Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 6



Có một có một cộng đồng, là tay viết tin, chức nghiệp của họ chính là viết tin ngắn, từ tài khoảng phổ thông viết thành đại V, bọn họ liền thành công. Tin ngắn trải rộng các hành nghiệp, lời bình thời sự, vận thế chòm sao, tin giải trí, thậm chí sủng vật nuôi trong nhà. Những tin ngắn này tuy rằng lĩnh vực bất đồng, nhưng truy cầu nổi tiếng, truy cầu lượng bình luận theo dõi.
Có thể nhấc lên tin tức có liên quan đến Thôi Trinh, có là nhân vật nhỏ cũng trở nên thu hút, hơn nữa gần đây Sùng Hoa cũng rất nổi, tin tức hai người theo dõi lẫn nhau, trời còn chưa sáng đã bị các tay săn tin đào ra.
Bát quái ta lớn nhất V: "Mẹ ơi, đạo diễn Sùng và nữ thần của ta theo dõi lẫn nhau!" Nữ thần ta cũng muốn ngài theo dõi ta!"
Các loại đảng phái đêm khuya lướt Weibo đều sửng sốt đã lâu không phản ứng kịp, ảnh hậu và đạo diễn Sùng dĩ nhiên theo dõi nhau? Mở danh sách những người Thôi Trinh theo dõi sẽ phát hiện, nhân số không đến một trăm, hơn nữa còn đều là những đạo diễn biên kịch nổi danh trong giới, hiện tại đột nhiên thêm một Sùng Hoa, fan của ảnh hậu biểu thị thay đổi quá nhanh, bọn họ có chút không phản ứng kịp, ngược lại không phải là nói Sùng Hoa không tốt, mà là thời gian cô xuất hiện trước mặt công chúng thật sự quá ngắn, tác phẩm cũng chỉ có một bộ, nói tóm lại, chính là thiếu địa vị.
Nhưng làm fan của Thôi Trinh nhiều năm như vậy đại thể đều là rất bao dung, ôm tâm tình ' Ảnh hậu tốt với anh, chúng tôi sẽ tốt với người đó', cho nên chạy đến dưới Weibo của Sùng Hoa, thêm vào đội ngũ a a a a, hô hào: "Cô có bản lĩnh thì quay phim, cô có bản lĩnh thì đăng ảnh tự chụp!"
Sau khi hò hét xong mới phát hiện, mẹ ơi, đạo diễn Sùng thật sự đẹp muốn chết, ảnh hậu nhất định là coi trọng mỹ sắc của người ta rồi.
So sánh với các fan nhiều kinh nghiệm sóng gió của Thôi Trinh, thì fan của Sùng Hoa quy mô tương đối nhỏ hơn, định lực cũng tương đối yếu, sau khi tin tức lan truyền, phản ứng đầu tiên của bọn họ là nếu như đạo diễn Sùng bị nói ôm đùi thì làm sao đây?
Tuy rằng hâm mộ Sùng Hoa chưa lâu, nhưng người luôn luôn có lý trí, một người cao lạnh ngạo kiều đến ngay cả đăng ảnh chiều lòng fan cũng không làm, nói là ôm đùi, là hoàn toàn không hợp phong cách.
Fan cũng có lớn nhỏ khác nhau, hình ảnh của Sùng Hoa không nhiều, các fan lớn còn có thể trao đổi cho nhau, vì vậy có giao lưu nên tin tức vừa truyền ra những con cú đêm này đều thương lượng đối sách, nếu là có người bôi đen đạo diễn Sùng, bọn họ nên giải thích thế nào.
Kết quả phát hiện chuyện họ lo lắng căn bản không có phát sinh, bọn họ lập tức đổi hướng, gào khóc dưới Weibo của Sùng Hoa: "Đạo diễn Sùng, ảnh hậu lâm hạnh cô, còn không mau đăng ảnh tự chụp!"
Sùng Hoa giấc ngủ không tốt lắm, bốn năm trước phát hiện Chu tiên sinh cho người hạ độc mãn tính trong thức ăn của mình, cô cũng rất ít khi ngủ thẳng đến sáng. Chỉ là bất kể có ngủ hay không, thời gian nghỉ ngơi cô đều sẽ nhắm mắt lại nằm ở trong chăn, hảo hảo dưỡng thần.
Đến hừng đông, đồng hồ sinh vật gõ lên, mỗi ngày Sùng Hoa thức dậy đều có chút mờ mịt nhìn trần nhà, ba giây sau cô mới vén chăn đứng lên, đánh răng, rửa mặt thuận tiện xem tin tức.
Sau đó cô liền thấy rất nhiều bình luận yêu cầu cô đăng ảnh tự chụp để lấy lòng ảnh hậu.
Sùng Hoa nói lầm bầm hai tiếng, muốn lấy lòng Thôi Trinh thì cô sẽ gửi ảnh vào hộp thư của nàng không phải sao? Mới không cho họ xem đâu.
Sau khi rửa mặt, Sùng Hoa xuống gara, cô ngồi trên một chiếc Cadillac màu trắng, chiếc xe này không phải chiếc hôm qua cô lái, cô sẽ không lái cùng một chiếc xe hai ngày liên tục, thậm chí ngay cả thương hiệu, màu sắc cũng sẽ không giống nhau.
Lịch trình hôm nay rất dày đặc, đầu tiên cô phải đến đài truyền hình tham gia một chương trình, chương trình đại khái sẽ phát hình vào mười giờ rưỡi tối thứ sáu, sau đó Sâm Hòa với năng lực của Sâm Hòa, anh ta sẽ hẹn được trợ lý của Lương Thanh, họ sẽ cùng nhau ăn cơm tối, bàn về chuyện bản quyền của <<Tù Đồ>>
Lô tiểu thư mặc dù chỉ là trợ lý của Lương Thanh, nhưng tiêu thụ sách, hoạt động tuyên truyền các loại đều là cô ấy phụ trách, làm những chuyện người đại diện mới có thể làm. Lương Thanh tính cách nổi danh cố chấp, trực tiếp thương lượng với anh ta sợ rằng hiệu quả sẽ không như ý, vì vậy Sâm Hòa quyết định đi đường vòng.
Sùng Hoa biểu thị tán thành cách làm của anh ta.
Mãi đến buổi chiều ghi hình xong, Sùng Hoa vẫn hài lòng. Đài truyền hình không hỏi cô vấn đề nào không thể tiếp nhận, trên căn bản là dựa theo kịch bản, bầu không khí cả chương trình xây dựng sáng sủa lại hài hước mười phần.
Chờ ra khỏi trường quay, thấy sắc mặt khó coi của Sâm Hòa, Sùng Hoa đã biết là xảy ra chuyện gì.
Thật ra cũng không phải đại sự gì, trên Weibo Tô Hiệp đăng ảnh Sùng Hoa giảng giải kịch bản cho cô. Trọng điểm không ở tấm hình này, trọng điểm là góc độ và phong cách của tấm hình này.
Sùng Hoa trong tay cầm kịch bản, một ngón tay trắng nõn đặt phía trên, cô hơi cúi đầu, nhìn về phía Tô Hiệp gần trong gang tấc, khuôn mặt thanh thuần của Tô Hiệp cách cô rất gần, thần sắc chuyên chú, hiển nhiên là đang nghiêm túc nghe giảng.
Lẽ ra căn bản không có gì, lại vì góc chụp tạo hiệu ứng cực kỳ ái muội, bởi vì vấn đề ánh sáng, ánh mắt của Sùng Hoa dĩ nhiên có thể hiểu thành một loại cưng chìu.
Sâm Hòa thấy tấm ảnh này liền biết không tốt, vừa nhìn chính là Tô Hiệp muốn lợi dụng cô tạo nhân khí cho bản thân. Tạo tin đồn tăng nhân khí cũng là một loại thủ đoạn thường gặp, không có gì đáng chỉ trích, nhưng cô ta không báo một tiếng, đều không hỏi qua bên này có đồng ý không liền kéo Sùng Hoa vào, đây là cô ta không đúng.
"Hiện tại xóa cũng không còn kịp rồi." Phóng xuất hai tiếng đồng hồ, các fan đói bụng đã chạy tới: "Tôi đã liên lạc với bên phía Tô Hiệp, cô ta không chịu xóa."
Sùng Hoa mở bình luận, quả nhiên thấy một đống lớn những ID quen thuộc.
"Đạo diễn Sùng chụp thế nào đều xinh đẹp!"
"Đạo diễn Sùng của ta đột nhiên trở nên trí tính!"
"Anh anh anh ta cũng muốn được đạo diễn Sùng nhìn như vậy."
Sùng Hoa thoáng thở phào nhẹ nhõm, giữa bình luận cũng không có quá nhiều ngôn luận cảm thấy xứng đôi gì đó. Nhưng thêm vài giờ nữa thì không nhất định. Cũng không biết trong quá trình quay phim Tô Hiệp đã lén chụp bao nhiêu, cô ta thật đúng là ánh mắt cao xa.
Cô vừa nhìn vừa đi. Đi đến cửa đài truyền hình, đúng lúc gặp phải một đám người đi tới.
Đi ở giữa là Thôi Trinh. Nàng mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, tóc dài tùy ý xỏa tung, được nhân viên đài truyền hình và vài trợ lý vây quanh, mười phần khí thế.
Song phương đúng lúc đối mặt, Sùng Hoa và Thôi Trinh không thể tránh khỏi bốn mắt nhìn nhau.
Trong mắt Thôi Trinh không hề có tiếu ý, cũng không còn là tĩnh mịch, mà là một loại trấn định cứng cỏi rõ rệt, nàng bước đến, hiển nhiên cũng thấy Sùng Hoa, đôi mắt bình tĩnh bỗng nhiên trở nên nhu hòa mà bao dung.
Trái tim Sùng Hoa đập nhanh, nghĩ đến ảnh chụp còn đang hiển thị trên màn hình, không khỏi có loại cảm giác ăn vụng ở bên ngoài về nhà bị vợ phát hiện, mà vợ còn bao dung không chỉ trích làm tăng thêm cảm giác chột dạ.
Cô vội vã dời ánh mắt, thối lui sang một bên nhường đường cho Thôi Trinh đi trước.
Thôi Trinh đi đến bên cạnh cô thì dừng lại, hiển nhiên là muốn nói gì đó, trái tim Sùng Hoa lập tức đập mạnh, khẩn trương không nói ra được. Thôi Trinh nở nụ cười: "Cô cũng ở đây?"
"Phải, đến ghi hình một chương trình." Sùng Hoa mỉm cười khách khí, lễ phép trả lời.
Thôi Trinh còn muốn nói gì đó, ánh mắt hơi rũ xuống, liền thấy màn hình điện thoại của Sùng Hoa vẫn sáng, ảnh chụp cô và Tô Hiệp vô cùng thân thiết hiện đầy màn hình.
Sùng Hoa chú ý tới ánh mắt của nàng, trong lòng càng khẩn trương hơn, lúc lý trí còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã động trước, cô thật nhanh nhét điện thoại vào trong túi, giải thích: "Là diễn viên này đơn phương tạo tin đồn."
Giải thích xong cô mới thấy kỳ quái, cô và người ta chụp ảnh thái độ mập mờ giải thích với Thôi Trinh làm gì? Đừng nói là tạo tin đồn, cho dù thật sự có quan hệ gì cũng đâu cần giải thích?
Trong mắt Thôi Trinh lóe lên tia thản nhiên: "Cô Giọng nói của nàng, loại hình này có thể không chụp thì tận lực không nên chụp." Giọng nói của nàng rất ôn hòa, cũng rất chân thành, không có một chút cao ngạo của ảnh hậu.
Sùng Hoa nhịn không được sinh lòng hảo cảm: "Tôi biết, cảm ơn nhắc nhở."
Các nàng đang nói chuyện, bên trên mọi người im lặng chờ đợi, không ai thúc giục, cũng không có ai tò mò ngó nghiêng.
Đây mới là lần thứ hai gặp mặt, nhưng Sùng Hoa cảm thấy trên người Thôi Trinh có một loại ma lực, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa hồ sẽ trở nên chậm rãi, nói chuyện với nàng, tựa như thong thả trôi đi, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Sùng Hoa không nói được cảm giác dễ dàng bị nàng hấp dẫn là cái gì, nhưng không thể nghi ngờ, cô thích cảm giác này.
Thôi Trinh tính toán trong lòng xem chương trình mấy giờ ghi hình xong, phát hiện hoàn toàn kịp thời gian, liền chủ động đưa ra lời mời: "Chỗ tôi có một kịch bản tốt, nến cô có thời gian, chúng ta có thể thảo luận lúc ăn cơm tối."
Sùng Hoa lập tức nói: "Thật ngại quá, buổi tối tôi có hẹn."
Giọng nói của cô rất kiên quyết, cự tuyệt nhanh chóng lại không có cơ hội cứu vãn, Thôi Trinh cảm thấy tiếc nuối, nhưng nàng cũng không hiển lộ ra: "Vậy chờ lát nữa quay về, cô có thời gian thì liên lạc với tôi."
Cách nói này giống như lời khách sáo, nên Sùng Hoa cũng không xem là thật, khách khí lại đủ tôn kính mà đồng ý.
Nhìn ra cô hoàn toàn không xem là thật, Thôi Trinh có chút bất đắc dĩ gọi cô một tiếng: "Sùng Hoa."
Sùng Hoa mê man nhìn qua, có chút không hiểu: "Sao vậy?"
Thôi Trinh thấy cô như vậy, ánh mắt ôn nhu đến khó tả, nàng lấy danh thiếp đưa cho cô: "Cô có thời gian thì liên lạc với tôi."
Hai người đều có việc cần hoàn thành, không phải có thể ngồi xuống uống ly cà phê trò chuyện nói chuyện trời đất, chờ Thôi Trinh đi xa, Sâm Hòa mới che ngực, không cách nào hô hấp: "Ảnh hậu thật là ôn nhu."
Sùng Hoa căn bản không phản ứng anh ta, nhìn một chút danh thiếp trong tay, liền đưa cho Sâm Hòa, Sâm Hòa vươn tay đang muốn tiếp nhận thì dường như cô đã suy nghĩ lại, thu tay, cẩn thận đặt vào túi xách của mình.
Tay của Sâm Hòa treo ở giữa không trung: "..."
"Sẽ liên lạc lại với Tô Hiệp một lần." Cất xong danh thiếp, Sùng Hoa liền nghiêm túc làm việc công, thậm chí càng thêm tức giận so với vừa rồi: "Nếu cô ta không xóa, cũng không cần khách khí nữa."
Sâm Hòa biết đây là điềm báo cô nổi giận, nhìn Sùng Hoa mặt không biểu tình, anh ta rùng mình một cái, trong lòng âm thầm cầu khẩn, Tô Hiệp tốt nhất nên thức thời một chút, chuyện này nếu như làm lớn, hậu quả sau cùng khẳng định không phải Tô Hiệp có thể gánh nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.