Sau khi chia sẻ tâm tư với thê tử một phen, ấn tượng của Triệu Lục Ly với nàng thay đổi rất nhiều, tuy nhiên còn có mấy phần đề phòng, nhưng thưởng thức vẫn nhiều hơn, bên trong tăng thêm áy náy. Hắn đưa người về nhà giữa, lập tức phái quản gia đi ngầm điều tra đầu nguồn lời đồn đãi, sau đó trốn vào thư phòng tự xét lại.
Quan Tố Y cởi bào phục hoa lệ, chỉ mặc một bộ áo khoác bằng bông màu trắng, lười biếng ngồi ở ghế nằm uống trà. Minh Phương không biết chạy đi đến nơi nào rồi, có lẽ không phải ở trong sân Triệu Thuần Hi, thì là bồi hồi ở phụ cận thư phòng. Minh Lan trung thực bổn phận nhất, lúc này đang bỏ đồ vật Trọng thị đưa tới như vải vóc, đồ trang sức, dược liệu vào trong hòm xiểng, lầm bầm nói, “Ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chó nhà mình. Vào Hầu phủ mới biết được, vẫn là ở nhà tốt nhất. Tiểu thư, vừa rồi ta thực sự không muốn trở về đây.”
“Ngươi cho rằng ta muốn về cái địa phương quỷ quái này à?” Quan Tố Y đặt ly trà xuống, từ trong hộp may vá lấy ra một cái hầu bao để không chậm rãi may.
Minh Lan chần chờ rất lâu mới nói, “Tiểu thư, chỉ là vài câu đồn đãi mà thôi, làm sao Lão thái gia và lão gia tức giận như vậy ạ? Biết hổ thẹn rồi sau đó dũng cảm, những lời này ta biết rõ, chẳng phải ám chỉ Hầu gia không biết thẹn chứ sao. Thật không ngờ tới Lão thái gia mắng chửi người lại lợi hại như vậy, không cần mở miệng nói chuyện nữa chứ!”
Quan Tố Y vân vê kim bạc, chậm rãi kéo dài sợi chỉ, “Những lời đồn đãi kia chỉ là việc nhỏ mà thôi, tổ phụ và phụ thân là tức Hầu phủ giày xéo ta, đương nhiên muốn dùng sức gõ một phen, miễn cho ta không thẳng lưng. Nhưng trong chỗ này còn có một số lời sắc bén ngươi không hiểu được, ta cũng không tiện giải thích cho ngươi nghe. Ngươi chỉ cần biết rõ, Trấn Bắc Hầu và Hoàng Thượng chẳng những không có giao tình gì, còn có khoảng cách. Hắn kéo cờ của Hoàng thượng tới dọa Quan gia, nói chức quan của phụ thân và tổ phụ là hắn cầu đến đấy, rơi vào trong tai người khác hắn không sẽ để ý, nhưng nếu truyền vào tai Hoàng Thượng, tương đương với bóc da mặt của ngài ấy xuống giẫm.”
Dùng đầu ngón tay xanh nhạt tinh tế vuốt lên vải lụa, nàng nhoẻn miệng cười, “Ngươi nói, nếu là ta bóc da mặt của ngươi xuống, ngươi có đau không? Có khó chịu không? Có nghĩ muốn chết không?”
“Cho nên ta tùy tiện hù dọa hắn một chút, hắn đã sợ hãi rồi. Ngươi cứ chờ đi, ngày sau ai còn dám sau lưng nói ta, không cần ta xử lý, hắn sẽ hung hăng bóp tắt. Ta đến Triệu gia không phải đấu cái này, tranh giành cái kia, ta tới là để sống yên ổn đấy, có người bên trên vội vàng làm vũ khí cho ta sử dụng, vì sao ta không cần chứ?” Đương nhiên, cuộc sống gia đình nàng tạm ổn ở bên trong chỉ bao quát Minh Lan cùng chư vị thân nhân, không kể tới Triệu gia.
“Lời đồn đãi kia thật sự sẽ truyền vào tai Hoàng Thượng sao?” Minh Lan cẩn thận từng li từng tí hỏi, sau đó đi đến bên cửa sổ nhìn quanh bốn phía, cứ như làm trộm.
“Nha đầu ngốc, ngươi cho rằng Triệu Lục Ly hắn là thứ gì? Đáng giá Hoàng Thượng phí tâm tư này? Một hai trinh sát nhất định là có, không chỉ là Hầu phủ, mà còn các nhà huân quý khác, thậm chí dòng họ hoàng thất cũng có. Nhưng Hoàng Thượng một ngày làm vạn việc, nào có lòng dạ thanh thản biết cái này, chỉ cần Trấn Bắc Hầu phủ không phạm thượng làm loạn, ý đồ mưu phản, chuyện khác hắn sẽ không hỏi đến. Con rùa sống Triệu Lục Ly kia quá coi trọng mình là gì rồi, không biết nghĩ đến cái gì, lại bị dọa thành như vậy.” Nếu như chiếm được lão bà mãnh tướng có năng lực nào, hoặc thân vương thực quyền, có lẽ Hoàng Thượng sẽ hao tâm tổn trí giết chết người này, miễn cho lưu lại hậu hoạn, nhưng đổi thành kẻ bất lực buồn bực không lên tiếng Triệu Lục Ly này, liếc mắt nhìn hắn cũng lười ấy chứ!
Những lời cuối cùng này, Quan Tố Y ẩn tại trong lòng không dám nói ra bên ngoài, sợ tiểu nha đầu Minh Lan này không nín được, gây ra chuyện. Xuất xứ của lời đồn đãi, không cần tra nàng cũng biết là ai giở trò quỷ, ngoại trừ Triệu Thuần Hi, không có ai có thể nghĩ ra chiêu ngây thơ và vụng về hồ đồ như thế.
Mục đích của nàng ta ước chừng có hai cái, một là giấu kín mình, để cho trong lòng mình còn có cảm kích cùng kính sợ Hầu phủ, ngày sau mới dễ khống chế; hai nha, chính là làm nàng khi khó chịu, nàng ta sẽ đứng ra nói, bán cho mình một cái nhân tình. Mặt đỏ, mặt trắng toàn bộ một mình nàng ta hát đủ rồi, tuổi còn nhỏ như vậy mà tâm tư biến hoá kỳ lạ, quả nhiên có phong phạm của mẹ nàng ta.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến thanh âm thân mật của Minh Phương, “Ơ, đại tiểu thư tới rồi, mau mời vào! Nô tỳ vừa nấu súp khu hàn, giờ đi bưng tới cho người.”
Minh Lan liếc mắt, nhỏ giọng lầm bầm, “Tiểu thư người trở lại giữa ban ngày ban mặt, vậy mà không thấy nàng ta chịu đi nấu canh khu hàn.”
Quan Tố Y giơ lên ngón trỏ đỡ cánh môi, chau lên đuôi lông mày tràn đầy trêu tức vui vẻ.
Triệu Thuần Hi được hai nha đầu nâng hạ chậm rãi đi tới, thần sắc có bệnh trên mặt đã lui, nhìn xem hết sức yếu ớt. Minh Lan vội vàng đưa nàng ta tới giường gạch ấm, Quan Tố Y giật chăn bông phủ ở hai chân lạnh như băng của nàng ta, trách mắng, “Trời rất lạnh, con không nằm nghỉ ngơi, ra ngoài chạy loạn làm chi? Có việc trực tiếp sai nha đầu tới chỗ ta là được.”
Triệu Thuần Hi bày ra biểu lộ xấu hổ, muốn nói lại thôi một hồi lâu mới nhỏ nhẹ nói, “Ta, ta là tới bồi tội cho mẫu thân, sao làm cho hạ nhân làm thay được? Có lẽ mẫu thân đã nghe thấy tin tức phải không? Hạ nhân truyền đi không ra bộ dáng gì, ta nghe xong thật sự là không còn mặt mũi…” Mơ hồ nói lại một lần lời đồn đãi, nàng xuống giường liền quỳ, may mà bị Minh Lan tay mắt lanh lẹ kéo lên, ấn trên giường gạch, đành phải áy náy nói, “Mẫu thân đừng vội, ta đã đè lời đồn đãi xuống rồi, ngày sau ai còn dám nói này nói kia, Trấn Bắc Hầu phủ ta tuyệt đối không cho.”
Ngày sau không cho? Nói cách khác lúc này cho rồi? Ngươi tạo tin đồn nhảm ngươi tới dọa, không có đánh rắm với chúng nô bộc tham dự, có lẽ còn phải thưởng rất nhiều bạc nữa, sau đó ngươi lại đến trước mặt khổ chủ ta đây lấy lòng, tuổi còn nhỏ như vậy đã không biết xấu hổ, cũng là hiếm thấy. Quan Tố Y vừa oán thầm vừa trả lời, “Thì ra là vì chuyện này à. Phụ thân ngươi cũng nghe nói rồi, lúc này đang phái người tra hỏi đấy. Nên phạt thì phạt, nên đánh thì đánh, nên bán thì bán, ai phạm tội thì phải gánh trách nhiệm, không cần ngươi đến bồi tội. Huống hồ lúc trước phụ thân ngươi đã tự mình cáo tội với tổ phụ cùng phụ thân ta rồi, người một nhà không nói lời hai nhà, không cần canh cánh trong lòng mãi làm gì.”
Quan Tố Y sờ đầu Triệu Thuần Hi, ôn nhu an ủi, “Ngươi đừng ôm những chuyện thế này, chỉ để ý dưỡng bệnh thôi.”
Người Quan gia đã biết? Trong lòng Triệu Thuần Hi lộp bộp thoáng phát, mặt lập tức trắng ra. Phụ tử Quan gia là cọc tiêu Hoàng Thượng dựng thẳng lên vì tuyên dương nho học, chức quan của bọn họ và Triệu gia không có nửa xu quan hệ. Lời đồn đãi này vốn chỉ là truyền cho một mình Quan Tố Y nghe thôi, chấn nhiếp nàng thì cũng thôi đi, không ngờ lại truyền vào Quan gia. Vậy chẳng phải là phụ thân sẽ mất mặt?
Nghĩ tới phụ thân đang phái người truy tra việc này, Triệu Thuần Hi vốn muốn lập tức trở về chuyển giải quyết tốt hậu quả, lại sợ lộ liễu ý đồ, nhất thời như đứng đống lửa, như ngồi đống than. May mà hai đại a đầu của nàng ta rất cơ linh, tìm cớ vội vàng đi mất.
“Mẫu thân không trách tội là tốt rồi.” Triệu Thuần Hi nhịn đi nhịn lại mới giống như cảm kích nói, “Ngày đó ta vừa thấy được người đã cảm giác rất thân cận, cứ như đời trước quen biết người rồi, lúc này mới tới trước mặt phụ thân cầu xin, nói là muốn người làm mẫu thân của ta. Phụ thân cũng rất vừa ý người, vì cho người một cái hôn lễ nở mày nở mặt, đặc biệt đi cầu Hoàng thượng thánh chỉ tứ hôn…”
Lời nói này không thể nghi ngờ lại là đang tranh thủ cảm tình, ý nói cho Quan Tố Y: ngươi có thể được Hoàng Thượng tứ hôn trở thành chủ mẫu Trấn Bắc Hầu Phủ, tất cả đều là công lao của Triệu Thuần Hi nàng. Không biết đối phương lấy được tự tin ở đâu, thực sự cho rằng toàn bộ nữ nhân Ngụy Quốc đều muốn gả cho Triệu Lục Ly hay sao? Thật sự là hắn tuấn mỹ vô trù, tài hoa xuất chúng, đặt ở trong mắt người khác như mỹ ngọc điêu mài, nhưng ở trong mắt Quan Tố Y, hắn chỉ là con rùa sống đỉnh đầu xám ngắt mà thôi.
Đời trước còn không bị phù hoa bề ngoài của Triệu Lục Ly mê hoặc, làm sao đời này lại rơi vào tay giặc được chứ? Người và con rùa căn bản không phải cùng một tộc loại, tuyệt đối không kéo quan hệ được. Đánh gãy lời nói nóng hổi của Triệu Thuần Hi, Quan Tố Y vặn lông mày nói, “Ta dang nghĩ làm sao mình lại gả vào Trấn Bắc Hầu phủ, thì ra là do nguyên nhân hai cha con các ngươi cưỡng cầu. Tổ phụ ta là Đế sư, phụ thân ta là Thái thường khanh, bàn về gia thế, ta không kém đích tiểu thư phủ Thừa Tướng, dựa vào cái gì nàng ta có thể vào cung làm phi, ta chỉ có thể làm một Hầu phu nhân nho nhỏ?”
Triệu Thuần Hi trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tưởng được đối phương phản ứng thế này, đang định giải thích, lại nghe nàng nói ra, “Mà thôi, lấy chồng theo chồng, gả cho chó thì theo chó, nếu như đã bị lầm lỡ nửa đời sau, ta chỉ có thể nhận mệnh thôi. Ngươi đi về trước đi, ta muốn một mình ở đây.” Trong giọng nói tràn đầy ghét bỏ cùng bất đắc dĩ.
Triệu Thuần Hi tức giận đến một Phật thăng thiên hai Phật xuất khiếu, nếu không làm tốt biểu hiện bề ngoài, không chừng ngũ quan đã biến hình rồi. Nàng ta vốn tưởng rằng người này sẽ như khuê tú nhà khác mê luyến phụ thân không thôi, nào biết được nàng chẳng những không mê luyến, còn ghét bỏ nữa. Gà, chó, nàng lấy súc sinh ra so với phụ thân, thật sự là một cái miệng độc! Nhưng mà cũng đúng, so với vào cung làm phi, Hầu phu nhân hoàn toàn chính xác không coi là cái gì.
Gia truyền vừa làm ruộng vừa đi học, phẩm hạnh cao thượng, không mộ danh lợi, ta nhổ vào, tất cả đều là nói dối! Triệu Thuần Hi nho nhã lễ độ cáo từ, ra nhà giữa, trong lòng mắng to đối phương một trận, lại nghĩ đến mẫu thân trong nội cung, không khỏi càng thêm thất bại. Trấn Bắc Hầu phủ đã xuống dốc, nhận thức này hiển hiện rõ ràng trong óc nàng, làm cho lưng thẳng tắp của nàng chậm rãi khom xuống. Trong thời gian ngắn, nàng không dám đến nhà giữa lôi kéo làm quen nữa, tránh bị một nữ tử hàn môn vẽ mặt.
Đám người đi xa, Minh Lan mới thấp giọng mở miệng, “Tiểu thư, người thật muốn tiến cung làm phi tử à?”
“Ta cố ý cầm lời nói chắn nàng ta thôi, tránh nàng ta cho rằng Trấn Bắc Hầu phủ hiển hách cỡ nào, tôn quý cỡ nào, tài trí hơn người cỡ nào.” Quan Tố Y chỉ vào cái ghế Triệu Thuần Hi vừa ngồi, nói phân phó, “Cầm nước sôi đến tẩy rửa một lần, bẩn quá.”
Minh Lan vội vàng bưng nước sôi tới, vừa giội vừa nói, “Tiểu thư, người không sợ Triệu Thuần Hi chạy tới nói cho Hầu gia sao? Người bây giờ dù sao cũng là phu nhân Triệu gia, sao lại nói muốn vào cung?”
“Vậy thì sao? Nha đầu ngốc, ta nói đợi Triệu Lục Ly, muốn sống hòa hảo cùng hắn, ngươi sẽ tin à? Ta chưa bao giờ có ý nghĩ vào cung làm phi, chỉ là hận bọn họ lại đây đảo loạn cuộc sống mới ta thật vất vả mới có được. Ngày sau bọn họ để ta khó chịu một chút thôi, ta sẽ để cho bọn họ khó chịu vạn lần, chúng ta cứ dây dưa như vậy cũng rất thú vị.” Giống như nghĩ đến cái gì, Quan Tố Y tươi cười chói mắt.
Minh Lan lòng tràn đầy nghi hoặc, không rõ tiểu thư và Hầu phủ có thâm cừu đại hận chỗ nào. Nhưng nàng xưa nay trung thực, chỉ lo tẩy rửa ghế ngồi sáng bóng, rồi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nạp đế giày cho chủ tử, không dám hỏi thêm một câu.
Trong phòng đốt Địa long, khí ẩm bốc hơi rất nhanh tụ tập ở trong khe gạch. Hai chủ tớ một người đọc sách, một người thiêu thùa may vá, bất tri bất giác đã qua hơn một canh giờ. Bỗng nhiên, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân mất trật tự, lập tức nghe thấy đại nha hoàn Hà Hương của Triệu Thuần Hi hô, “Phu nhân không tốt rồi, Hầu gia động gia pháp với thiếu gia, ngài mau đi khuyên nhủ! Chuyện này là bởi vì ngài mà lên, còn cần ngài đi hỗ trợ khuyên nhủ!”
Đây là tra tới trên người Triệu Vọng Thư? Quan Tố Y khép sách lại, vuốt thẳng, đặt ở dưới gối, lúc này mới không nhanh không chậm khoác áo trên vai, đi giày, làm Hà Hương gấp đến độ xoay quanh, lại không dám thúc giục nhiều. Nàng xem như đã nhìn ra, vị tân phu nhân này đâu như nữ tử hàn môn, cái giá bày ra lớn hơn bất cứ người nào!