Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 57



Căn cứ định luật Murphy, càng sợ việc gì việc đó càng dễ xảy ra, ba trailer lần lượt được công bố, số người leo tường càng ngày càng nhiều, những fan nguyên tác điều biểu thị, Uyển Diễm và Hà Nhân mới là chân ái. Những người hâm mộ trực tiếp tưởng tượng từ trong phim ra đến hiện thực, cảm thấy Hứa Ý và ảnh hậu cũng rất hữu tình, một cường thế một nhu nhược như tiểu bạch thỏ, các nàng đều tưởng tượng ra bộ dạng Hứa Ý run rẩy trốn trong lòng ảnh hậu.
Sùng Hoa thấy trang của tài khoản phụ có một nửa là đang thảo luận Thôi Trinh và Hứa Ý gì gì và vân vân, cảm thấy thế giới có mới nới cũ này không còn tình yêu nữa. Dựa vào người khác còn không bằng dựa vào chính mình, cô đã không thể thỏa mãn việc làm một fan Cp thông thường nữa, cô muốn làn fan lớn, có quyền phát biểu. Cô am hiểu cách thức tuyên truyền, nên muốn làm nổi bật một nhóm nhỏ người hâm mộ trong Weibo của mình là không khó.
Từ lúc trailer gây được tiền vang mà mức độ thu hút, cho thấy bộ phim này nhất định ăn khách, về phần có thu hút được mọi người đến rạp hay không, còn phải chờ mới biết được.
Trước buổi lễ công chiếu, Thôi Trinh đang ở khách sạn tham dự một event, thuận tiện ở đó bàn công việc. Bởi vì sau đó là lễ công chiếu, nên Sùng Hoa và Thôi Trinh đi cùng nàng, nàng bàn công việc còn cô an vị bên cạnh bên cạnh chơi điện thoại.
Đối phương là một nhà nhà sản xuất thuộc công ty điện ảnh, nói là có một bộ phim muốn mời nàng tham gia. Người sản xuất da trắng tóc vàng mắt xanh này có hơn bốn mươi, nhưng vẫn không phát tướng, ngôn hành cử chỉ đều mang thân sĩ phong độ của người phương tây được bồi dưỡng giáo dục tốt.
Bộ phim này không cần phải nói đến đội ngũ chế tác hoàn mỹ và đạo diễn nổi tiếng, chỉ riêng điều kiện nhà sản xuất hứa hẹn để Thôi Trinh diễn vai nữ chính, đồng thời bảo đảm tuyệt đối đất diễn của nàng. Có điều kiện hậu đãi như vậy, một mặt là vì hình tượng của Thôi Trinh quả thật phù hợp với nhân vật chính, hơn nữa có khả năng diễn xuất của nàng vẽ rồng điểm mắt, bộ phim này nắm chắc sẽ giành được giải thưởng, về phương diện khác thị trường điện ảnh Trung Quốc ngày càng phát triển, là một mảnh đất màu mỡ, nên để ảnh hậu người Trung Quốc diễn, có thể lấy lòng nhiều người yêu điện ảnh Trung quốc.
Những lời này không cần phải nói, song phương trong lòng đều hiểu, mấu chốt là catse có đủ cao hay không, hình tượng nhân vật thế nào, có ảnh hưởng đến hình tượng hiện tại hay không.
Sùng Hoa cầm trà sữa ngồi ở bên cạnh.
Nghe đối thoại của bọn họ, Sùng Hoa ngẩng đầu. Bởi nhà sản xuất là một công ty điện ảnh hải ngoại, bối cảnh phim là Chấu Âu thế kỷ hai mươi, cho nên trong lúc quay chụp xuất ngoại là điều bắt buộc, nếu như nhận lời, Thôi Trinh tất yếu phải xuất ngoại mấy tháng.
Như vậy các nàng lại phải xa nhau. Nhưng là những gì nhà sản xuất miêu tả, bộ phim này đầu tư lớn, đạo diễn kinh nghiệm phong phú, đã có không ít tác phẩm lớn, kịch bản cũng rất sáng tạo, rất có điểm nhấn, điều này rất có lợi cho sự nghiệp của Thôi Trinh. Nàng cần hợp tác nhiều hơn với các đội ngũ sản xuất quốc tế, để đề cao sức ảnh hưởng của mình ở nền điện ảnh Âu Mỹ.
Sùng Hoa lặng lẽ tính toán thời gian, chờ Tù Đồ lui rạp, cô cũng không có việc gì, có thể cùng Thôi Trinh xuất ngoại.
Thôi Trinh trò chuyện vời nhà sản xuất, đồng thời cảm giác được Sùng Hoa đang nhìn nàng, nàng quay đầu, điểm nhẹ lên tay trái Sùng Hoa đặt trên đầu gối, tay của Sùng Hoa hơi lạnh. Mấy ngày nay bận rộn việc công chiếu, nên cô cũng không nghỉ ngơi tốt. Thôi Trinh nói với Sùng Hoa: "Còn có một chút thời gian, em vào bên trong ngủ một hồi đi."
Căn phòng này có một gian riêng, Thôi Trinh và người của nhà sản xuất thương lượng, bên trong có phòng ngủ có thể nghỉ ngơi.
Sùng Hoa suy nghĩ một chút, đêm nay đoán chừng phải đến gần sáng, quả thật nên nghỉ ngơi dưỡng sức, nên cô đồng ý.
Chờ cô rời khỏi chỗ ngồi thì Tần Tụng ngồi ở xa xa đến thay vào vị trí của cô.
Thôi Trinh cũng không có dự định tham gia bộ phim này, nói chuyện với bên sản xuất lâu như vậy, là vì muốn đưa nghệ sĩ của Hách Thịnh vào thay chỗ. Nữ nhân vật chính đương nhiên là không được, nhưng trong phim có một vai thứ chính giữa một vai trò thứ yếu nhưng tương đối có đất diễn. Đối với diễn viên và khán giả quốc nội mà nói, điện ảnh Âu Mỹ chính là một nơi giác vàng, chỉ cần bước vào đó, giá trị con người sẽ được nhân lên.
Nàng là một trong những cổ đông của Hách Thịnh, được công ty ủy thác đàm phán chuyện này, giá trị của nghệ sĩ thuộc công ty được nâng cao, có rất nhiều lợi ích cho công ty.
Người sản xuất cố gắng thuyết phục Thôi Trinh, nhưng thấy nàng ý chí kiên định, chỉ đành nhún vai, lộ ra thần sắc tiếc hận, nỗ lực một lần cuối cùng: "Chúng ta đã hợp tác qua một lần, cô chỉ còn thiếu một giải thưởng nữa thì có thể nhận được ba giải nữ chính xuất sắc nhất tại ba lễ trao giải danh giá nhất, từ cổ chí kim có bao nhiêu diễn viên có được thành tựu này? Cô không nên đứng yên không tiến, bộ phim này là một cơ hội, nó không nhất định có thể giúp cô giành vòng nguyệt quế, nhưng chí ít nó có thể mở rộng sức ảnh hưởng của cô ở thị trường điện ảnh quốc tế.
Thôi Trinh xin lỗi cự tuyệt. Người của nhà sản xuất đành phải từ bỏ. Về phần nữ diên viên đóng vai phụ, người bên sản xuất biểu thị sẽ nghiêm túc cân nhắc, nhưng không thể lập tức cho một câu trả lời thuyết phục, anh ta đành phải trở về thương lượng với nhà sản xuất.
Đây đã là một kết quả tốt. Thôi Trinh và Tần Tụng đứng lên, tiễn anh ta ra ngoài.
Tần Tụng nhìn ra Thôi Trinh có ý nghĩ dần tránh bóng, cô là người đại diện lại là bạn bè, đứng ở góc độ của Thôi Trinh mà suy nghĩ, nếu như tránh bóng lúc sự nghiệp của nàng đang chói lọi như mặt trời ban trưa, công chúng cố nhiên sẽ kính nể sự quyết đoán của nàng, nhưng đối với Thôi Trinh mà nói, là hại nhiều hơn lợi. Ba mươi bốn tuổi, là thời kì hoàng kim của một diễn viên, nàng còn có thể xây dựng càng nhiều vai diễn kinh điển, hiện tại rời khỏi làng giải trí, tổn thất sẽ không cách nào đo lường được.
Tần Tụng thử khuyên nhủ Thôi Trinh.
"Cậu sẽ không tiếc nuối?" Tần Tụng nói: "Vừa rồi anh ta nói rất có lý, cô đã có hai giải thưởng lớn, lấy được một cái cuối cùng không phải là việc không có khả năng, cô vì sự nghiệp diễn viên bỏ ra mười một năm, mỗi một vai diễn cô đều tận lực mà diễn, hiện tại có cơ hội giành được vinh dự cao nhất cô thực sự ngay cả thử cũng không muốn thử một lần sao?"

Tần Tụng biết nàng đột nhiên có ý niệm như vậy hơn phân nửa là vì Sùng Hoa, thế nhưng nhân sinh thật không phải chỉ có tình yêu, Tần Tụng mình cũng có chút hỗn loạn: "A Trinh, cô không nên đem trọng tâm cuộc sống toàn bộ ký thác vào Sùng Hoa. Nhân sinh của cô không phải chỉ có cô ấy."
Thôi Trinh chỉ mỉm cười ý bảo cô không cần khẩn trương, cũng không có phản ứng gì trước những lời cô nói.
Nàng luôn có suy nghĩ của riêng mình, đồng thời sẽ chấp nhất dựa theo con đường bản thân xác định tiếp tục tiến bước. Tần Tụng biết, nói nhiều hơn nữa cũng không thể khiến Thôi Trinh thay đổi chủ ý. Chỉ phải ngừng lại câu chuyện.
Đến lúc sắp xuất phát, trợ lý vội vàng gọi điện thoại: "Bên ngoài đều là ký giả!"
Lịch trình của Thôi Trinh luôn luôn bảo mật, làm sao sẽ đột nhiên bị tiết lộ? Nhưng đều là người có kinh nghiệm, phương án khẩn cấp lập tức thành lập.
Tần Tụng một bên đem chuyện này nói cho Thôi Trinh biết, một bên đi tìm vệ sĩ, đồng thời tìm kiếm sự phối hợp từ phía khách sạn.
Ký giả đột nhiên đến, sẽ tạo thành phiền phức hoặc lớn hoặc nhỏ. Không thể nào mặt mộc xuất hiện trước ống kính, Thôi Trinh bảo trợ lý đánh thức Sùng Hoa. Bản thân vội vã chạy đến chỗ chuyên viên để trang điểm.
Nhờ có sự phối hợp duy trì trật tự của khách sạn, đông đảo truyền thông bên ngoài và những người hâm mộ nghe tin mà đến được duy trì trong trạng thái trật tự.
Việc người đại diện bên nhà sản xuất kia đến nói chuyện hợp tác không biết thế nào lại bị tiết lộ, mỗi lần điện ảnh Âu Mỹ có diễn viên khách mời là diễn viên quốc nội đều sẽ trở thành đề tài, dừng nói Thôi Trinh hơn một nửa khả năng sẽ diễn vai nữ chính. Các nhà truyền thông đều phái ra ký giả cường hãn nhất, đến giành tin độc quyền nhưng lại phát hiện đã có rất đông người. Muốn độc quyền khẳng định là không được, nên chỉ có thể lui một bước, tận lực bắt được một tin mới.
Qua gần nửa tiếng đồng hồ, Thôi Trinh xuất hiện. Bảo an của khách sạn và vệ sĩ phối hợp giữ các ký giả đứng sang hai bên, nhường ra một lối đi. Ánh đèn loang loáng không ngừng chớp, xe đã dừng trước cửa khách sạn, các nhân viên mở cửa xe, Thôi Trinh vừa đi vừa nhìn, phát hiện bên trong không có Sùng Hoa, nàng sửng sốt một chút, hỏi trợ lý: "Sùng Hoa đâu?"
Trợ lý lúc này mới phản ứng kịp, cô đã quên, đạo diễn Sùng còn ở trên lầu.
Thôi Trinh không nói gì, xoay người đi lên khách sạn, ký giả hai bên không hiểu nguyên do, ngay cả chụp ảnh đều đã quên.
Đến gian phòng lúc trước, đẩy cửa ra, bên trong rất an tĩnh, rèm cửa sổ kéo đến kín kẽ, không có một chút ánh sáng, Thôi Trinh đi đến bên giường, mở đèn tường, ánh sáng cũng không chói mắt, nàng nhìn thấy Sùng Hoa núp ở trong chăn, ngủ say.
Sự hỗn loạn bên ngoài không ảnh hưởng đến cô, cô chìm đắm trong giấc mộng, bình yên ngủ say.
Động tác của Thôi Trinh nhẹ nhàng chậm chạp, nàng nhìn Sùng Hoa, ôn nhu cúi người thấp giọng nói bên tai cô: "Dậy thôi, chúng ta cần phải đi."
Sùng Hoa khẽ động, cô mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sương mù và buồn ngủ. Bản năng ngửa đầu đi tìm Thôi Trinh, Thôi Trinh ngay bên cạnh cô. Sùng Hoa vươn tay ôm cổ Thôi Trinh, đem mặt vùi vào xương quai xanh của nàng. Thôi Trinh kiên nhẫn ôm cô, vỗ lưng cô, chờ cô tỉnh lại.
"A Trinh..." Giọng nói của Sùng Hoa có chút khàn khàn, còn có chút mềm nhẹ, cô cọ cọ vào cổ Thôi Trinh, vẫn đang cảm thấy thiếu ngủ.
Thôi Trinh lần thứ hai xuất hiện ở trước cửa khách sạn đã là chuyện của hơn mười phút sau đó, phía sau nàng còn có Sùng Hoa.
Sùng Hoa còn có chút mệt mỏi, ánh mắt cũng mờ mịt, cô đi sau lưng Thôi Trinh, mang theo nụ cười tản mạn, các fan cao giọng gọi tên cô, cô cũng tâm tình tốt giơ tay lên chào hỏi họ.
Đến trước xe, Thôi Trinh ngồi vào trước, lúc Sùng Hoa cúi người xuống, bên cạnh có một ký giả vươn microphone đến, nắm bắt thời cơ sau cùng cao giọng gọi: "Đạo diễn Sùng, mới vừa rồi là cô bị ảnh hậu bỏ quên ở bên trong sao?"
Bỏ quên ở bên trong? Cái gì quên ở bên trong? Sùng Hoa vẻ mặt mê man nở nụ cười với ký giải kia, sau đó lên xe.
Cô hiện tại còn không biết, nhưng sau đó cô lướt Weibo thấy tấm ảnh động cư dân mạng đăng lên, lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Hình ảnh hơi phóng đại, kỹ xảo của chủ tài khoản cũng còn kém cõi, nhưng không ảnh hưởng gì, hầu như mỗi người nhìn vào đều hiểu được nội dung. Trong ảnh, Thôi Trinh đi ra từ trong khách sạn, lúc đi đến bên cạnh xe nàng ngừng một chút, dường như nhớ ra cái gì đó, sau đó nàng xoay người lại, quãng thời gian ở giữa được cắt bỏ, tiếp theo là tình cảnh Sùng Hoa theo nàng đi ra ngoài, phối hợp vẻ mặt 'bảo bảo ngoan cái gì cũng không biết' lúc ký giả hỏi cô, quả thực đủ để người khác tưởng tượng ra nhiều thứ.
Sức tưởng tượng của cư dân mạng luôn rất lớn, ảnh động đầu tiên vừa đăng lên đã bị các lộ đại thần truyền bá, còn phối hợp với các loại miêu tả.
"Nhân viên khách sạn: Đạo diễn Sùng, ma ma của cô không cần cô nữa, cô không còn là bảo bối nữa."
"Đạo diễn Sùng: Bị ma ma bỏ quên trong khách sạn, phải làm sao đây? Đang ở tuyến chờ, khẩn cấp!"
"Thật muốn biết các nàng làm gì ở khách sạn. Thế nhưng nếu như có thể bỏ quên người kia ở bên trong, hẳn không phải là chuyện gì không thể nói rõ đi [cười ra nước mắt]."
Sùng Hoa ủy khuất đến biến hình.
Nhưng rất nhanh, cô liền không để ý tới những lời nói vui đùa này nữa. Sự chú ý của cô toàn bộ đều tập trung vào bộ phim.
Đêm nay là lễ công chiếu, đối với Sùng Hoa và đoàn phim Tù Đồ đều rất quan trọng. Danh tiếng thế nào, có thể đạt được thành công hay không, phải xem đêm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.