Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 41



Lựa chọn trong vô số những bộ phim, Sùng Hoa cuối cùng chọn trúng một bộ phim tình tiết kịch tính, có thể dễ dàng hấp dẫn người xem.
Cô lấy đĩa ra, liền thấy trong phòng khách cũng không có Thôi Trinh. Cô cầm chồng đĩa ngồi trên sofa chốc lát, sau đó đi đến trước cửa phòng sách, quả nhiên nhìn thấy Thôi Trinh ngồi trước máy vi tính, tụ tinh hội thần đang nhìn cái gì đó.
Sùng Hoa cúi đầu liếc nhìn đĩa phim trong tay, xoay người thả chỗ cũ.
Hiển nhiên, Thôi Trinh rất hứng thú đối với việc khai quật Trường Lăng.
Sùng Hoa lại càng ngày càng hiếu kỳ đối với người yên nghỉ trong Trường Lăng. Vì sao Thôi Trinh lại quan tâm đến ông ta như vậy? Cô chưa thấy qua Thôi Trinh chấp nhất đối với chuyện gì như thế, đây tuyệt đối không phải dùng cảm thấy hứng thú đối với nhân vật lịch sử là có thể giải thích. Phương diện này, nhất định có bí mật.
Chỉ là Thôi Trinh không nhất định sẽ đồng ý nói cho cô biết. Nghĩ đến lần trước thấy Cảnh Đế Bản Kỷ, Thôi Trinh né tránh ánh mắt của cô, còn có lệ trả lời. Sùng Hoa cảm thấy, hỏi lại cũng không có ý nghĩa. Thôi Trinh muốn có lệ cô, thực sự là quá dễ dàng, Sùng Hoa đặc biệt có giác ngộ.
Cô bước đến, Thôi Trinh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn cô.
Không phải vẻ mất hồn mất vía vừa rồi lúc nghe tin lăng mộ của Cảnh Đế bị khai quật, Thôi Trinh bây giờ là thanh tỉnh mà lý tính, tựa như một học giả cảm thấy hứng thú đối với lịch sử, thấy một lăng mộ của đế vương tràn ngập cảm giác thần bí sắp được khai quật, nhịn không được muốn tìm tòi đến tột cùng.
Nhưng Sùng Hoa biết, không phải như thế, mờ mịt luống cuống tâm thần không yên lúc đầu mới là tâm trạng thật sự của nàng.
Thôi Trinh và Cảnh Đế, hai người cách xa nhau trăm ngàn năm, hoàn toàn không có quan hệ gì, nhưng ở trong lòng Sùng Hoa lại liên hệ họ cùng nhau, biến thành một bí ẩn nan giải, bí ẩn còn giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Ánh mắt mờ mịt và tìm tòi của cô rơi vào trong mắt Thôi Trinh. Biết đã khiến Sùng Hoa sinh nghi, tiếp tục che lấp, cũng chỉ khiến loại nghi ngờ này càng sâu sắc hơn. Thôi Trinh ngoắc tay với cô: "Sùng Hoa, đến đây."
Sùng Hoa bước đến, Thôi Trinh chờ cô đến gần, hỏi cô: "Em có muốn xem không?"
Sùng Hoa không chậm trễ chút nào mà trả lời ngay: "Muốn!" Cô nói xong, muốn kéo ghế đến ngồi bên cạnh Thôi Trinh. Tâm tình có phần ảm đạm trong nháy mắt sáng lên không ít. Thôi Trinh mặc dù không nói rõ với cô, nhưng nàng cũng không bài xích việc cô tiến gần đáp án.
Như vậy cũng rất tốt, nói rõ Thôi Trinh không ngăn cách cô ở bên ngoài thế giới của nàng.
Sùng Hoa hăng hái bừng bừng ngồi hàng hàng cùng Thôi Trinh, hứng thú hỏi: "Đào ra cái gì?"
Có lẽ là thoát khỏi âm mưu và tàn sát chốn cung đình, Sùng Hoa bây giờ khoáng đạt hơn nhiều, cũng càng tích cực, hoạt bát hơn. Ngón tay Thôi Trinh điểm nhẹ trên tay vịn, suy nghĩ một hồi, nói: "Là một mộ táng phụ, chủ mộ còn chưa biết. Đại thần chôn cùng hoàng lăng của Cảnh Đế không nhiều lắm, tin tưởng rất nhanh thì sẽ có kết quả."
Sùng Hoa nghiêm túc nhìn hình ảnh nhìn trên màn hình mà gật đầu.
Gần đây thời tiết vẫn tốt, tinh không vạn lí, mặt trời chói chang, lăng mộ bị ảnh hưởng bởi thời tiết nên hoàng thổ khô ráo rời rạc, có thể dễ dàng tiến hành đào xới. Khai quật hoàng thổ bốn phía, nhóm khảo cổ đào một thông đạo, bên trong xuất hiện một mộ thất tương đối trống trải.
Lần này khai quật đế lăng được xã hội quan tâm, tất cả nghiên cứu khai quật của nhóm khảo cổ đều là công khai, phụ trách camera hiển nhiên cũng là người của nhóm khảo cổ, vô cùng cẩn thận, cũng rất có tay nghề, lựa chọn góc độ tinh chuẩn phản ánh từng hình ảnh.
"Di, cái này là vật gì?" Sùng Hoa chỉ vào một cái chung hình dạng rất giống kim ngư, chất liệu xem ra là đồng, trong mộ lại có vật kỳ quái như vậy nên kinh ngạc hỏi một câu.
Thôi Trinh trả lời: "Đây là lò đồng."
"Sớm như vậy đã có lò sưởi rồi sao?"
"Ở sớm hơn trước kia thì đã có cái gọi là 'ngũ thục phủ' rồi."
"Nga." Sùng Hoa chợt hiểu.
Lúc cô hỏi cũng thật không ngờ sẽ có được đáp án, dù sao vật này hình dáng trừu tượng, đâu nhìn ra được chân tướng, nhưng Thôi Trinh không những biết, còn biết rất rõ ràng. Cô tán thán quay đầu liếc nhìn Thôi Trinh, lại một lần nữa khẳng định A Trinh lợi hại nhất, cái gì cũng biết.
Đồ cổ quả thật rất khó hiểu rõ, nhìn rất nhiều đều là tạo hình động vật hoặc thực vật, không có chuyên gia giải thích, dân chúng căn bản không biết là dùng để làm gì. Thôi Trinh nhìn thấy Sùng Hoa mờ mịt, thẳng thắn giải thích cho cô: "... Cái này là Nhạn Ngư Đăng, là tạo hình chim nhạn gắp một con cá, trên lưng của chim nhạn có thể chứa đầu thắp đèn, đặt thêm một sợ bấc là có thể dùng thắp sáng." Hình thức đèn này rất phổ biến, rất nhiều đại quan đều dùng trong nhà, Trường Thu Cung cũng có một cái.
"Đây là Ngọc Nhĩ Bôi, là dùng uống rượu, có đôi khi, cũng có thể dùng chứa thức ăn." Sùng Hoa lúc nhỏ, thường đặt thịt đã thái mỏng vào loại bôi này.
"Cái kia là Đồng Trấn, làm thành hình dáng con nai." Thôi Trinh nở nụ cười, nhìn Sùng Hoa nói: "Nếu như được phụ mẫu trong nhà sủng ái, trẻ con sẽ dùng nó làm đồ chơi."
Sùng Hoa bị ánh mắt chứa đầy sủng ái của nàng nhìn đến tim đập loạn nhịp, cô vội vàng gật đầu. Hình ảnh chuyển dời đến địa phương khác, Sùng Hoa ho nhẹ một tiếng, thấy một số vật hình đỉnh, vội vàng nói: "Cái kia đâu? Là đỉnh đồng trong truyền thuyết sao?"
Thôi Trinh nhìn thoáng qua, gật đầu: "Không sai, Thiên tử cửu đỉnh, chư hầu, khanh đại phu thất đỉnh, đại phu ngũ đỉnh, sĩ dùng tam đỉnh hoặc nhất đỉnh, đây là lễ pháp, không thể có sai sót."
Sùng Hoa giống như một học sinh hiếu học, gật đầu, sau đó đếm: "Bảy đỉnh."
"Phải là một hầu tước." Thôi Trinh nói, thật ra nàng đã biết là người nào, từ một ngọc bội thiếp thân lấy ra trong quan tài nàng đã biết bời vì đó là vật nàng đã tặng nhân sinh thần cô Thôi Huyền (Thôi Huyền là đại ca của Thôi Trinh.)
Sau khi phụ thân qua đời, Thôi Huyền nhường lại ngôi vị quốc công cho Thôi Tố, bản thân vẫn lang thang không kềm chế được, truy vân trục hạc, du ngoạn khắp nơi, lưu lại một thiên văn chương được người đời truyền tụng. Trọng Hoa hiếu thuận, phong hắn là Xương Bình Hầu, cũng không ép hắn vào triều làm quan, để anh ta suốt đời tự tại.
Video này không dài, chỉ có khoảng chừng nửa giờ, video cũng không phải tinh chế, nên luôn có người thấp giọng nói chuyện với nhau chỉ có điều cái này cũng không ảnh hưởng hiệu quả quan khán của các nàng. Các nàng một người giải thích, một người nghe, chi tiết cuộc sống của quan lại cổ đại từng chút tái hiện trong đầu Sùng Hoa, tựa như lạc vào mộng cảnh, vô cùng sinh động.
Vốn chỉ là bồi Thôi Trinh xen, sau khi xem xong Sùng Hoa cảm thấy rất thú vị. Cô hiện tại đã có hai tác phẩm, một bộ là hiện đại, một bộ là dân quốc còn không có thử đề tài cổ đại. Tiếp theo có thể cân nhắc lấy bối cảnh cổ đại.
Hồi tưởng lại rất nhiều văn vật tinh mỹ vừa thưởng thức qua, Sùng Hoa càng nghĩ càng cảm thấy nhìn quen mắt, trong đó có rất nhiều thứ hình như của đã thấy qua ở nơi nào.
Thôi Trinh khép lại máy vi tính, thấy cô đột nhiên nhập thần suy nghĩ, liền xoa đầu cô: "Nghĩ gì thế?"
Sùng Hoa ngẩng đầu, trên mặt là nghi hoặc thế nào đều nghĩ không hiểu, cô nhìn Thôi Trinh nói: "Vừa rồi thấy rất nhiều thứ hình như em đã từng thấy qua, nhưng em lại không nhớ được." Nhớ không nổi đến tột cùng là thấy ở đâu cũng nhớ không nổi tại sao lại thấy.
Cô càng ra sức suy nghĩ, càng giống như chui vào sừng trâu không đường thoát ra, cô chưa từ bỏ ý định tìm kiếm trong đầu, nhưng đầu cô lại bởi vì cố ý muốn tìm căn nguyên mà phát đau.
Thôi Trinh nhìn thấy biểu tình trên mặt cô càng ngày càng thống khổ, vội vàng ngăn cản cô: "Em đừng suy nghĩ!"
Huyệt Thái Dương đau đớn, Sùng Hoa nhịn không được dùng tay ấn thái dương, cô ngẩng đầu nhìn Thôi Trinh, khẳng định: "Em nhất định đã từng thấy ở nơi nào." Cô nói xong câu đó, căng đau biến thành đau đớn sắc nhọn, giống như có một cây búa nặng nề đánh vào đầu cô, càng ngày càng đau đớn kịch liệt khiến cô ngay cả duy trì biểu hiện bình tĩnh cũng làm không được.
Thôi Trinh hoảng sợ vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa làm ngã chiếc ghế, nàng ôm lấy Sùng Hoa ngón tay thành thạo ấn huyệt Thái Dương của cô, trong miệng không ngừng nói: "Không cần nghĩ, đều không quan trọng, đừng suy nghĩ."
Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, Sùng Hoa tựa đầu vào bụng nàng, da đầu co rút, khiến cô đau đớn, từng đợt từng đợt như đau nhức càng ngày càng nghiêm trọng. Sùng Hoa gắt gao cắn môi, cô kiệt lực muốn bản thân trầm tĩnh lại.
Giọng nói của Thôi Trinh từ lỗ tai tiến vào đại não. Không cần nghĩ, Sùng Hoa nghe được, cô cố gắng làm theo lời nàng, nhưng càng không muốn nghĩ lại càng nghĩ đến. Ký ức trong đầu tựa như phân tàng, giống như nước nóng sôi trào cuồn cuộn muốn nổ tung. Rốt cuộc là cái gì?
Hình ảnh cung điện từng xuất hiện qua một lần nữa hiện lên. Hình ảnh mới vừa hiện lên, đau nhức lập tức ập đến, ngăn cản cô tiếp tục tìm kiếm, ngăn cản cô xem rõ.
"Nghĩ việc khác." Một nụ hôn mềm nhẹ dừng trên tóc cô.
Sùng Hoa biết là Thôi Trinh, cô cắn chặc môi dưới. Nụ hôn kia cũng không nhẹ như chuồn chuồn lướt nước trái lại thuận theo tóc cô di xuống, đến bên tai cô: "Nghĩ việc khác, Sùng Hoa, nghĩ đến tôi, buổi tối em còn phải theo tôi dự phỏng vấn, em cảm thấy ký giả sẽ hỏi cái gì?"
Ký giả sẽ hỏi cái gì? Sẽ hỏi cái gì? Sùng Hoa khiến sự chú ý của mình đều tập trung vào lời nói của Thôi Trinh.
Nhất định sẽ hỏi nàng làm sao đoạt giải, nhất định sẽ mong đợi, sẽ tán dương, sẽ biểu đạt sùng kính đối với Thôi Trinh. Đây là người cô yêu, nhất định không tầm thường.
Người ưu tú như vậy lại thuộc về cô.
May mắn, cảm kích, hạnh phúc bao nhiêu loại tâm tình đan xen vào nhau.
"A Trinh, A Trinh..." Sùng Hoa lẩm bẩm.
Cảm giác da đầu co rút từng bước biến mất, đau đớn chậm rãi giảm bớt.
"Tôi ở đây." Thôi Trinh không chậm trễ chút nào mà đáp lại.
Hô hấp của nàng phả lên tai cô, môi của nàng dán sát vành tai cô, các nàng rất gần nhau.
Hoảng loạn trong đầu dần lắng xuống, Sùng Hoa mở mắt ra, cô quay đầu thấy khuôn mặt tái nhợt của Thôi Trinh, ngay cả trên môi cũng mất đi huyết sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.