lục Viễn cảm thấy ý nghĩ của mình đặc biệt có đạo lý, anh ta không dựa vào danh tiếng của ba mình để nổi tiếng đã là rất hiếm có rồi, ai biết anh ta ở một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ hoàn toàn mới phấn đấu có bao nhiêu gian nan, nếu như ngay cả những chuyện cỏn con này cũng để anh ta làm, vậy anh ta còn thời gian gì để rèn giũa nghệ thuật.
Là một người dứt khoát, Lục Viễn lập tức trở về nhà một chuyến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.