Thể loại: Cổ trang - cung đình - võ hiệp
Ái Cửu cung chìm trong màu sắc tang thương
Dải lụa trắng phất phơ khiến lòng người lạnh giá.
Trích đoạn:
Năm đó Tôn Tử Ái 8 tuổi, Lưu Triều 12 tuổi.
Tử Ái cầm trên tay một hộp son ngắm nghía khuôn mặt tuấn tú của Lưu Triều nở ra một nụ cười vô cùng nguy hiểm.
"Lưu Triều ca ca, muội sẽ biến huynh trở nên xinh đẹp"Tử Ái chấm ngón tay nhỏ vào hộp son đỏ chót, nhẹ nhàng bôi lên môi mỏng của Lưu Triều.
Môi...
Mắt...
Hai má...
Sau khi trang điểm xong liền cảm thán rằng Triều ca ca có tư chất của một cô nương xinh đẹp.
Nghĩ một lúc, Tử Ái đi lấy sẵn một chiếc gương đồng giấu sau lưng, miệng khẽ gọi Lưu Triều thì thầm: “Lưu Triều ca ca, muội đến rồi!”
Lưu Triều thấy ngứa ngứa bên tai liền tỉnh dậy.
Khi nhìn rõ bóng dáng nhỏ bé trước mặt, Lưu Triều bật dậy, từ đầu truyền đến một cơn đau nhức nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có chuyện gì, cười hỏi: “Muội đến rồi à?”
Tử Ái gật đầu, cười cười.
Lưu Triều nhướn mày, sao mình lại cảm thấy nụ cười của muội ấy có chút nham nhở nhỉ?
“Muội cho huynh xem thứ này!” Tử Ái từ từ rút gương đồng sau lưng để trước mặt Lưu Triều: “Nhìn đi!”
“Huh?” Dứt lời hắn nhìn vào gương.
1......2......3
Mắt người nào đó trừng lớn...
“Muội...” Lưu Triều quay sang liền bắt gặp vẻ mặt gian xảo có thừa của Tử Ái, hắn hét lên: “Muội...dám trát thứ này lên mặt huynh? Muốn ăn đòn phải không? Huynh cù chết muội!”
Thấy Lưu Triều định lao về phía mình, Tử Ái bỏ chạy, miệng không ngừng la: “Không muốn không muốn, muội sợ cù nhất!”
Lưu Triều vừa đuổi theo vừa không ngừng đe dọa: “Nha đầu đáng ghét, khôn hồn thì đứng lại cho huynh!”
Tử Ái làm mặt quỷ: “Không, muội không dừng!”
Lưu Triều: “Được lắm, ngàn vạn lần đừng để huynh tóm được muội!”
...
...
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, trong Huyền Ẩn điện ấm áp bao trùm, tiếng cười đùa không ngừng vang vọng.
Bình luận truyện