Trong bữa tiệc trầm mặc thật lâu, phụ tử Quan thị cùng đặt ly rượu xuống, phát ra hai tiếng vang nhẹ PHỐC PHỐC mới đánh vỡ yên tĩnh. Triệu Lục Ly còn chưa nghĩ ra nên trả lời tân hôn thê tử như thế nào, cái đầu đã toát ra rất nhiều mồ hôi, trong lòng càng khó chịu dị thường.
Quan Tề Quang quay đầu nhìn cháu gái, trong mắt chợt có tinh quang hiện lên. Ông tuy không khéo ăn nói, nhưng đáy lòng lại có Càn khôn Nhật nguyệt. Loại lời đồn đãi này, đổi thành bất kỳ một nữ tử hàn môn nào, có lẽ đều đơn thuần tin tưởng, nhưng làm sao lừa gạt được Tố Y? Vậy mà nó chẳng những làm ra bộ dáng tin tưởng không nghi ngờ, còn về bữa tiệc giống như cảm động đến rơi nước mắt mà nói ra, đây rõ ràng là cố ý cho Trấn Bắc Hầu khó chịu. Ngắn ngủn ba ngày thời gian, đến cùng trên người nó phát sinh chuyện gì, làm sao tính tình nó từ trước tới giờ bình thản, ôn nhu thanh tao lịch sự, lại biến thành trong bông có kim, hàm ẩn lệ khí như lúc này?
Không cần phải nói, đích thị là Hầu phủ khắt khe nó rồi. Nghĩ tới đây, Quan Tề Quang càng sụp đổ ấn tượng với cái gọi là mài ngọc công tử, không răn dạy nữa, chỉ nhìn qua Quan phụ phất tay áo.
Cha yêu con gái như mạng, không thể nhìn con gái gặp chút thiệt thòi nào, được lão gia tử ra hiệu, tự mình rót hai ly rượu, mời Triệu Lục Ly một chén, cấp bậc lễ nghĩa xem như chu toàn, giọng điệu lại đầy mỉa mai, “Thì ra Quan gia nhờ phúc của Hầu gia mới có hôm nay, bổn quan thường hầu hạ bên người bệ hạ, lại chưa bao giờ nghe thấy qua, hôm nay phải nên cực kỳ cám ơn Hầu gia mới đúng.”
Triệu Lục Ly phất tay muốn nói, lại bị ông đánh gãy, “Thái Thường khanh tuy là đứng đầu Cửu khanh, nhưng mà không có thực quyền gì, bổn quan hi vọng được tiến thêm một bước nữa, khẩn cầu Hầu gia giúp đỡ nhiều hơn. Ngài xem cái vị trí thừa tướng kia như thế nào?” Dứt lời chỉ về hướng phủ Thừa Tướng cách hai con phố.
Trước mắt đúng là tiết rét đậm, Triệu Lục Ly lại mồ hôi chảy như thác nước. Đừng nghe trong miệng nhạc phụ nói dã tâm bừng bừng, trên mặt lại biểu lộ mười hai vạn phần không đếm xỉa tới. Hắn đâu muốn làm thừa tướng, rõ ràng đang dùng ngôn ngữ giày vò hắn. Chức quan này có được như thế nào, ai có thể hiểu rõ ràng hơn so với phụ tử Quan thị và vị trong điện Kim Loan kia?
Triệu Lục Ly tài ăn nói không kém, giờ phút này lại bởi vì lòng tràn đầy thẹn mà không cách nào nói được. Quan Vân Kỳ rót đầy một ly, tiếp tục nói, “Siêu phẩm Đế sư, chính Tam phẩm quá thường, chỉ cần Hầu gia ngài mở miệng, bệ hạ đơn giản sẽ đồng ý thôi, tình nghĩa giữa hai người các ngươi quả nhiên thâm hậu. Bổn quan không biết bệ hạ yêu thích, trước mặt ngài ấy luôn nơm nớp lo sợ, kinh hoàng, ngày sau nói nhiều đến Hầu gia với ngài ấy mới được, có lẽ quân thần lúc đó sẽ càng thêm thoả đáng. Hầu gia ngài có rảnh cũng đi đi lại lại đi đi lại lại Vị Ương Cung, chớ để phần nhân tình này trở nên nhạt mất.”
Nếu nói trước kia chỉ là thăm dò, mấy câu nói kế tiếp chính là đâm trúng tử huyệt của Triệu Lục Ly. Chỉ thấy khuôn mặt hắn trắng bệch, môi mỏng nhếch, hổ thẹn và khó chịu nổi ở giữa lông mày không thể che hết. Quan Vân Kỳ lúc này mới hài lòng, lại sai nô bộc tiếp tục rót một ly, cái miệng nhỏ nâng uống. Thân là một trong khai quốc công thần, lại đã từng là phụ tá đắc lực của Thánh Nguyên Đế, vì sao người khác nắm quyền, phú quý ngập trời, chỉ có hắn đóng cửa không ra, rời xa triều chính? Thấy mầm biết cây, nếu nói hai quân thần này chưa từng có khoảng cách, Quan Vân Kỳ tuyệt đối không tin.
Sau khi vào Quá thường tự, ông dần dần đứng gót chân, cũng nghe được rõ ràng huyền cơ che giấu sau lưng đạo thánh chỉ tứ hôn. Thì ra Hoàng thượng có ý nạp con gái vào cung, là Triệu Lục Ly ỷ vào từng có giao tình, nửa đường cướp con gái đi. Quan Vân Kỳ biết được việc này không sinh ra bất mãn với hắn, thậm chí có chút cảm kích. Trong nội cung tàng chứa dơ bẩn, hung hiểm vạn phần, ông làm sao cam lòng để con gái nhảy vào hố lửa? Cho dù có đại quang vinh sủng, cũng không sánh bằng chung thân hạnh phúc của con gái. Đã Triệu Lục Ly thành tâm như thế, ngày sau tất nhiên sẽ đối xử tử tế với nó.
Nhưng mà đó chung quy chỉ là phán đoán, đến khi nhìn thấy tính tình con gái trở nên bén nhọn sẳng giọng, hắn mới ý thức tới, có lẽ Hầu phủ cũng là hố lửa, nhưng lúc này đã không có đường lui, hôn sự Hoàng đế ban thưởng không thể đơn giản cùng cách được.
Triệu Lục Ly giờ phút này hận không thể hóa thành khói xanh, trực tiếp biến mất trước mắt người Quan gia, không cần chịu khuất nhục bậc này. Người hắn hận nhất là Hoắc Thánh Triết, người hắn sợ nhất cũng là Hoắc Thánh Triết. Sau khi cưới hắn mới lờ mờ nghe nói, Quan Tố Y vốn là Chiêu Nghi Hoắc Thánh Triết khâm định, địa vị so phó hậu. Cướp Quan Tố Y từ trong tay hắn đi, Triệu Lục Ly khó tránh khỏi sinh ra một chút che giấu thoải mái, nhưng mà những thoải mái kia, đều bị lời đồn đãi muốn chết này cọ rửa tới không còn một mảnh.
Nếu như Hoắc Thánh Triết biết được hắn kéo da hổ Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn tới dọa chế Quan gia, nhất định sẽ biểu lộ như cười như không mà hắn chán ghét nhất. Hắn có thể tưởng tượng được trong lòng hắn ta là xem thường mình như thế nào, sau đó chạy tới Cam Tuyền cung, cho Diệp Trăn thấy bản chất nhu nhược vô năng của mình.
Cho nên chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ, mà còn phải bóp tắt từ đầu nguồn! Nghĩ xong, Triệu Lục Ly định mở miệng thỉnh tội, lại bị Quan lão gia tử khoát tay đánh gãy, “Không cần giải thích. Đều nói Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Ngươi ngay cả gia cũng không tề được, làm sao gánh được trách nhiệm của triều đình? Sau khi trở về thanh lý gia đình đi, chớ để gây ra chuyện cười.” Sau đó nhìn về phía cháu gái, ấm giọng nói, “Lấy bức chữ treo trong thư phòng của ta kia mang về, ngày sau lấy đó mà làm gương.”
Quan Tố Y nhu thuận đồng ý, đứng dậy đi lấy chữ, sau khi trở về giở ra cho Triệu Lục Ly xem, thấy mặt trên dùng chữ cuồng thảo viết năm chữ to —— tri sỉ nhi hậu dũng [*biết hổ thẹn rồi sau đó dũng cảm].
Quan lão gia tử đúng là không ăn nói lưu loát, cho nên không mở miệng giáo huấn cháu rể, nhưng bức chữ này cùng với hàm ý ẩn sau lưng, đối với Triệu Lục Ly mà nói giống như một kích trí mạng. Hắn nghĩ, tương lai ba năm, không, có lẽ là năm năm, hắn đều không có mặt mũi trèo lên đại môn Quan gia nữa.
Một phen châm biếm qua đi, Triệu Lục Ly rốt cục có thể mang theo tân hôn thê tử về nhà. Đang ở trước mặt người Quan gia, hắn cực kỳ săn sóc dìu thê tử lên xe ngựa, vào thùng xe lại âm thầm xoa nắn chà lau tay giấu ở trong tay áo. Quan Tố Y ngồi vào chỗ của mình đối diện hắn, lấy ra một chiếc khăn, cũng lau đi lau lại chỗ tay bị đụng chạm, cuối cùng bôi lên trên dầu hoa hồng hương vị gay mũi mới thôi.
Thoáng nhìn biểu lộ kinh ngạc của Triệu Lục Ly, nàng mỉm cười, “Thật có lỗi, ta có chứng yêu sạch, hơn nữa rất nghiêm trọng.”
“Không sao.” Đối mặt người Quan gia, Triệu Lục Ly cảm thấy rất vô lực.
Quan Tố Y không ngại làm cho hắn càng thêm vô lực, thẳng thắn thành khẩn nói, “Ở trước gia yến, là ta cố ý làm rõ đấy. Quan gia ta tuy là hàn môn, gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, nhưng kiến thức không kém hơn hào phú thế gia vọng tộc các ngươi. Ta từ nhỏ đi theo tổ phụ đạp biến mười hai quốc Cửu Châu, tuyên dương Nho học khắp nơi, hơi lớn một chút thì được đưa đến nhà ngoại, đi theo ngoại tổ mẫu học tập sử học, cũng đi theo ngoại tổ phụ học tập nông học. Nếu quả thật để ta ở trong lòng, ngươi nên biết, 《 Tả thị hậu truyện 》 chính là của ngoại tổ mẫu ta, ngày nay truyền lưu rất rộng quyển sách《 giá nông 》, chính là tác phẩm nôn tâm lọc huyết của ngoại tổ phụ ta đấy. Ta không thấy xuất thân của ta hổ thẹn, hoàn toàn trái lại, ta cảm thấy rất kiêu ngạo. Bởi vì bọn họ dạy ta kiến thức cùng với đạo lý cách đối nhân xử thế, để cho ta không phải khiếp sợ mất mặt với bất kỳ người nào.” Dù là ở kiếp trước, nàng cũng chưa bao giờ cảm giác mình ti tiện, sở dĩ chịu được đủ loại hiểu lầm cùng chỉ trích, chỉ là bởi vì cảm kích ơn Triệu gia cứu trợ Quan gia mà thôi.
Ân tình đời trước đã trả xong, đời này không cần phải nhịn nữa.
Triệu Lục Ly hoàn toàn chính xác chưa từng tìm hiểu gia thế thê tử, nghe thấy lời nói này cảm thấy kinh ngạc. Tả thị, Trọng thị, Quan thị, ba dòng họ này có lẽ rất bình thường, nhưng nếu liên quan đến sử học, nông học, nho học, tất cả mọi người sẽ lập tức ý thức được ba dòng họ này có ba Thái Đẩu đương thời. Tả Đinh Hương, Trọng Xuyên Bách, Quan Tề Quang, ba người này đứng ba vị trí đầu trong thập đại văn hào đương đại, nói ra quả nhiên là như sấm bên tai. Khó trách Hoắc Thánh Triết dùng vị trí Chiêu Nghi nạp nàng, thì ra gốc rễ ở chỗ này.
Triệu Lục Ly bừng tỉnh hiểu ra, cũng rốt cục ngửi ra mùi vị. Quan Tố Y được ba vị văn hào dốc sức giáo dưỡng lớn lên, làm sao sẽ bị mấy lời đồn đãi vụng về kia lừa gạt? Mới vừa rồi là nàng cố ý cho hắn khó chịu mà!
“Đúng vậy, là ta cố ý cho ngươi khó chịu đấy.” Quan Tố Y lại thoải mái thừa nhận, lấy trâm bạc trên đầu xuống, gẩy gẩy trong lò than, không đếm xỉa tới mà nói, “Ta cho ngươi khó chịu, còn hơn là bệ hạ cho ngươi khó chịu. Ngươi cùng hắn nam chinh bắc chiến, nên biết một chi quân đội Cửu Lê Tộc làm cho người nghe tin đã sợ mất mật là cái gì.”
“Trinh sát.” Triệu Lục Ly gian nan nhổ ra hai chữ.
“Thì ra ngươi còn nhớ.” Quan Tố Y dùng khăn chà lau dấu tro trên trâm bạc, sóng mắt lưu chuyển, giọng điệu khinh mạn, “Trinh sát không chỗ nào không có, toàn bộ Ngụy Quốc đều ở trong tai mắt bệ hạ, huống chi một cái Trấn Bắc Hầu phủ nho nhỏ? Ta không biết quân thần các ngươi có khập khiễng gì, nhưng ta biết rõ, một võ tướng mất đi tín nhiệm của đế vương, trong phủ tất nhiên không thiếu trinh sát. Một câu nói của ngươi đã lấy được vị trí đứng đầu Cửu khanh cho cha ta, cho tổ phụ ta ngồi vị đế sư, ngươi coi mình là cái gì? Càng coi bệ hạ trở thành cái gì? Hẳn là ngài ấy là hình nộm ngươi có thể tùy ý khống chế hay sao? Có lẽ bệ hạ sẽ không so đo với ngươi, nhưng rơi vào một cái ấn tượng lừa đời lấy tiếng, tự cao tự đại chẳng lẽ là chuyện rất quang vinh sao? Ngay cả Tiên hoàng và thái hậu đều không thay ý Bệ hạ được, Trấn Bắc Hầu ngươi là đại thần nào trên đấy, bằng vào cái gì?”
Tất nhiên là bằng nón xanh trên đỉnh đầu, nhưng mà Hoàng Thượng sẽ không dung túng Trấn Bắc Hầu, bởi vì dù sao hắn cũng là bá chủ Trung Nguyên. Quan Tố Y âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ ngoại trừ phụ thân, tổ phụ, ngoại tổ phụ, nam nhân trên đời quả nhiên không ai là người tốt.
“Đừng nói nữa! Những lời này ngày sau đều đừng nói nữa! Coi như ta xin ngươi!” Triệu Lục Ly lộ vẻ sỉ nhục. Hắn so bất luận kẻ nào đều hiểu rõ tính tình Hoắc Thánh Triết đa nghi lại lãnh khốc. Nhưng so với bị hắn ta nghi kỵ chèn ép, hắn càng không thể chịu đựng được bị hắn ta xem thường khinh thị. Hắn đã thua, nhưng không muốn thua quá khó coi.
“Ta không nói, chẳng lẽ chuyện này có thể cho rằng không phát sinh sao?” Quan Tố Y rốt cục cho hắn một con mắt, “Ta tất nhiên có thể đè lời đồn đãi xuống. Nhưng ta xuất thân hàn môn, nô bộc Hầu phủ thiệt tình kính phục ta như thế nào? Mặt ngoài ngoan ngoãn, sau lưng truyền càng hung cũng chưa biết chừng. Lúc này thiên hạ mới định, triều chính chưa ổn, bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hầu phủ. Kẻ tạo lời đồn sau lưng muốn xem chê cười Quan gia ta, thật tình không biết lật ngược thế cờ Hầu phủ biến thành chuyện cười vỡ bụng. Việc này bản thân ngươi nghĩ biện pháp giải quyết đi. Ta biết rõ tân hôn ngày đó là ngươi giả say, cũng biết ngươi cố ý tránh ta. Ngươi có tình kết chưa thông, ta có thể đợi, đã gả vào Hầu phủ, ta sẽ sống hòa hảo với ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải tôn trọng ta, tín nhiệm ta. Quan Tố Y ta chỉ có một thân boong boong ngông nghênh này, không cho phép chửi bới cùng chà đạp.”
Bị đả kích một phen, Triệu Lục Ly cáu kỉnh gì cũng bị mất, ngược lại bị con mắt kiên định thâm thúy thê tử hấp dẫn. Trong ấn tượng của hắn, thê tử ôn nhu, thanh tao lịch sự, yên tĩnh, có thể nói là người không hề có cảm giác tồn tại, nhưng mà lúc này, nàng trở nên tươi mới hừng hực như thế, tài cao chót vót, khiến cho Triệu Lục Ly quen nhìn con gái yếu ớt chấn động mạnh. Nàng nguyện ý chờ đợi hắn, cũng nguyện ý cùng hắn cộng đồng đối mặt vấn đề của Hầu phủ, càng muốn thẳng thắn thành khẩn nói chuyện. Cái này rất tốt, thật sự rất tốt.