Ái Tình, Vi Huân Trung

Chương 4-1



Tâm tình không tốt liền mượn rượu giải sầu, đây là ý tưởng đơn thuần đến cực điểm của Tô Hiểu Dị, hơn nữa kẻ ngốc đã tìm được, chính là đồng sự Tần Đại Bằng tốt cùng chia sẻ, cho nên càng uống nhiều hơn.

Có người bạn như vậy bên cạnh còn cầu gì hơn? Tô Hiểu Dị cứ thế lớn mật nốc hết cốc này đến cốc khác, bắt bạn tốt ngồi bên cạnh, tiếp rượu với đá, cậu còn thuận tiện giở trò sỗ sàng, an ủi tâm hồn trống rỗng của mình.

Tần Đại Bằng đè nén nước mắt, mặc cậu sờ đông nắm tây, may mắn trên mình Tô Hiểu Dị có mùi hương thoang thoảng, tới gần cũng không khiến người khác sinh ghét, sức niết cũng không nặng, chỉ là đùa giỡn mà thôi.

“Đại Bằng, may mắn còn có cậu với Đại Đồng ca, bằng không tôi mấy ngày này khẳng định rất khổ sở…” Tô Hiểu Dị nói, sau đó đem chai bia coi như nước sôi mà nốc cạn.

“Hừ, Tiểu Dị ngốc tôi khuyên cậu, quăng tên khốn đó ra khỏi đầu đi, còn vạn thằng tốt hơn vậy!” Tần Đại Bằng lớn tiếng khuyên.

Lời này khơi dậy hùng tâm tráng chí của Tô Hiểu Dị, đúng vậy, điều kiện của mình cũng không kém, nơi này không cần ta, còn nơi khác muốn ta, nhắm mắt tìm bừa, nhất định có thể tìm thấy người tốt hơn Trương Kiến Hiền mấy chục lần, được rồi, tốt nhất là giống Đại Đồng ca dưới lầu, đàn ông giàu có khí phách, lại ôn nhu săn sóc…

“A!” Tô Hiểu Dị kêu thảm một tiếng, không cẩn thận từ trên ghế ngã nhào xuống đất.

“Tiểu Dị ngốc, có sao không? Mới hai chai đã say, đến mức ngồi không nổi nữa rồi sao…” Bạn rượu rung đùi đắc ý giáo huấn.

Tô Hiểu Dị chột dạ, vừa rồi cậu bỗng đối với Đại Đồng ca sinh vọng tưởng, không xong, chết tiệt chết tiệt, Đại Đồng ca là dị tính, không thể động tình với anh ấy.

Chính là Đại Đồng ca quá tuyệt vời, nếu anh ấy trở thành bạn trai mình, nhất định sẽ rất hạnh phúc…

“Không phải uống rượu đến trúng gió chứ, nước miếng chảy không ngừng, xem ra chuyện vừa rồi khiến cậu rất đau lòng…” Tần Đại Bằng rút khăn giấy giúp cầu lau nước miếng, còn nói: “Đừng khổ sở nữa, tôi hát “tình còn triền miên” cho cậu nghe… Không không, tình cũ không thể kéo dài, đổi bài… Này, được rồi, “ta là nam tử hán”, bài này hợp với cậu nhất.”

Tô Hiểu Dị lập tức che lỗ tai, không nể tình, ai kêu giọng hát Tần Đại Bằng so với Chaien còn khủng bố hơn?

Đang đùa giỡn, một lát Tần Đại Đồng lên xem tình hình, còn cầm thêm đồ nhắm rượu lên, nhìn xem hai tên uống HIGH, trong lòng lường trước đêm nay không chừng phải chăm sóc hai con ma men.

Tô Hiểu Dị thấy Tần Đại Đồng lên, vô cùng cao hứng, bỏ Tần Đại Bằng lại sân khấu, lôi kéo Tần Đại Đồng ngồi xuống, mời rượu.

“Hôm nay là sinh nhật em, rất quan trọng, cho nên Đại Đồng ca phải cùng em uống rượu.” Ha ha cười, đem chén trong tay mình kề vào miệng đối phương, ngửa đầu nói: “Uống…”

Tần Đại Đồng ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi lâu, miệng hơi mở, nâng cốc uống hết.

Thấy đối phương không cự tuyệt, Tô Hiểu Dị thật vui vẻ, tiếp tục rót một ly đưa qua: “… Đại Đồng ca là chủ quán rượu, khách hàng hỏi gì, anh cũng giải thích rõ ràng mạch lạc… Nhưng bản thân lại không uống nha…”

“Tôi lúc còn trẻ vì say rượu đã phạm một sai lầm, cho nên tận lực khắc chế.” Tần Đại Đồng thản nhiên trả lời.

“A, hóa ra như vậy a…” Nghe người ta nói như vậy, Tô Hiểu Dị hết giận, chén trong tay đang đưa qua liền ngừng lại.

Tần Đại Đồng cười cười, xoa đầu cậu, nói: “Sự tình không nghiêm trọng lắm, khi tôi vui cũng sẽ uống một chút… Từ nay về sau nếu cậu muốn uống, tôi tiếp cậu không thành vấn đề.”

Tô Hiểu Dị mừng rỡ, tiếp tục đưa rượu đến, ngọt ngào cười: “Nào uống đi, Đại Đồng ca.”

“Làm sao cậu …” Tần Đại Đồng nhịn không được nghi hoặc.

“Tôi làm sao?” Tô Hiểu Dị tò mò hỏi.

Tần Đại Đồng mở miệng, lại không dám nói, bộ dạng Tô Hiểu Dị mời rượu tràn đầy phong tình, không giống loại gái làng chơi hư tình giả ý, là dạng thanh thuần thơ ngây, khiến hắn nhịn không được tâm vừa động, há mồm uống cạn ly rượu.

“Ha ha, Đại Đồng ca chính là hỏi ta, dáng vẻ không giống như Đại Bằng… Di, Đại Bằng quá đáng, sao có thể ngủ trước!” Tô Hiểu Dị quay đầu phát hiện dị trạng bạn tốt, thở phì phì.

Nguyên lai Tần Đại Bằng nhìn thấy người thay thể đến, nghĩ thầm rốt cục đã được giải thoát, vì thế yên tâm lăn lên sô pha, tìm Chu công.

“Không sao, để nó ngủ đi, chúng ta nói chuyện phiếm, dù sao ngày mai Tiểu Dị không đi làm, uống rượu cũng không sao.” Tần Đại Đồng cười nói.

Tô Hiểu Dị lúc này cảm giác say dâng lên, quả thực giống như là mượn gan hùm mật gấu, lại phát hiện dáng người Đại Đồng ca săn chắc đang kề sát chỉ cần đưa tay liền chạm tới được, vì thế nghiêng mình một cái, hai tay vòng qua eo người ta, dùng hành động ăn đậu hũ đồng sự vừa rồi áp dụng trên người chủ nhà.

“… Oa, quả nhiên… ôm Đại Đồng ca so với Đại Bằng tuyệt hơn…” Cái đầu nho nhỏ rúc vào lồng ngực người ta.

Tần Đại Đồng không biết phải làm sao, lại có chút buồn cười: “Xem ra, cậu uống nhiều quá rồi…”

Tô Hiểu Dị không trả lời, lẳng lặng nghe tiếng tim đập của đối phương, mạnh mẽ, làm người ta có cảm giác ổn trọng kiên định…

Rất thích rất thích nghe tiếng tim người ta đập như vậy, cảm giác có thể giảm bớt tĩch mịch trong lòng mình, hơn nữa, lồng ngực Tần Đại Đồng dày mà ấm áp, thật không muốn rời xa…

Trước kia, Trương Kiến Hiền không thích kiểu cậu dựa vào nghe tiếng lòng, nói loại hành động này thực nhàm chán… Có sao? Đại Đồng ca giống như không thèm để ý a…

“… Anh cũng yêu con trai thì tốt rồi…” Thì thào nói nhỏ.

“Cậu nói cái gì?” Tần Đại Đồng không có nghe rõ, hỏi.

Tô Hiểu Dị lặng im một hồi, sau đó, cậu lớn tiếng nói: “Đại Đồng ca, tôi thề, tôi nhất định phải tìm người có điều kiện so với tên Trương rác rưởi gấp nhiều lần làm tình nhân!”

“Nga?”

“Được rồi, dáng người so với hắn cao hơn, học vấn uyên thâm hơn, tiền kiếm được nhiều hơn, EQ lại càng phải cao hơn hắn!” Tô Hiểu Dị nắm chặt nắm tay, tuôn ra tiêu chuẩn bạn đời.

Tần Đại Đồng nghe xong nhịn không được nghĩ, bản thân ngoại trừ dáng người cao hơn, đại khái không thể so được với kẻ bạc tình kia đi? Nhưng không biết đối phương mỗi tháng kiếm bao nhiêu tiền? Người ta đã có nhà riêng, vậy tài sản cá nhân chắc hơn mình rồi.

Kỳ quái, sao lại nghĩ chuyện đó?

Tô Hiểu Dị còn nói tiếp: “… Sẽ không quên sinh nhật của tôi, còn cưng chìu tôi, luyến tiếc tôi khóc, giống như Đại Đồng ca…”

Lòng Tần Đại Đồng liền thoải mái, hai tay ôm lấy vai cậu, nhỏ giọng đáp lại: “… Tiểu Dị sẽ tìm được người như vậy, nhất định, tôi cam đoan…”

“Thật sự?” Tô Hiểu Dị cao hứng, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “… Cũng không cần gấp, tạm thời duy trì tình trạng độc thân không tồi…”

Tần Đại Đồng cười.

☆☆☆

Uống rượu là như thế này, lúc đầu là ngà ngà say, sẽ cảm thấy khoan khoái nâng nâng như đang bay, cũng chỉ là biểu hiện giả dối ngắn ngủi, tiếp tục uống, cuối cùng, sẽ giống như Tô Hiểu Dị vậy, khi ấy mới biết thế nào là khổ.

Cao hứng cùng Đại Đồng ca nói chuyện trên trời dưới biển, uống cạn sạch rượu trên bàn, ăn sạch đồ nhắm, bụng Tô Hiểu Dị trướng đến chịu không nổi mới thôi.

“Đại, Đại Đồng ca…” Líu lưỡi: “… Tôi không ổn… Phải ngủ… Nơi này, ngày mai rời giường… Tôi sẽ dọn lại…”

Đứng lên, lảo đảo một cái, Tô Hiểu Dị lại ngã quay vào sô pha.

“Di, hay ghê… Trần nhà đổi tới đổi lui da…” Ngửa đầu nhìn, cười khanh khách.

Tần Đại Đồng ở một bên lắc đầu, ai, tiểu gia hỏa này ngay cả say rượu cũng đáng yêu như thế.

Tô Hiểu Dị cố gắng vịn cái ghế đứng lên, sau đó tìm phòng mình… Ngô, hướng nào đây? A, tùy đi… Đi thẳng là được rồi…

Cất bước đi… Hì hì, thân thể lung la lung lay thật là thú vị… Tô Hiểu Dị đùa vui vẻ, không chú ý đụng phải cái gì, thiếu chút nữa lại ngã, may mắn…

“Cậu đi nhầm, đó là phòng tôi, phòng cậu ở bên phải.” Tần Đại Đồng đúng lúc đỡ lấy cậu.

“Hắc hắc, tôi còn tưởng… Phòng tôi chạy đâu rồi…” Tô Hiểu Dị cả người dựa vào lòng Tần Đại Đồng, làm nũng: “… Đại Đồng ca… Tôi đi không nổi…”

Tần Đại Đồng giúp người giúp đến cùng, giúp Phật đưa lên tây thiên, nhấc bổng người, bước mấy bước đem tiểu quỷ say xỉn nằm an ổn trên giường.

“Ha ha, Đại Đồng ca thật khỏe…” Mắt say lờ đờ mông lung, Tô Hiểu Dị nói.

“Cậu cũng chỉ so bằng một thùng rượu.” Tần Đại Đồng khẽ mỉm cười trả lời, thật sự, Tô Hiểu Dị không cao, khung xương lại nhỏ, thật sự không nặng tí nào.

Tô Hiểu Dị ở trên giường lăn lộn, đột nhiên vẻ mặt đau khổ, đáng thương nói: “… Đại Đồng ca, ta uống nhiều quá… Muốn ói…”

“Biết ngay tên tiểu thố tử cậu sẽ làm loạn mà.” Tần Đại Đồng trách móc, đã sớm chuẩn bị tâm lý, rất nhanh ra khỏi phòng mang cái xô vào cho Tô Hiểu Dị tha hồ ói.

Cho nên mới nói, uống rượu chỉ được khoái ý nhất thời, vui sướng đi qua, Tô Hiểu Dị hiện tại nếm đến quả đắng, ói lên ói xuống, đến khi đem mọi thứ trong bụng đều phun hết mới thoải mái; Tần Đại Đồng lại giúp cậu chuẩn bị nước sôi súc miệng, còn có khăn ướt lau mặt, mới khiến Tô Hiểu Dị ngủ say.

Sáng hôm sau, không thể tránh, cảm giác say rượu đột kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.