Ai Yêu Ai Trước

Chương 5



Cậu ta đang nghe cái gì nhỉ?

Đây là lần thứ 12 Từ Lại Linh nhìn về phía Lâm Hi Nhiên, cậu ta đang nằm trên bàn. Cô vẫn không nhịn được ý nghĩ sẽ đánh thức cậu ấy dậy

Cô cảm thấy mình thật là ngốc mà. Vốn là muốn tìm gia sư miễn phí, kết quả là cậu ta chỉ giúp cô chỉnh sửa vấn đề khó trong 10 phút, tiếp theo liền đeo tai nghe lên, vùi mặt vào cùi chỏ, ngủ tiếp.

Đã hơn 2 tiếng rồi, cậu ta chỉ kém không ngáy và chảy nước miếng nữa thôi.

Bên trong tai nghe cái là cái nhỉ? Thể loại âm nhạc sôi động đang được thịnh hành? Hay là bài hát ru con? Hay nhạc không lời ( nguyên bản là an hồn khúc, mình dịch thoát nghĩa là nhạc không lời). Hay thể loại các bà mẹ hay hát nhạc thiếu nhi để ru con? Loại nhạc gì mà khiến cho cậu ta ngủ say sưa như thế.

Đọc sách một mình, thật là bực bội. Cô thề lần tới tuyệt đối sẽ không ………….

Người bên cạnh chợt ngẩng đầu làm cô giật mình. Chỉ thấy cậu ta lấy laptop và bút ra, bắt đầu tính toán và viết ra chỗ trống trên giấy. Đầu tiên, cô căn bản không có hứng thú, sau đến xem cậu ta đang cố gắng viết cái gì. Cô nhìn trộm.

Không phải cậu ta đang vẽ biểu đồ, cũng không phải là đang sáng tác bài hát, cậu ta đang………đưa ra phương án giải đáp giúp cô.

Cơ hồ là không cần suy nghĩ, cậu ta viết rồi lại viết, giống như việc đó rất bình thường, trích dẫn phần giải đáp, cậu ta không gặp chút khó khăn nào.

Viết xong, Hi Nhiên tháo tai nghe xuống, chậm chạp quay đầu lại: “ Lớp trưởng, đại khái chính là như vậy. Tớ viết ra công thức này đồng nhất với đề……….tớ nhớ là ghi chép của cậu có thể sai ở chỗ nào đó, bên này đang là số nguyên, không phải là thập phân”. Cậu nhỏ giọng giải thích rồi cầm bút khoanh tròn vấn đề chú ý trên vở.

Không có phản ứng, cậu nghi ngờ dời tầm mắt nhìn cô, chỉ thấy mặt của cô không chút thay đổi.

“ Cậu ………”. Cô nuốt khan, kinh ngạc, dùng âm lượng trung bình hỏi. “ Cậu …..cậu làm đề mục đều không cần nghĩ sao?”. Giống như một cái máy vậy.

“ Hả?”. Cậu có chút mờ mịt. “ Tớ có nghĩ mà”

“ Vào lúc nào?”

“ Mới vừa rồi thôi”

“ Không phải vừa rồi cậu còn đang ngủ sao?”. Nói hươu nói vượn cái gì thế

"Ah. . . . . . Tớ đang ngủ sao?". Hi Nhiên hơi đỏ mặt, nhìn cô, bộ dạng như xin lỗi.

“ Cậu …………”. Đợi chút, ý cậu ta là gì, mỗi lần nhìn sang cậu ta giống như đang ngủ nhưng kỳ thật có phải hay không. “ Cậu mới vừa gục xuống bàn rất lâu………….là để suy nghĩ đề mục sao?”. Phương pháp đọc sách kiểu gì vậy trời?

"Ừ." Chỉ là. . . . . . Có ngủ thật hay không thôi.

Cô không nói gì. Không biết là nên khen ngợi phương pháp học đặc biệt của cậu ta, hay là hỏi xem cậu ta “ luyện chiêu” này ở đâu

"Giấc ngủ là phương pháp giải quyết vấn đề" . Lần đầu tiên cùng cậu ta đọc sách, cô thật sự ấn tượng sâu sắc.

Cậu ấy rất giỏi môn toán. Khi cô xem hết những biểu thức số học mà cậu ấy viết, áp dụng công thức đó là ra đáp án. Hi Nhiên và cô có chút khác biệt, cô áp dụng công thức một cách máy móc, nên khi làm bài thi thường cố gắng sử dụng công thức đó rồi thay vào đề mục. Nhưng Hi Nhiên thì lại sử dụng những công thức cơ bản, làm đơn giản hóa vấn đề, rồi dần dần giải quyết từng vấn đề một và cuối cùng là cho ra đáp án. Chuyện này rất giúp ích cho cô, cũng vì thế, cô thở phào nhẹ nhõm.

Đến 4h chiều hai người mới rời khỏi phòng tự học ở thư viện. Nếu như không phải về chăm sóc cậu em út, cô còn muốn đọc tiếp. Đi ra khỏi thư viện, cô thấy Hi Nhiên đi đến cột điện giắt cái xe đạp đang dựa ở bên cạnh.

Đó là một chiếc xe màu xanh dương. Người trẻ tuổi bây giờ có xu hướng “ thay xe như thay áo”, hoặc là dán giấy trang trí khung xe, sườn xe dán màu bạc, chỉ có ghi-đông và yên xe, dây xích và hai bánh xe còn nguyên bản, không thay đổi gì.

Cô cảm giác như trở về thời nông thôn xưa cũ.

“ Bạn đi xe đạp?”. Cô vốn không muốn hỏi, nhưng nghĩ đến tối hôm qua cậu ấy cùng đứng chờ xe buýt với mình, liền không nhịn được thốt lên.

“ Ừ, khá là thuận tiện”. Cậu cười một cái.

Thuận tiện? Cô nhớ lúc đó trong nước đã có ti vi thì cậu ta vẫn còn ở nông thôn, sau những tấm hàng rào gỗ ( ý là nhà anh này ở nông thôn, vừa xa vừa nghèo ). Đi xe đạp qua lại nội thành ít nhất phải mất 2 tiếng.

“ Bình thường cậu đều đi xe đạp à? Cả mấy năm học cũng thế à? Cậu không sử dụng phương tiện giao thông khác sao?”

Mặc dù không hiểu vì sao cô lại muốn biết những điều này nhưng cậu chỉ âm ấm cười: “ Đúng”. Ngập ngừng một chút rồi nói: “ Thật xin lỗi, tớ muốn đi làm việc”. Khẽ gật đầu coi như là lời tạm biệt.

“ Hôm nay cậu vẫn phải đi làm thêm sao?”. Cô thiếu chút nữa thì kêu lên thất thanh. Cô làm sao vậy nhỉ? Cậu ta không làm điều gì sai sao lại nói thật xin lỗi?

Không biết tại sao nhưng cô luôn nhẫn nhục chịu đựng, luôn ẩn nhẫn sự tức giận với cậu ấy. Này căn bản là …… căn bản là giống như cô ép buộc cậu ta, như kiểu khi dễ cậu ta.

“ Đúng”. Vẫn như mọi khi, vẫn giọng nói nhẹ, vẫn câu nói đấy: “ Lớp trưởng, hẹn gặp lại”, cậu dứt khoát nhấn bàn đạp rồi rất nhanh biến mất ở góc đường.

Chỉ còn Từ Lại Linh đứng lại đó, kinh ngạc.

Cậu ấy muốn đi làm, vì sao còn đồng ý đến thư viện? Cậu ấy lại không biết được cô sẽ đọc đến mấy giờ, chẳng lẽ cô đọc đến khi quán ăn đóng cửa thì cậu ấy cũng sẽ như mọi ngày mà đi theo cô ra bến xe chờ xe buýt sao ?

Hay là………..Cậu ấy đặc biệt vì cô mà ………….Một cái ý niệm cắm vào đầu, cô nhìn chằm chằm phần đường vẽ viền đỏ dành cho người đi bộ.

Cô, cô sẽ không cảm tạ……không muốn chút nào.

Cắn môi, lưng đeo ba lô trên vai, sau 4 chiều mặt trời vẫn chói chang, nắng gắt, hơi nóng bốc lên hầm hập, cô bước tới trạm xe buýt.

Sau ngày đó, về sau, cô căm giận bất bình thật lâu, một lần trong nhật ký, tức giận viết 6 chữ : “ Lâm Hi Nhiên thật ngu ngốc”.

Buổi chiều đi họp, liên tục trong 4 giờ chất vấn, không khí trong phòng họp tệ hết mức.

Thành thật mà nói, Từ Lại Linh không biết những nhân viên kia đang muốn tranh giành cái gì. Chả lẽ nghĩ năng lực làm việc của cô là giả tạo, hay họ vẫn muốn nhìn thấy cô khóc chạy đi tìm những vị quan chức được cho là đã ngủ với cô.

Tháng này chọn mua nguyên liệu, cô lần nữa mời người đến kiểm nghiệm, rõ ràng là nguyên liệu có “tì vết”, thế mà làm sao cấp dưới lại nói ám chỉ rằng nguyên liệu thuộc loại này trước kia không có vấn đề gì cả, ý họ là cô cơ bản không phân biệt được tốt xấu, họ bảo cô là cố ý gây khó khăn về chất lượng nguyên liệu. Hiện tại, hãng bên kia cũng bắt đầu to nhỏ với bọn họ là những người chỉ biết ngồi ở phòng làm việc đầy đủ tiện nghi toàn gây khó cho người khác, coi người khác là trò đùa.

Xem ra cấp dưới coi cái chức phó chủ nhiệm của cô hoàn toàn là bình hoa rỗng, nhiều người còn độc địa nói rằng đến nước trong bình cũng chả có nói gì đến hoa. Thật sự không muốn nói nhiều lời, tóm lại đống nguyên liệu kia không thể dùng, nếu có làm ra thành phẩm cô cũng sẽ không cho phép giao hàng.

Tan họp. Mỗi người đều vác cái mặt xanh mét ra khỏi phòng họp

Cô thật sự rất mệt mói. Là loại tâm lý mệt mỏi.

Không nhịn được thở dài, Từ Lại Linh dừng xe máy lại, nhìn về phía trà phường, một phòng náo nhiệt. Giống như đều là đang làm việc. Nếu như ban đầu cô học Lâm Hi Nhiên tìm cho mình một việc hứng thú để làm, có lẽ………..cũng sẽ không có cảm giác vô lực này.

Sửa sang lại quần áo đầu tóc, cô không muốn người kia nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của mình. Điều chỉnh vẻ mặt bình thường, cô đẩy cửa vào.

Không nghe được tiếng A Nam hô “ Hoan nghênh quý khách” như mọi ngày, ngược lại nhìn thấy một thiếu niên đang thu dọn bàn, quay lưng về phía cô.

Sinh viên làm thêm mới sao ?

Cô không suy nghĩ nhiều, như thường ngày trực tiếp ngồi vào cái bành dành riêng cho cô. Đang định ngồi xuống, thiêu niên kia quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy , đi về phía cô, nói: “ Bàn này đã có người đặt rồi”. Cô thuận tay cầm bảng đặt bàn đặt lên.

Giọng nói hết sức trung tính làm cô liên tưởng đến Lâm Hi Nhiên thời niên thiếu. Chỉ là, thiếu niên này giọng nói dịu dàng thân thiện giống Lâm Hi Nhiên, nếu so với độ tuổi thì có vẻ giọng nói này hơi lạnh lùng.

“ Tôi chính là người đặt bàn này” . Cô giương mắt đáp lại, phát hiện hắn như một bé trai, còn chất chứa vẻ ngây thơ, trên mặt một đôi con ngươi có hồn, tay chân thon dài, vóc người mảnh mai……..Chỉ khoảng 15 tuổi.

“ Thật sao?”. Thiếu niên nghe vậy, nghi ngờ nhìn cô, sau đó thong thả bước vào phía sau hỏi thăm.

Lâm Hi Nhiên theo hắn đi ra ngoài, trên tay bưng khay đồ ăn đã làm sẵn cho cô, mỉm cười nói: “ Quyết, chỗ ngồi này, dù có hay không để bảng hiệu, đều chỉ để cho vị tiểu thư này ngồi, biết không?”.

Hi Nhiên nói với thiếu niên nhưng Từ Lại Linh một chữ cũng không bỏ sót. Cái này là vì cô chọn chỗ ngồi, hai người bọn họ chưa bao giờ dùng ngôn ngữ kết hợp ăn ý như thế. Trực tiếp nghe Hi Nhiên nói thế, cô từ không biết cuối cùng cũng biết vui sướng có nghĩa là thế nào.

Trái tim như được sưởi ấm, nhìn Hi Nhiên, ánh mắt của cô nhu mì, tràn đầy cảm xúc.

"Vâng". Tên thiếu niên kia gật đầu dứt khoát.

"Đi làm việc thôi." Lâm Hi Nhiên ôn nhu nói, để cho hắn rời đi.

“ Bạn mới tuyển sinh viên làm thêm mới à?”. Nhận lấy cái mâm trên tay Hi Nhiên, cô thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy a. A Nam nói hắn gần đây việc học nặng, ứng phó không được rồi." Kéo chỗ ngồi xuống.

“ Tớ nhớ là bạn không thuê lao động trẻ em cơ mà”. Hơn nữa lại còn rất yêu thường đứa bé.

Hi Nhiên cười hí mắt con mắt.

"Quyết mười tám tuổi rồi." Mặc dù dáng ngoài nhìn không quá lớn."Tôi đã xem chứng minh thư của cậu ấy rồi”. Hi Nhiên bổ sung thêm cho rõ, tỉnh lược thông tin không cần thiết, kể rằng thiếu niên kia là do bị đói nên bất tỉnh ở trước cửa trà phường nên Hi Nhiên mới để cậu ta vào trà phường làm việc.

Cô không thể tin được, lại còn thuê thiếu niên kia làm việc. Không phải thế giới hiện đại trẻ em đều phát triển tốt hay sao. 18 tuổi mà cứ như là không phải sinh ra ở Trung Quốc vậy.

Nhưng hiếu kỳ về thiếu niên này cũng chỉ vẻn vẹn thế thôi, cô luôn luôn không phí tâm tư với người xa lạ.

“ Bạn hình như hơi gầy?”. Hi Nhiên nhìn cô, đột nhiên nói.

"Hả?". Cô đang cầm đũa, dừng lại, cười nói: “ Chính là tớ ăn uống điều độ, rất hiệu quả đấy thôi”.

"Ăn uống điều độ à. . . . . ." . Hi Nhiên thì thầm. Đến thời gian ăn cơm cũng không đủ thì có thể như thế nào mà ăn uống điều độ? Tạm thời không nói về vấn đề này, đến cả thể chất của cô từ trước đến giờ dù ăn nhiều cũng không mập lên được. Nhìn cô không che giấu được sắc mặt mệt mỏi, hơi trầm ngâm, Hi Nhiên nói: “ Lại Linh, thứ 6 tuần sau có rảnh không?”

“ Hả?”, cô chuyên chú dùng thìa múc thức ăn, cô thích dùng cơm tẻ nhập khẩu. “ Là ai có triển lãm sao?”. Hay lại có người nào cần dọn nhà, sửa sang lại nhà, hoặc là đầu bếp gì đó nhờ cậu ấy đi ăn thử, hay lại người bạn sản xuất âm nhạc đi nghe thử.

“ Không phải”. Hi Nhiên nâng lên đôi môi. “ Đi theo tôi về nhà mẹ ở Nghi Lan, được không?”. Hi Nhiên cũng phải trở về nhà thăm mẹ một chút rồi.

". . . . . . Hả?" Động tác trên tay của cô ngừng lại.

“ Nếu như bạn đồng ý thì thuận tiện ở luôn đó một buổi chiều”.

Cô hé môi hồng, kinh ngạc nhìn Hi Nhiên, mặc cho hạt cơm rơi trên mặt bàn.

Lâm Hi Nhiên má phải có một cái nốt ruồi. Người ta nói đó là vị trí “ Thích khóc”.

Từ Lại Linh phát hiện ra điều này khi bọn họ cùng nhau đọc sách ở thư viện lần thứ 4.

Giấc ngủ của Hi Nhiên là phương pháp giải quyết vấn đề. Bình thường cậu ta thích nghe tai nghe, tóc mái dài quá trán che đi đôi mắt. ….. Gần một tháng nay, thay vì như trước kia tranh luận cùng Lâm Hi Nhiên, Lại Linh từ từ phát hiện ra từng đặc điểm trên người Lâm Hi Nhiên.

Mỗi tuần chỉ gặp nhau một lần, cô đã ngàn căn vạn dặn bản thân xác định là hôm đó cậu ta không phải đi làm mới có thể cùng cậu ấy đến thư viện. Ngay lúc đó số lần gặp nhau chỉ tính trên đầu ngón tay nhưng Lại Linh càng ngày càng muốn biết Hi Nhiên có điều gì thần thần bí bí như vậy.

Mọi thứ mới đầu chỉ là mơ hồ nhưng cuối cùng, Lại Linh cũng muốn biết vấn đề kia là gì.

“ Lâm Hi Nhiên, tại sao cậu không đi học Đại học?”. Khi hai người còn đang thảo luận vấn đề, cô làm như vô tình mở miệng.

Hi Nhiên hiển nhiên không hiểu."Tớ có học Đại học năm thứ nhất nha."

"Cậu đọc rõ ràng là chuyên hiệu". Cô lập tức phản bác.

Cậu cười khẽ : “ Đây chính là tớ học năm thứ nhất đó”. Cậu nói như đó là chuyện đương nhiên. “ Năm thứ nhất chính là muốn xác định học trường nào thôi, không phải sao?”.

Lại Linh sửng sốt, nháy một mắt, cảm thụ của hai người khác nhau hoàn toàn. Đối với cô mà nói, năm thứ nhất là thể hiện vị trí cao thấp trong trường học, còn Lâm Hi Nhiên lại đơn thuần giải thích bằng 4 chữ này “ Xác định trường học”.

“ Cậu nói căn bản cậu cũng không muốn học Đại học?”

"Ừ."

" Vậy tại sao cậu lại đi thi?”. Cố ý để cho bọn họ mặt mày xám tro sao?

Hi Nhiên da mặt ửng đỏ, có chút chột dạ: “ Cái này……..Bởi vì nhà tớ……..cảm thấy tớ chưa từng làm việc gì nghiêm túc…….Cho nên mọi người trong nhà muốn tớ nghiêm túc đi thi”.

Nhưng thật ra mẹ và các anh của cậu luôn cảm thấy cậu muốn đi làm thêm để trả tiền học phí là muốn giảm bớt gánh nặng chi phí trong gia đình cho nên thành tích học hành mới hỏng bét như vậy. Mặc dù người trong nhà đối với trường học cứ như là hạc trong bầy gà nên không có hứng thú quá lớn, nhưng lúc Hi Nhiên còn học tiểu học là hạng ưu tú, vì đi làm thêm nên thành tích tụt xuống dưới dáy, làm cho mẹ của cậu luôn áy náy.

Cho nên, cho dù cậu không có gia sư bổ túc, lại vừa học vừa làm, vừa dùng sức vừa dùng trí. Bản thân cậu, mỗi lần anh cả tự học thì cậu cũng đã học thuộc lòng. Nhà kế bên cũng có sinh viên đại học nên cũng giúp đỡ cậu ít nhiều.

Hai ngày thi rất nóng. Người cũng nhiều, cậu có thể tỉnh táo thi xong, trở thành người đứng đầu bảng là ngoài ý muốn. Cậu là muốn chứng minh cho mẹ và anh cả biết hai người bọn họ không làm liên lụy gì đến cậu.

Hi Nhiên có anh? Lại Linh chưa từng nghe nói. Cô hơi kinh ngạc.

“ Tại sao cậu không nhớ năm hai cấp 3?”. Cô không cẩn thận hơi cất cao giọng hỏi. Nghĩ thế nào cũng không thông.

“ Bởi vì……tớ cảm thấy năm hai cấp 3 rất giống trong nước. Mà tớ đã học qua ở trong nước rồi”. Cho nên không muốn học tiếp một lần giống nhau.

Lại Linh nhìn Hi Nhiên, không thể giải thích vì sao, không hiểu cái ý tứ đó là gì, cũng không hiểu lý do của cậu ta và con người cậu ta là như thế nào. Tùy tùy tiện tiện. Mà so với cô thì lại càng hỏng bét, cô lạnh lùng lõi đời lại còn nông cạn ngạo mạn.

Chẳng biết tại sao, trong lòng có chút cảm thấy buồn bực.

“ Có nhiều người ghét tớ đúng không?”. Vừa nghĩ đến trong đầu nhưng ý tưởng hóa thành ngôn ngữ, lời nói ra khó thu về.

Hi Nhiên nhẹ nhàng sững sờ, ngược lại rất tự nhiên nói: “ Không biết nhưng lớp trưởng đối với tớ rất tốt”.

"Tớ căn bản không đối xử tốt với cậu". Cô trừng mắt nhìn cậu ta. Không thích qua loa, đáng ghét hơn hắn không phải giả bộ không nghe thấy.

"Nhưng. . . . . .". Hi Nhiên nghĩ một chút, cười nói: "Có một lần, trong kỳ thi phân lớp, tớ bị thầy giáo gọi vào phòng giáo vụ. Tớ chọc thầy giáo tức giận, đang bị thầy giáo giáo huấn, bạn không phải là cố ý làm gián đoạn cuộc giáo huấn của thầy sao?”

Cô dừng lại? Suy nghĩ từng ly từng tý rơi nhớ lại, từ từ mở rộng con ngươi xinh đẹp.

"Tớ mới không phải cố ý cắt đứt!". Chuyện này đã lâu rồi mà cậu ta còn nhớ rõ. Cô không khiêm tốn mà lên to tiếng làm cho mọi người trong thư viện chăm chú nhìn, cô nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Vậy sao. . . . . .". Hi Nhiên cười, căn bản không để ý thật hoặc giả, trùng hợp còn cố ý nhỏ giọng nói: "Nhưng thật may lúc đó thầy giáo không mắng bạn"

Cô nhìn Hi Nhiên nhàn nhạt giơ lên bờ môi, cùng chìm trong đôi tròng mắt đen trong suốt. Bốn mắt nhìn nhau.

Giống như thủy tinh.

Hi Nhiên có một đôi mắt trong suốt như thủy tinh

Một cô gái năm thứ hai cấp 3 ngồi chờ ở bến xe buýt cùng với nam sinh mặc đồng phục nhân viên, luôn hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.

Từ Lại Linh đối với thần thánh phương nào, là bạn trai của người nào cũng không có hứng thú cũng chẳng muốn nhỏ to tâm sự hay bí mật trao đổi này nọ, chỉ là khi cô liếc về người nọ có bóng dáng cao gầy, lưng hơi gù thì cô cư nhiên giật mình không hiểu trong lòng mình đang mong đợi cái gì.

Cô gái trung học đệ nhị cấp trạm kế tiếp cá phủ chớ hiệu đồng phục nam học sinh, luôn là sẽ cho người nhìn qua hai lần.

Mong đợi. . . . . . Cái gì?

Hi vọng cậu ấy sẽ là người nào đó? Cô cũng như các bạn gái khác, hi vọng người kia tìm là mình? Cô căn bản không hiểu, những bạn gái kia luôn khoe khoang và tranh luận bạn trai của người nào ưu tú hơn thì có gì là thú vị. Cô không hiểu rốt cuộc những cuộc thảo luận rồi cười cợt kia là để làm gì?

Cho nên, khi cô nhìn thấy bóng dáng thật sự là Lâm Hi Nhiên thì cô cũng không hiểu mong đợi kia là gì, cô lạnh nhạt cho rằng đó không phải là tâm trạng mà là do thói quen, như là ánh hào quang xua đi thứ quỷ dị.

“ Bạn ở đây làm gì?”. Cô đến gần, mở miệng hỏi. Thấy Hi Nhiên không phản ứng, đôi mắt đẹp híp lại, tỉ mỉ nhìn từ bên tai cậu ta cho đến dọc theo người nhìn bao quát xung quanh. “ Cậu đến đây làm gì?”. Cô hỏi lần nữa.

“ A, lớp trưởng”. Lâm Hi Nhiên đột nhiên bị tháo tai nghe ra, dọa cậu nháy lên, ngẩng đầu vừa đúng nhìn thấy Lại Linh. Giống như là bình thản nhưng động tác phản xạ nhanh nhẹn, nhẹ nhàng nâng lên cánh môi: “ Lớp trưởng, bạn tan học rồi à”

Lần nào nhìn đến Hi Nhiên cũng là nụ cười tràn đầy sự dịu dàng, trong lòng Lại Linh chợt nhộn nhạo. Cô kinh ngạc phát hiện chẳng biết tại sao nụ cười của cậu ấy trong mắt cô càng lúc càng đẹp.

“ Tớ hỏi cậu làm gì ở chỗ này?”. Cô trấn định, che giấu cảm xúc.

“ À”, trong tay đang cầm quyển vở màu xanh dương nhạt đưa cho Lại Linh: “ Ngày hôm qua ở thư viện, lúc chúng ta đi về thì cầm nhầm vở ghi chép, đây vốn là của bạn”. Cậu biết gần đây cô có bài thi, cho nên không dám trì hoãn. Thật may là xế chiều hôm nay cậu không có tiết học, mặc dù không biết cô học lớp nào, chỉ nghĩ là đến chờ ở cổng trường của cô thì sẽ tìm được người thôi.

Ngược lại, cậu lại quên là mình đang đeo tai nghe nên quên hết tất cả, thật mà là lớp trưởng nhận ra cậu.

Cô nhận lấy quyển vở, phía sau có mấy bạn học tiến lên đón.

“ A, Từ Lại Linh, đây là bạn của bạn à?”

“ Hơi gầy nhé!”

“ Tóc màu cà phê”

"Nhuộm sao?"

Từ Lại Linh có chút sững sờ. Những người này, bình thường ở trong lớp căn bản không nói chuyện với cô bao giờ, sao bây giờ mở miệng ra nói chuyện cứ như là đã quen thân từ lâu.

“ À, bạn học trường công phải không? Tháng sau lớp chúng tớ muốn giao lưu với lớp bạn được không. Bạn học khoa gì? Ban gì?”. Cô gái kia nở nụ cười ngọt ngào với Hi Nhiên.

“ Chúng mình muốn đi MacDonald, cậu đi cùng không?”. Câu hỏi hướng về Lâm Hi Nhiên.

“ Từ Lại Linh, đi nhé, rủ bạn của bạn đi cùng”. Giống như là thuận tiện mời cô đi cùng.

Hi Nhiên không biết ứng phó với tình huống nhiệt tình này thế nào, không biết phải chống đỡ với những đôi mắt như thịnh tình mời mọc nhưng đầy soi mói kia, cậu nhìn về phía Từ Lại Linh nhưng không hỏi thăm câu nào, lại nhìn thây vẻ mặt cô lạnh lùng.

“ Nếu cậu thích đi thì đi luôn đi”. Bỏ lại câu nói, cô xoay người rời đi.

Lâm Hi Nhiên không hiểu được vì sao cô lại mất hứng như vậy, chỉ có thể gật đầu nhẹ xin lỗi với mấy bạn nữ kia, rồi sau đó đuổi theo bước chân của Lại Linh.

“ Lớp trưởng”. Cậu dắt xe đạp đi theo bên cạnh.

Cô không quay lại.

“ Lớp trưởng”. Cậu khó khăn mở miệng : “ Bạn……”.

“ Không nên gọi tớ là lớp trưởng!”. Cô căm phẫn cắt đứt lời nói của Hi Nhiên ! Ngay cả mình cũng không hiểu vì sao lửa giận này lại điên cuồng bùng lên. “ Tớ không có tên à?”. Lớp trưởng, lớp trưởng, nghe thật là phiền quá đi.

"A. . . . . . Thật xin lỗi, Lại, Lại Linh." Hi Nhiên đổi lời nói, có vẻ luống cuống.

Nghe Hi Nhiên gọi thân mật như thế, mặt cô ửng đỏ, cũng không biết nên trả lời thế nào. Đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi tên cô.

Cô không nói lời nào, Hi Nhiên lại cho rằng mình chọc giận Lại Linh. Anh cả thường nói hắn chậm chạp, không biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Có lẽ cậu lại mạo phạm đến Lại Linh nên dịu dàng giải thích: “ Bởi vì chúng ta trong đều chỉ là gọi tên, cho nên ……”.

Cho nên trong nhận thức của cậu ta gọi tên căn bản không đại biểu cho cái gì ? Từ Lại Linh đáy lòng có chút vui vẻ thì lập tức bị dập tắt. Cô nhớ tới đám bạn học của Hi Nhiên ở tiệm ăn nhanh, mặc kệ là nam hay nữ đều gần gũi cậu ta, bây giờ nhớ lại, cô đột ngột cảm thấy không thoải mái.

Phát hiện tâm tình của mình có chút biến hóa, cô mím chặt miệng lại.

Là vì cái gì? Cô làm sao vì cậu ta mà chợt vui lại chợt giận? Cậu ta có biết gọi tên cô nghĩa là gì hay không? Coi như cậu ta bị mấy bạn học của mình kéo đi thì chuyện này có gì liên quan đến mình.

Cô cần gì phải giận dỗi, cần gì phải quay đầy bước đi, cần gì phải len lén hi vọng cậu ấy sẽ đi theo mình.

Cô và cậu ta căn bản không có quan hệ gì với nhau !

Hít sâu một hơi, lại nuốt không nổi, trong ngực không hiểu vì sao lại xuất hiện một mảng hỗn loạn. Có lẽ gần đây việc học áp lực quá nặng nên ảnh hưởng đến cảm xúc, cũng có thể bởi vì cô ghét mấy bạn học kia làm bộ đáng yêu. Nói tóm lại, vấn đề mấu chốt tuyệt đối không phải tại vì hai người bọn họ liên tiếp chung đụng, trong lúc vô tình tạo nên tình cảm, nội tâm của cô vì thế mà thay đổi.

Cô đặt mục tiêu thi lên đại học, sau này mới có tìm kiếm đối tượng. Cho nên cái cảm giác ghen tuông hay cảm xúc giống với ghen tị căn bản không có cơ hội xảy ra.

Đúng. . . . . . Đúng.

Sau này nên bình tĩnh, cô tự nói với bản thân mình, bởi vì không muốn làm cho bạn học lại tái phát si mê, lại càng không thích trở thành đối tượng bàn luận trong lúc nhàn rỗi của họ, cho nên cậu ta mới có phản ứng như thế.

“ Lâm Hi Nhiên, mấy ngày nữa tớ sẽ phải thi, cậu không phải tới tìm tớ nữa”. Có lẽ, khi nào rảnh rỗi thì cô sẽ đi tìm cậu ta….Chỉ là có lẽ.

Hi Nhiên nghe vậy, không có bất kỳ lời đáp lại, làm như đang ngẩn người.

"Cậu có nghe hay không?" Cô cau mày hỏi.

Khi cô lên tiếng nghi vấn, cậu mới giống như là tỉnh táo lại. Vốn là hôm nay nghĩ thuận tiện sẽ nói cho cô biết……Nhưng mà bây giờ, có nên nói hay không, giống như là bây giờ có nói cũng không xong rồi.

". . . . . . Tớ biết rồi". Hi Nhiên chỉ là nhàn nhạt lộ ra cười, giống như mọi lần, không biểu đạt quá mức cảm tưởng."Không sao, vậy tớ đi trước". Cậu nhẹ giọng nói xong liền đạp xe đi.

Trông thấy bóng dáng của Hi Nhiên ở phần đường dành cho người đi bộ từ từ mất dần, Từ Lại Linh cũng không dừng lại mà hướng tới bến xe chờ xe buýt.

Khi đó, cô chỉ là không muốn, không hi vọng cậu ta đứng ở trước cổng trường chờ cô làm cho người ta quan sát. Dù sao có chuyện gì, cô có thể giống như trước sẽ chủ động liên lạc với cậu ta.

Chỉ là cô lại không phát hiện ra phương pháp này lại bết bát như vậy.

Kết thúc kỳ thi, cô được 90 điểm, đứng đầu lớp, người đầu tiên mà cô nghĩ đến là Hi Nhiên.

Nhưng cô lại không nhìn thấy bóng dáng cậu ta đâu nữa rồi.

@ Giorgia: Cảm ơn lời khen của nàng. Ta bận con nhỏ nên edit rùa bò nên không mấy người thích và không mấy người theo dõi. Có lời khen của nàng, ta khí thế lắm. Hi vọng nàng vẫn theo dõi truyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.