Ái Tình, Uấn Nhưỡng Trung

Chương 6-2



Trở lại quán Đại Đồng thì bầu trời đã tối đen, Tần Đại Đồng cùng Tô Hiểu Dị vẫn chưa về, vì thế hai người tiếp tục đợi, thẳng đến bảy tám giờ, ông bà chủ mới từ taxi xuống, trong tay Tần Đại Đồng còn lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ.

Tần Đại Bằng vội chạy tới hỗ trợ, nhìn thấy đống doi mình ngày đêm mong nhớ, cười quay lại nhìn nhân viên chính của cửa hàng sai khiến.

“Không muốn, tôi đang mệt chết đây, đau lưng…” Vẻ mặt đau khổ nói, Tiểu Trình rốt cục hiểu được vì sao Tô Hiểu Dị thường xuyên kêu lưng đau.

Tần Đại Bằng nhìn cậu một lúc lâu, lại không như dĩ vãng cố tình gây khó dễ cho Tiểu Trình nữa, ngược lại cam chịu nói lảm nhảm vài câu rồi lăn vào bếp, Tô Hiểu Dị nghe tiếng nước xả bên trong truyền ra, vô cùng kinh ngạc.

“Đại Bằng sinh bệnh sao? Bọn tôi mới đi hai ngày, hắn lại không chiếm tiện nghi cậu…” Nói với Tiểu Trình.

Tiểu Trình liếc nhìn cửa bếp một cái, nghĩ thầm, bị chiếm tiện nghi thì cũng có, hiện tại bắt thối Đại Bằng rửa hoa quả, cũng chỉ là chút lòng thành.

Tần Đại Đồng lên lầu thay quần áo xuống, vừa lúc cậu em họ mang hoa quả ra, anh liền hỏi: “Từ bao giờ cậu học được tính cần cù vậy, còn giúp tôi giặt đệm?”

Có người chột dạ cười vài tiếng, nói: “Em… Em tối qua ngủ trong phòng anh, mà anh cũng thích sạch sẽ, buổi sáng tỉnh dậy không có việc gì, cho nên giúp anh giặt… Không có ý gì khác…”

“Đại Bằng cậu không đái dầm chứ, cho nên muốn tiêu hủy chứng cớ? Không đúng, có thể không phải đái dầm, mà là mộng tinh… Đã sớm bảo cậu sớm tìm một cô bạn gái chính thức, cậu còn không nghe, kết quả làm bẩn ổ uyên ương của tôi với Đại Đồng ca!” Tô Hiểu Dị tuy là đoán, nhưng so với thực tế cũng chẳng khác lắm.

Tần Đại Bằng thẹn quá hoá giận: “Hảo Tô Hiểu Dị, cậu dám vu oan tôi tới mức này! Đại Đồng ca anh đừng tin lời gièm pha của Tiểu Dị, em không có đái dầm cũng không có mộng tinh, hỏi Tiểu Trình, cậu ta có thể giúp em làm chứng!”

Bị chỉ điểm, Tiểu Trình thiếu chút nữa phun miếng doi đỏ trong miệng ra, nhưng thấy ánh mắt ba người kia đều hướng đến mình, cậu luống cuống nuốt vội, vỗ vỗ ngực, sau đó cúi đầu.

“Không có, thối Đại Bằng không đái dầm…” Cũng có chút chột dạ.

Giữa hai người tuyệt đối có vấn đề, Tô Hiểu Dị nhìn đồng nghiệp lại liếc nhân viên cửa hàng, trong lòng nổi lên nghi vấn, Tần Đại Bằng chịu không nổi ánh mắt Tô Hiểu Dị, ho khan vài tiếng, quay qua hỏi chuyện khác, dời lực chú ý của đối phương.

“Tiểu Dị đưa Đại Đồng ca về nhà, cha mẹ cậu có lấy chổi đuổi người không?” Cố ý hỏi.

“Nào có, cha mẹ tôi rất thích Đại Đồng ca, nói anh ấy là nam nhân quyết đoán, đêm qua ba tôi còn lôi kéo Đại Đồng ca uống rượu, anh chị tôi cũng cao hứng, nói sau này không cần lo tôi một mình ở Bắc Bộ công tác sẽ bị bắt nạt nữa.” Tô Hiểu Dị dương dương đắc ý trả lời.

“Được rồi, ai dám gây sự với cậu? Phải biết rằng Đại Đồng ca trước kia có bao nhiêu hung tàn, chọc phải anh ấy, bị đánh cha mẹ nhận không ra là chuyện nhỏ…” Tần Đại Bằng nói.

“A, thật sự? Đại Đồng ca thực mạnh như vậy?” Trát trát nhãn tình, Tô Hiểu Dị nghe được cũng không chút sợ hãi, ngược lại cười nói: “Cậu lại thích thêm mắm thêm muối, Đại Đồng ca tốt như vậy, làm sao mất hết tính người như vậy?”

Tần Đại Bằng nhỏ giọng lầu bầu: “… Trời không có mắt a, mãnh hổ lại bị tiểu thố tử thu phục…”

Tần Đại Đồng ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt, cậu em họ đáng yêu lập tức im miệng.

“Đúng rồi.” Tần Đại Đồng nghĩ tới điều gì, nói: “Đại Bằng, anh cũng muốn tiện đưa Tiểu Dị về nhà mình.”

Tần Đại Bằng cực kỳ hoảng sợ: “A, Đại Đồng ca, anh sẽ không định nói với đại bá Tiểu Dị là…”

“Anh muốn nói, nhưng Tiểu Dị lại cản, nói người lớn tuổi rồi nhận kích thích quá lớn như vậy không tốt.” Anh nhìn Tô Hiểu Dị: “Em biết rõ tâm ý của anh…”

Tô Hiểu Dị mỉm cười: “Không sao đâu, tương lai còn dài, Đại Đồng ca, chúng ta cứ từ từ…”

Nùng tình mật ý lần nữa phát ra, Tần Đại Bằng cùng Tiểu Trình nhìn nhau, toàn thân run lẩy bẩy, chuẩn bị bỏ chạy, lại mới được vài bước đã bị gọi lại.

“Đại Bằng, anh cũng gặp thúc thúc, ông ấy nói em nếu có bạn gái, nhanh xác định tâm ý đi, rồi đưa đối phương về nhà cho bọn họ nhìn một cái, bọn họ lúc nào cũng nhắc tới chuyện đó.” Tần Đại Đồng nói.

“Em? Bạn gái?” Tần Đại Bằng lập tức hồ đồ, không rõ Đại Đồng ca đang nói chuyện ngớ ngẩn gì.

Tô Hiểu Dị nói: “Là Trầm tiểu thư đó, vì ba cậu biết tôi là đồng sự của cậu, lúc nào cũng hỏi tôi cậu đã nhìn trúng ai chưa, còn nói cậu đã trưởng thành, nên cưới vợ rồi, tôi có kể chuyện cậu đang theo đuổi Trầm tiểu thư bên kế toán…”

“Haizz, thối Tiểu Dị, tôi không phải đã nói tôi với Trầm tiểu thư…” Tần Đại Bằng có chút tức giận.

“Có sao đâu, ông bà muốn bồng cháu, làm con nên kết hôn đi, ba cậu biết cậu có bạn gái, vui mừng khôn siết, mẹ cậu còn gặp ai liền kể với người đó, sang năm trong nhà có hỷ sự, tôi thấy cậu không kết hôn cũng không được.” Tô Hiểu Dị có chút vui sướng khi người gặp họa.

“… Tôi bị cậu hại chết rồi…” Tần Đại Bằng nghiến răng rít lên.

Lúc này Tiểu Trình đứng một bên đột nhiên thản nhiên nói: “Đại Đồng ca, Tiểu Dị ca, tôi về trước.”

Tần Đại Bằng kinh ngạc ngăn cậu lại: “Sao về sớm vậy? Ăn thêm mấy quả doi…”

“Tôi no rồi, mệt quá, muốn về ngủ.” Tiểu Trình nói cũng không nhìn Tần Đại Bằng một cái.

Tần Đại Bằng cảm thấy không ổn, đuổi theo ra ban công ngoài quán, thừa dịp Tiểu Trình dắt xe, mạnh mẽ kéo cậu lại không cho lên xe, còn hỏi: “Cậu làm sao vậy? Sáng nay quá kịch liệt, nên thân thể cậu không thoải mái?”

“Không phải!” Mặt Tiểu Trình so với quả doi vừa ăn còn đỏ hơn: “Không phải! Anh đừng lớn tiếng, người khác nghe được sẽ… sẽ…”

“Rõ ràng mới ăn một miếng doi, làm sao no được? Chúng ta quen nhau bao lâu, tôi lại không hiểu cậu sao? Nếu có bất mãn với tôi, cậu nói ra, tôi sửa.” Tần Đại Bằng nói.

“…” Tiểu Trình ngừng một hồi, nói: “Tôi không bất mãn gì với anh…”

“Còn không, ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi, tỏ vẻ không biết tôi, đúng hay không?”

“Cái kia, Đại Bằng ca…” Tiểu Trình rốt cục nhẹ nói: “Giữa chúng ta… Đừng nói ra được không… Anh phải kết hôn, tôi… Tôi cũng thích Tiểu Thiên… Cho nên…”

Tần Đại Bằng ngây cả người.

Tiểu Trình nói tiếp: “… Hai người chúng ta, kỳ thật… Căn bản không có gì… Đêm qua, còn cả sáng nay… Cũng chỉ là một trận vui đùa…”

Nghe được đối phương nói là vui đùa, mặt Tần Đại Bằng trầm xuống, tay không tự giác dùng lực, như muốn kìm chặt lấy cánh tay Tiểu Trình, không chịu buông.

“Cậu nói vậy là ý gì? Cái gì một trận vui đùa? Tôi…”

Tiểu Trình ngắt lờn hắn, ngẩng đầu cười khổ: “May mắn chúng ta không giống Tiểu Dị ca, anh ấy mới thích đàn ông… Nếu không, anh bức tôi tôi bức anh, anh sẽ về nhà làm cách mạng gia đình (đấu tranh cho tình yêu a~), tôi cũng như vậy…”

“Ai bức ai? Tiểu tử này suy nghĩ miên man cái gì?” Tần Đại Bằng bắt đầu cảm thấy bắt không được tâm tư đối phương, bản thân cũng hoang mang.

“Hắc hắc, chính là như vậy, Đại Bằng ca, tôi đã học được rất nhiều, sau này coi như cùng Tiểu Thiên… Tôi cũng sẽ không thất kinh… Bye bye, tôi thật sự phải về nhà.” Ra vẻ nhẹ nhàng nói, nói xong, dùng sức giãy khoi giam cầm của Tần Đại Bằng, dắt xe ra đường lớn, chân mới giẫm lên bàn đạp, nghênh ngang rời đi.

Tần Đại Bằng nhìn bóng dáng đối phương, thật sự nói không nên lời, cảm giác như một cậu nhóc nháy mắt đã trưởng thành, nói lời mình thật không tưởng.

Có những việc có thể giỡn, có một số việc không thể, lòng hắn biết rõ.

Xoay người, thấy Tô Hiểu Dị đứng ở cửa, đang nhìn mình như có suy nghĩ gì, Tần Đại Bằng có chút chật vật, nói: “Đừng nhìn tôi như vậy, coi chừng tôi yêu cậu.”

“Không sợ bị Đại Đồng ca đánh chết, cậu cứ yêu đi.” Tô Hiểu Dị nói: “Chỉ sợ người mình thích tột cùng là ai cậu cũng không biết, cuối cùng chỉ phí thời gian, biết vậy chẳng làm.”

“Tôi thích ai cậu biết được sao? Tôi mới là đương sự a!” Tần Đại Bằng khinh thường nói.

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, sao có thể không thấy rõ chân tướng?” Tô Hiểu Dị nhíu mày, còn nói: “Kỳ thật tôi cũng không hiểu nổi cậu, cậu nói không chịu nổi Trầm tiểu thư, nhưng vẫn hẹn hò với cô ấy, tôi cảm thấy người cậu thật sự thích kỳ thật…”

“Tôi sẽ không tiếp tục hẹn hò với Trầm tiểu thư, bắt đầu từ mai cậu ở trước mặt cô ả nói xấu tôi đi, nói tôi tiêu xài hoang phí, nói tôi thích uống rượu v.v… Cô ả rất trọng ích lợi thực tế, nhất định sẽ nhanh chóng quẳng tôi sang một bên.” Tần Đại Bằng đưa ra chủ ý.

“Cậu nghiêm túc?” Tô Hiểu Dị quay đầu, tò mò hỏi.

“Còn tiếp tục, cô ả còn một lòng muốn tôi mua xe mua phòng ốc, còn muốn bất động sản đều tặng cô ta mất, vẫn là sớm vứt sớm hảo, tôi nuôi không nổi cô ta.” Nghĩ mà rùng mình.

Tô Hiểu Dị gật đầu: “Được rồi, cứ giao cho tôi, tôi cũng sẽ tiện kể mấy chuyện bát quái, để hai người nhanh căt đứt, miễn cho sau lại dính nhau gấp mấy lần còn không biết… Còn có, đừng khi dễ Tiểu Trình quá, tôi nói rồi, có những chuyện làm quá đáng, cậu ta sẽ nghiêm túc.”

Tần Đại Bằng khoát tay, không cùng Tô Hiểu Dị nói chuyện vô nghĩa, hắn cũng rất mệt, muốn về ngủ sớm một chút.

Về nhà rồi đơn độc nằm trên giường, hắn nghĩ: ngày mai tan tầm tiếp tục đến chỗ Đại Đồng ca, hắn biết Tiểu Trình là lạ, có phải đang sinh khí với mình? Rốt cuộc sinh khí cái gì? Hắn muốn lên tiếng hỏi, sau đó… Sau đó như thế nào?

Tâm vừa động.

Hắn muốn như thế nào? Hỏi mình, một vài đáp án hiện lên trong đầu.

Không sao, thứ màn mỏng che khuất gì đó, chỉ cần vạch ra có thể thấy chân tướng, Tần Đại Bằng hắn luôn luôn lạc quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.