Đến nhà Tần Đại Đồng đã hai tuần, tâm tình Tô Hiểu Dị dần dần bình phục, cũng ngày càng có cảm giác lạ.
Tần Đại Đồng đối với mình thực thân thiết, như lúc trước hắn từng cam đoan, hắn coi Tô Hiểu Dị như em trai mình, mua cái gì ngon cũng đều kêu xuống ăn, nếu đi mua đồ, thấy Tô Hiểu Dị có rảnh, cũng sẽ sống chết kéo người ta cùng đi, nói đừng cứ mãi ở trong nhà, phải ra ngoài giải sầu.
Tô Hiểu Dị biết, Tần Đại Đồng sợ mình ở một mình sẽ suy nghĩ vớ vẩn, cho nên lôi kéo mình chạy ngược chạy xuôi, như đồng sự Tần Đại Bằng sau khi tan sở cũng cố tình đi theo, sau đó mặc ông chủ cùng nhân viên cửa hàng ở dưới lầu coi tiệm, người thuê nhà cùng khách bỏ trên lầu xem TV.
Nhiều tối, bạn bè Tần Đại Đồng thừa dịp quán đóng cửa chạy đến chơi, cho nên Tô Hiểu Dị phát hiện, bạn bè Tần Đại Đồng thật sự rất nhiều, đủ loại người, có người áo quần bản bao, cũng có loại lôi thôi lếch thếch, còn có một người đặc biệt ẻo lả, nghe nói là huấn luyện viên quyền anh.
Thật đám bạn bè quái dị.
Càng kỳ quái hơn là, Tần Đại Đồng là chủ quán rượu, thế nhưng hắn lại không bao giờ uống rượu, thỉ thoảng xã giao có châm điếu thuốc, lúc bạn bè hoặc khách quen đến, hắn liền mời đến một góc trong quán, nơi đó đã có sẵn bàn trà, trà cụ cùng bếp nhỏ, đun ấm nước, vừa uống trà vừa nói chuyện.
Hôm nay lại đây một đám bạn to con, mang theo cả tấn trà đến.
“Đại Đồng, không phải nói tìm được người ở cùng rồi? Tiểu Trình nói thực đáng yêu, gọi xuống cho xem.” Tiểu Dương ngồi kế bên dụ dỗ.
“Tiểu Dị gần đây tâm tình không tốt, tôi sợ các cậu đầu trâu mặt ngựa lại hù chết cậu ta.” Từ chối.
“Tâm tình không tốt, bọn này khiến cậu ta cười.” Tiểu Dương nói: “Ai chưa từng có lúc như vậy? Mọi người náo loạn một trận, cậu bạn nhỏ sẽ quên phắt chuyện buồn ngay thôi, nhất định.”
Tần Đại Đồng ngẫm lại, để Tô Hiểu Dị quen bạn mới cũng tốt, đám bằng hữu này, cũng có GAY, cá tính tướng mạo đều không tệ, nếu như có thể khiến Tô Hiểu Dị sớm một chút có tình yêu mới, cậu ta sẽ không phải miễn cưỡng mỉm cười.
Đúng vậy, dù Tô Hiểu Dị không hề giống ngày đầu tiên vừa tới, một chút việc nhỏ đều khiến mắt cậu lại hồng lên, nhưng bây giờ cậu lại thường thường luôn vui vẻ thái quá, rõ ràng muốn để mình cùng Đại Bằng xem.
Có lẽ, Tô Hiểu Dị so với tưởng tượng của mình kiên cường hơn nhiều.
Bởi vì đáp ứng yêu cầu bạn bè, Tần Đại Đồng đi lên lầu kéo Tần Đại Bằng cùng Tô Hiểu Dị xuống, giới thiệu với nhau.
“Đây là Tiểu Dương, giám đốc công ty xây dựng… A Phỉ, là nhà thiết kế kiêm họa sĩ… Nhược Lâm, đừng táy máy tay chân, Tiểu Dị không có thói quen… Tiểu Dị, Nhược Lâm là nhân viên siêu cấp của công ty môi giới, lời hắn nói, mười câu chỉ có thể tin tưởng một câu.”
Siêu cấp nghiệp vụ viên Nhược Lâm bị Tần Đại Đồng trêu chọc như vậy cũng không cãi, chuyển ra nói chuyện của mình: “Nếu muốn mua bán nhà cứ tìm tôi, Đài Bắc rộng lớn này không nơi nào tôi không biết, chỉ cần cậu nói điều kiện, tôi sẽ tìm cho cậu nơi ở lý tưởng.”
Nhà? Từ nhạy cảm a! Tô Hiểu Dị lại giống như chó nhà có tang, bởi vì không có nhà riêng, nên mới có cái kết cục nửa đêm bị người ta đuổi ra đường…
Hai tuần không khóc, giờ Tô Hiểu Dị lại đỏ mắt.
Tần Đại Đồng luôn chú ý nhất cử nhất động của Tô Hiểu Dị, bỗng thấy cậu hai mắt đẫm lệ, lại luống cuống, vội trừng mắt Nhược Lâm, sắc mặt khó coi kêu: “Im miệng!”
Nhược Lâm giật mình, nụ cười chuyên nghiệp của hắn một khi lộ ra là đánh đâu thắng đó, được nhà nước công nhận, thế nào mới mở miệng đã chọc chàng trai trẻ này – chực khóc?
Tần Đại Bằng biết tâm sự của Tô Hiểu Dị, cười pha trò: “Nhược Lâm, giờ chữ nhà Tiểu Dị của tôi khá mẫn cảm, nghe liền thấy khó chịu… A, mấy cậu mang vịt Đông Sơn đến? Quá tuyệt vời, Tiểu Dị thích ăn nhất mà, ăn đi nào!”
Phục vụ tận nơi, dùng que bằng trúc xiên một miếng thịt vịt đến, Tô Hiểu Dị thật sự thích ăn Đông Sơn vịt, tự động mở miệng, ngay cả khóc đều quên.
“Ân, ăn thật ngon, của ai vậy?” Nhai nhai, đúng là mỹ thực, nhanh chóng hỏi vấn đề quan trọng.
“Tôi mang đến, Đông Sơn vịt là tôi mua!” Lập công chuộc tội, Nhược Lâm nhếch miệng cười: “Tiểu Dị nếu cậu thích ăn, ngày mai tôi tiếp tục mua.”
Ăn thật ngon, Tô Hiểu Dị mặt mày hớn hở, vẻ chó nhà có tang tự thương tự cảm đã sớm ném lên chín tầng mây, Tần Đại Bằng lúc này nháy mắt cùng anh họ ra hiệu, ai, tai qua nạn khỏi.
Cảm xúc đến nhanh, đi cũng nhanh, đây là một trong những ưu điểm của Tô Hiểu Dị.
Mi thanh mục tú, động tác ôn nhu lịch sự tao nhã, A Phỉ chuyển qua ghế cạnh Tô Hiểu Dị, cười híp mắt: “Nghe nói cậu là đồng sự của Đại Bằng? Tôi không tin, Tiểu Dị thật đáng yêu, giống em trai tôi…”
“Tin tưởng đi, tôi đã xem qua giấy tờ rồi.” Tiểu Trình ở một bên bĩu môi: “Hại tôi thua hai trăm đồng tiền cho thối Đại Bằng, đều là Tiểu Dị ca làm hại.”
Tô Hiểu Dị vừa nghe, lập tức hướng Tần Đại Bằng đưa tay: “Ê, cậu lợi dụng tôi để lừa bịp, chia hoa hồng!”
Cả đám người, cả anh họ đều giương mắt nhìn mình, Tần Đại Bằng không thể trốn, móc ra một trăm đồng đặt vào tay Tô Hiểu Dị: “Keo kiệt, cái này cậu cũng muốn so đo với tôi.”
“Đừng cho là tôi không biết, trong công ti cậu luôn lấy tôi ra để lừa bịp, mỗi lần đều lừa mấy nhân viên mới đoán tôi bao nhiêu tuổi… Kết quả ai cũng đoán tôi là sinh viên thực tập, cậu đã thu được không ít rồi nhỉ…” Tô Hiểu Dị lên án.
“Không có lừa trắng a, nó có thể dùng bảo vệ môi trường…” Tần Đại Bằng thuận miệng bịa lý do.
“Ý cậu là thứ kiếm được từ tôi chỉ đáng vứt đi? Đáng giận! Đại Đồng ca, Đại Bằng lại khi dễ tôi!” Cáo trạng.
Tần Đại Đồng đang đun nước pha trà, nghe Tiểu Dị gọi mình cầu viện, cười cười, quay đầu lại mắng em họ: “Không được trêu chọc Tiểu Dị, cũng không được lấy cậu ấy ra cá cược, anh đã nói sẽ bảo vệ cậu ấy, em mà khi dễ cậu ấy chính là gây sự với anh!”
Chứng kiến biểu tình kinh ngạc của Tần Đại Bằng, Tô Hiểu Dị nhịn không được cười ha ha, vẻ lo lắng vừa rồi trở thành hư không, cùng bạn bè Tần Đại Đồng tán gẫu, hơn nữa lại có món vịt Đông Sơn cậu thích nhất, đây là buổi tối vui vẻ nhất của cậu trong hai tuần qua.
Tần Đại Đồng cảm thấy thật vui mừng, chẳng biết tại sao, hắn thích bộ dạng thoải mái của Tô Hiểu Dị, mày ủ mặt ê tuyệt đối không thích hợp với gương mặt đáng yêu này.