Ái Tình Quy Hoa Cục

Chương 68




Thế nào Hạ Niệm Sanh cũng không tưởng được mình sẽ có quan hệ gì với Tịch Cẩn Chi, cô đếm đếm người bên cạnh, có vẻ chỉ mình Tịch Thận Chi có liên quan với cô gái này.

Cô nghi hoặc đứng ngoài cửa sổ xe: "Chị xác định không tìm nhầm người đấy chứ?"

"Lên xe trước đã rồi nói." Tịch Cẩn Chi mở cửa xe.

Hạ Niệm Sanh có chút chần chừ bước lên.

Dọc đường đi, Niệm Sanh làm bộ như thực rụt rè, ánh mắt lại vụng trộm đánh giá cô gái bên cạnh. Từ đài truyền hình ra, Tịch Cẩn Chi lái về phía Nam, dọc đường đi, chị ta nói ba câu, rút hai điếu thuốc.

Câu đầu tiên, là khi cô vừa lên xe, Tịch Cẩn Chi vươn tay về phía cô, nói ba chữ : "Tịch Cẩn Chi."

Cô cũng tỏ vẻ bất cần lạnh nhạt như Tịch Cẩn Chi, đáp lại đúng ba chữ: "Hạ Niệm Sanh."

Câu thứ hai, là khi xe đi được nửa đường, giữa đường có một thanh niên trượt ván đột ngột lao ra, Tịch Cẩn Chi phải đạp thắng gấp, rồi sau đó mắng: "Mẹ nó."

Câu thứ ba, khi xe tới mục đích, một quán trà ở quảng trường Thời Đại, Tịch Cẩn Chi đỗ xe, nói với cô hai chữ: "Xuống xe."

Cô cứ thế, vì một lý do kỳ diệu không hiểu nào đó lại cùng một nữ nhân không rõ ngồi nghiêm chỉnh đối diện trong quán trà. Thời điểm nửa đêm rạng sáng, bên đường người đi tới đi lui càng lúc càng nhiều. Bầu trời lúc này, như sắp đổ tuyết. Hạ Niệm Sanh nắm chặt khăn quàng cổ, mới vừa vào chỗ, Tịch Cẩn Chi nói muốn đi vệ sinh. Thừa dịp khoảng cách đó, Hạ Niệm Sanh dùng chiều sâu phân tích mục đích cô gái này tới tìm mình.

Nửa đêm, đứng trước cửa đài truyền hình chờ mình, hẳn không có khả năng bàn việc làm ăn, mà chuyện làm ăn cũng không ngoài hai loại, thứ nhất là bàn chuyện kinh doanh, tập đoàn Gia Hoà muốn đầu tư quảng cáo ở đài truyền hình? Việc này hình như là chuyện của bộ Kinh Doanh. Hai là Tịch Cẩn Chi cần tin tức gì mà chỉ mình mới có?

Một nhân viên phục vụ mặc bộ đồng phục thuần trắng lại đây, cô chỉ mỉm cười lắc lắc đầu: "Cho tôi một ly nước là được."

Không phải chuyện công thì là việc tư. Cô và Tịch Cẩn Chi nếu có việc tư cần nói, thì nói từ đâu nhỉ? Niệm Sanh gãi gãi đầu, không nghĩ ra được, má ơi, chắc sẽ không liên quan với Tịch Thận Chi đấy chứ? Nữ nhân kia đêm qua từ Thượng Hải trở về, vẻ mặt vui mừng, nói có mang quà về cho cô, lúc đó cô đang ngủ sung sướng, chỉ tuỳ tiện đáp trả một câu có lệ, hôm nay lúc vội vàng ra cửa đi làm, Tịch Thận Chi đã không ở nhà.

Mặc kệ cô nghĩ thế nào thì cũng không ngờ Tịch Cẩn Chi tìm mình để nói chuyện về Lăng Tiêu Tiêu.

Cửa sổ sát đất bên ngoài bắt đầu có tuyết bay lả tả, từng hạt tuyết rất nhỏ, xem ra mùa đông năm nay có lẽ sẽ rất gian nan, ngay cả Nam Thành cũng đã đổ vài trận tuyết thì hẳn phương Bắc đã sớm một màu trắng xoá. Hạ Niệm Sanh không khỏi nhớ tới mùa đông ở Bắc Kinh, tuyết luôn là từng khối lớn, từng khối lớn. Năm đầu tiên cô từ Tứ Xuyên đến Bắc Kinh đi học, từng giống người điên vui cười trong tuyết, đó cũng là mùa đông đầu tiên ở phương Bắc mà cô quen biết Lăng Tiêu Tiêu.

Không bao lâu sau, Tịch Cẩn Chi đi ra từ trong toilet, nàng mặc áo da đen, dẫm giày cao gót, đôi chân dài được một lớp tất chân bao lấy. Nói thật, ba người phụ nữ nhà họ Tịch dáng vẻ đều rất đẹp. Tịch Cẩn Chi thân cao gầy, trong ánh mắt có một cỗ anh khí. Tịch Hành Chi, cô đã gặp một hai lần, là một cô gái đặc biệt dịu dàng. Mà Tịch Thận Chi, tuy cô nàng kia có rất nhiều mặt đều làm cho cô quả thật không biết nói gì, bao gồm thói quen sống, thói quen tư duy, thậm chí cả thói quen tắm rửa, aish, không nhắc tới cũng thế.

Cứ như vậy, Tịch Cẩn Chi cùng Hạ Niệm Sanh ở thời khắc một giờ sáng, ngồi trong một góc quán trà, nhìn nhau chăm chú đại khái năm phút, vẫn là Hạ Niệm Sanh mở miệng trước: "Tịch tiểu thư, tìm tôi là vì chuyện của em gái sao?"

Tịch Cẩn Chi sửng sốt, không lập tức tiếp lời, chỉ là hai chân đổi chỗ, thân mình hơi khom tới trước, dáng vẻ nghiêm túc lắng nghe.

"Chuyện đó, Tịch Thận Chi ấy à, cũng thật sự là, một người đã 25 tuổi rồi còn không hiểu chuyện như thế, làm cho mấy người làm chị như cô phải quan tâm như vậy, nửa đêm còn tìm bạn của cô ấy nhờ giúp đỡ."

"Cô là bạn của Thận Chi?" Tịch Cẩn Chi lại rút một điếu thuốc, Hạ Niệm Sanh nhìn nhìn nàng, người phụ nữ này thật nghiện thuốc lá loại nặng mà.

Trong quán trà còn có mấy bàn có khách, nhưng xem ra có vẻ cũng sắp tàn cuộc, nhân viên phục vụ lại ở một bên mỉm cười. Tịch Cẩn Chi hỏi cô có muốn gọi gì ăn không?

Cô lắc lắc đầu, tiếp tục nói về Tịch Thận Chi, bởi vì trải qua sự phân tích kín đáo của mình, cảm thấy Tịch Cẩn Chi nửa đêm đến tìm, chỉ có thể là vì chuyện của Tịch Thận Chi. Cô hờ hững nói, Tịch Cẩn Chi lãnh đạm nghe, rốt cục, Hạ Niệm Sanh dừng lại: "Tôi đã nói suốt nửa giờ, Tịch tiểu thư, chị phải nói rõ ý đồ đến đây của mình chứ."

"Tôi chỉ muốn nhìn xem người phụ nữ mà Lăng Tiêu Tiêu yêu rốt cục là người thế nào." Sương khói từ miệng nàng được phun ra nuốt vào.

Ngay cái chớp mắt đó, sắc mặt Niệm Sanh trắng bệch, cô che dấu lấy ly nước thuỷ tinh trên bàn uống một ngụm. Cô gọi nước sôi, nhiệt độ vừa vặn, ôn hoà. Cô nghiêng đầu, giữa hai người trong lúc đó lặng im không tiếng động, Hạ Niệm Sanh chỉ thiếu điều vùi mặt vào ly nước. Có thể vì trước đây ở bên Lăng Tiêu Tiêu trong một thời gian quá dài, nên có lẽ đối với việc một người xa lạ như Tịch Cẩn Chi thốt ra chuyện riêng tư như vậy mà nói làm cô khủng hoảng.

Ánh mắt Tịch Cẩn Chi dõi theo cô, cô biết người kia đang nhìn mình, bất đắc dĩ nhìn thẳng vào mắt người đối diện: "Tôi không biết chị đang nói gì." Cô nói dối, cô biết quan hệ đối lập giữa Bách gia và Tịch gia, biết lần này Tiêu Tiêu gây chấn động toàn thành phố, cô không biết Tịch Cẩn Chi có thể lợi dụng quan hệ này không, cô không nghĩ xa được như vậy, chỉ là theo tiềm thức vẫn muốn bảo hộ người kia.

"Thì ra người phụ nữ Lăng Tiêu Tiêu thích cũng chẳng qua chỉ như thế, là một kẻ nhu nhược." Nàng nhìn vào mắt Hạ Niệm Sanh, chậm rãi nói.

Tịch Cẩn Chi không nói thêm nữa, chỉ rút từ trong một tập văn kiện ra một xấp giấy đưa cho Hạ Niệm Sanh.

Hạ Niệm Sanh nghi ngờ tiếp nhận, chỉ hai trang giấy ngắn ngủn, tiêu chuẩn tổng thể, chữ ký có bút tích của Lăng Tiêu Tiêu, cũng có chữ ký của Tịch Cẩn Chi. Cô đọc thật lâu, một khoảng thời gian rất dài rất dài, buổi đêm này, cũng an tĩnh cực kỳ, chỉ nghe được tiếng tuyết nhỏ mịn hoà tan, dài lâu như thế, còn có chút ôn nhuận, khách nhân bàn bên cạnh thanh toán rồi đẩy cửa rời đi. Cánh cửa xoay tròn bị đẩy ra, gió lạnh thấu xương từ ngoài cửa lướt qua chiếc bàn gỗ khắc hoa, lướt qua bờ vai. Cô ngẩn ngơ nhìn người đối diện, trong phút chốc mờ mịt, không muốn tin tưởng sự thật trước mặt. Cô cười đem tờ văn kiện kia trả lại cho Tịch Cẩn Chi, nói giỡn gì vậy, thời đại nào rồi, sao có thể còn có thứ này chứ.

"Đây là thứ gì?" Cô đẩy phần hiệp nghị có chữ ký của Lăng Tiêu Tiêu ở trước mặt kia đi.

"Nên đọc cô cũng đã đọc, không nên biết cô cũng đã biết, chi tiết linh tinh gì đó, cô không cần rõ, tôi chỉ muốn nói cho cô biết là, những gì trước mắt cô nhìn thấy đều là sự thật, trên thế giới này có rất nhiều loại giao dịch, đây, cũng là giao dịch giữa tôi và Lăng Tiêu Tiêu. Hôm nay tôi nói cho cô chuyện này, chính là mong cô có thể ổn định em ấy, tuy tôi nói cho em ấy một cơ hội để chọn lựa lại, nhưng từ nội tâm mà nói, những gì đã bố trí tỉ tỉ trong suốt thời gian dài như vậy, tôi không muốn thất bại trong gang tấc."

"Vì sao lại muốn nói cho tôi chuyện này?" Hạ Niệm Sanh thay đổi sắc mặt: "Quan hệ lợi ích giữa hai nhà các người tại sao lại phải dùng hạnh phúc của một người khác để làm tiền đặt cược? Vì cái gì?" Khuôn mặt tái nhợt của cô vì kích động mà ửng đỏ.

"Chuyện này không liên quan tới cô." Tịch Cẩn Chi dập tắt điếu thuốc, đặt bật lửa lên bàn, đứng dậy rời đi. Lúc đẩy cửa ra, có một trận gió lạnh thổi vào, nàng đi trong gió tuyết, có một số việc, người như Hạ Niệm Sanh sẽ vĩnh viễn không hiểu được. Có vài người, ngay từ đầu khi sinh ra đã có số mệnh nhất định. Trong từ điển của nàng, nàng muốn thứ gì thì chỉ có thể dựa vào chính mình đi tranh thủ, chẳng kể là chạm, hay cướp, chỉ cần phương pháp có thể nghĩ ra, nàng đều nguyện đi làm.

Nàng không rõ, giữa nàng và Bách Thanh Quân rốt cục có ân oán gì. Đôi khi, có những lúc ngay cả chính nàng cũng không biết. Nàng sờ sờ vết sẹo trên bụng, mùa đông đến, thi thoảng sẽ co rút đau đớn, mùa xuân, da non mọc lên lại ngứa. Mặc kệ dùng cách nào, lại đều dùng cùng một loại phương thức nhắc nhở nàng, trên thế giới này còn có một nữ nhân cùng chung một nhịp thở với nàng.

Dày cao gót của nàng dẫm lên mặt đường, tuyết rơi xuống đất tan ra khiến đường rất trơn, nhưng nàng lại đi rất nhanh, không thèm bận tâm đến cô gái còn ngồi ngây ngốc ở quán trà phía sau lưng.

Hạ Niệm Sanh vẫn duy trì tư thế ngồi ở một góc trước cửa sổ như thế, cô mở cửa sổ, khí lạnh mùa đông xuyên thấu qua áo, chui thẳng vào đáy lòng. Hạ Niệm Sanh cảm thấy lạnh, lạnh đến mức đầu ngón tay lạnh lẽo, toàn thân phát lạnh. Thì ra em ấy nói chờ một năm là thật, thì ra em ấy nói có nỗi khổ riêng là thật, thì ra, em ấy nói nhớ mình, cũng là thật, nhưng mà, vì sao còn muốn cô tham gia hôn lễ của em ấy, vì sao phải nói với gã đàn ông kia những lời tư mật tình cảm nhất giữa các nàng. Giả giả thật thật, cô đã sớm không thể phân biệt, nơi hốc mắt rưng rưng đầy nước, có người phục vụ tới bên hỏi cô còn cần gì không, cô ngẩng đầu, đáp lại một tiếng: "Ừ?" Nước mắt nơi khoé mắt liền lăn dài trên mặt, nhân viên phục vụ bị doạ, an ủi hỏi: "Tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Trong tiệm mấy người dùng hương gì vậy? Nhìn tôi bị hun này." Cô đứng dậy, chạy trối chết.

Đêm đó, cô mặc áo khoác len màu cam, áo len thật dài hai bên có tua, áo khoác lông là cái loại vừa rộng vừa lớn, bông tuyết liền theo khe hở của áo mà chui vào, mặt đường có chút trơn trượt, tuyết mịn bay lả tả, phất phơ dừng trên đầu vai. Có hai ba quán ven đường vẫn còn mở cửa kinh doanh, có hương rượu nhưỡng bánh trôi, có người uống rượu để ấm người. Cô đi trong gió tuyết, lành lạnh, suy nghĩ về chuyện cũ đã qua, một chiếc taxi chậm rãi dừng bên cạnh, cô khoát tay áo, hai tay đút túi tiếp tục đi. Một chiếc taxi đi rồi, lại một chiếc tới, cô vốn định xua tay, dừng một chút, lại lên xe.

"Tiểu thư, đi chỗ nào?"

"Nam Sơn." Cô thốt lên.

Xe taxi đưa cô thả ở trong vườn hoa bên ngoài trang viên nhà họ Bách trên Nam Sơn. Cô xuống xe, bốn phía an tĩnh, có hương mai vàng. Cô đứng dưới tàng cây, nhìn trang viên hào môn kia, cổ họng lướt qua hai tiếng: "Tiêu Tiêu....."

Hết chương 68



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.