Quan Tố Y liên hợp với quan phụ, thật vất vả mới khuyên can được Quan lão gia tử ở trên triều không nên khiển trách thẳng tuột Từ Quảng Chí, lúc này mới cáo từ đi ra ngoài.
“Từ Quảng Chí tiểu nhân gian nịnh, lại thích ngụy trang quân tử, phụ thân ngày sau nhất định phải phòng bị hắn ta nhiều hơn. Lần này tiến cử không thành, sợ là hắn sẽ sử dụng chút ít thủ đoạn.” Trước khi lên xe, Quan Tố Y nhắc lại. Đời trước danh tiếng của tổ phụ bị hủy, phụ thân vô vọng nhập sĩ, trong đó không thiếu thủ đoạn của Từ Quảng Chí. Hai người dù sao cũng là chuyên gia Nho học, vô luận tài hay đức vẫn có thể áp hắn một đầu, hắn tất nhiên là vạn phần kiêng kị, hận không thể hại Quan gia chết. Nếu không có trong tình trạng nguy cấp nàng gả vào Hầu phủ được che chở, Quan gia đã sớm bị hắn sửa trị thành cửa nát nhà tan rồi.
Vì vậy, nàng mới mang ơn Hầu phủ, tận tâm tận lực, cố gắng làm cẩn thận mọi chuyện. Chuyện cũ đã vậy, kiếp này lặp lại, dù sao nàng cũng phải bóp tắt từng cái tai hoạ ngầm. Loại người như Từ Quảng Chí không có tài hoa lại không hành đức, vẫn nên đừng vào triều đình tại họa dân chúng thì hơn.
Quan phụ gật đầu đồng ý, ấm giọng dặn dò, “Chuyện của Từ Quảng Chí trong lòng ta đã có kế hoạch, sẽ không để hắn lợi dụng, càng sẽ không để người mưu hại. Con chỉ để ý thanh thản ổn định cuộc sống của con thôi, không cần phải ưu phiền vì người không liên quan. Bệ hạ anh minh thần võ, đặt quyền lợi chung lên trên quyền lợi riêng, Diệp Tiệp dư tuy là sủng phi của hắn, cũng không có đạo lý vì sủng phi mà đánh thể diện trọng thần. Đợi ngày sau thời cơ chín muồi, ta tất nhiên sẽ cho Diệp gia biết hậu quả trêu chọc Quan gia là gì.”
“Làm phiền phụ thân lúc nào cũng lo lắng cho con, con gái bất hiếu.” Trong mắt Quan Tố Y phiếm lệ, cười lớn nói, “Tổ phụ bản tính ngay thẳng, không thông tục vụ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ở trên triều đình khó tránh khỏi đắc tội đồng liêu, mong rằng phụ thân chu toàn cho ông.”
Thấy con gái lại đối đãi lão gia tử như đứa trẻ bình thường, quan phụ không khỏi mỉm cười, “Được, ta sẽ cố gắng. Tiểu Y Y nhà chúng ta lớn rồi, biết chiếu cố tổ phụ cùng phụ thân, ngày sau đích thị là vị hiền thê lương mẫu hiếm có.” Nhớ lại Triệu Lục Ly không biết điều, bỗng nhiên hắn nguội lạnh sắc mặt, thở dài, “Nếu không có thánh chỉ tứ hôn, ta tuyệt đối sẽ không gả con vào Triệu phủ, nhưng mà thôi, có ta và tổ phụ con một ngày, người Triệu gia không thể lấn con nửa phần, vui cười tức giận mắng, thẳng thắng mà làm, trong ngày thường con thích làm gì thì làm, không cần sợ đầu sợ đuôi, lo trước lo sau.”
“Vâng, con cũng cố gắng.” Quan Tố Y lúc này mới tươi cười thiệt tình. Hiểu rõ nàng nhất, bảo vệ nàng nhất, thủy chung chỉ có người nhà.
——–
Bên kia, hai cha con lưu luyến không rời mà từ biệt, mà bên này, Thánh Nguyên Đế đã trở lại Vị Ương Cung, đang tự mình tìm kiếm trong thư khố rộng lớn.
“Bệ hạ muốn xem sách gì, cứ nói ra tên là được, nô tài nhớ kỹ trong đầu, rất nhanh có thể tìm được.” Bạch Phúc đi quanh Hoàng Thượng, bởi vì không xen tay vào được, hơi có chút nỗi lòng bất an.
Thánh Nguyên Đế mặc dù thích đọc sách, nhưng bởi vì xuất thân binh nghiệp, nên không có thói quen giữ gìn, ngày thường xem hết một bản thì bỏ qua một bản, không tới vài ngày sẽ giày vò hết toàn bộ một rương sách, sau khi đăng cơ phong Bạch Phúc làm tổng quản đại nội, thư khố hoàng gia mới kiến tạo được ra dáng, không vứt đi di bảo nhân văn.
“Trẫm muốn tìm một vài điển tịch Pháp gia, nếu có bản đơn lẻ, tuyệt bản, bản chép tay của danh gia, cứ lấy hết ra đây.”
“Vâng, nô tài đi tìm.” Bạch Phúc tìm kiếm đám sách chồng chất trong rương, qua một lát thời gian đã lấy ra hơn mười bản, dùng tơ lụa bọc lấy đặt trên ngự bàn. Đừng nhìn những sách này đã cũ kĩ ố vàng, có hàng mây tre thẻ tre, cực kỳ cũ kĩ, nếu thật sự bàn về giá trị, còn quý hơn cả Minh châu Đông Hải, Bảo mã Tây Vực đấy.
Thánh Nguyên Đế cẩn thận kiểm tra một phen, xác định không bị hư hại nhiều, lúc này mới thoả mãn gật đầu, “Lại đi lấy một cái hộp gỗ tử đàn cất vào, đưa đi Trấn Bắc Hầu phủ…”
Đưa đi Trấn Bắc Hầu phủ? Chẳng lẽ Hoàng Thượng và Triệu hầu gia hoà giải rồi hay sao? Bạch Phúc đang âm thầm phỏng đoán, lại nghe Hoàng Thượng sửa lại câu, “Khoan đã, đưa đi Trấn Tây Hầu phủ.”
Một thị vệ nho nhỏ, sao có thể có được điển tịch trân quý như thế, trực tiếp đưa đến trong tay phu nhân không tránh được khiến nàng nghi ngờ. Thôi vậy, đành phải mượn danh hào Tần Lăng Vân dùng một lát. Nghĩ vậy, Thánh Nguyên Đế tự viết một phong, nhắn nhủ Trấn Tây Hầu chuyển tặng điển tịch, chớ để tiết lộ thân phận của mình, rồi sau đó nhét vào phong thư, dán lại. Đúng vào lúc này, ngoài điện truyền đến tin Diệp Tiệp dư cầu kiến, sắc mặt hắn đang sung sướng lập tức nguội lạnh, phất tay nói, “Tuyên nàng tiến vào.”
Trong tay Diệp Trăn mang một hộp cơm, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới, quỳ gối nói, “Trước đó vài ngày nô tì đi Nam Uyển trúc hái rất nhiều măng mùa xuân, dùng gà mái nhỏ vừa trưởng thành và nấm hương phơi một quý vào bình gốm hầm, gần nửa ngày mới được một chén canh đậm đặc, đặc biệt đưa tới cho bệ hạ nếm thử.” Vừa nói vừa đi đến bên cạnh ngự án, mở hộp cơm, mở cái nắp, lấy chén canh nóng hổi ra.
Mùi thơm nồng nặc lập tức tràn ngập trong đại điện, làm mấy người Bạch Phúc nuốt nước bọt, mắt lộ ra thèm thuồng. Diệp Trăn cảm thấy đắc ý, tiếp tục nói, “Nhớ năm đó bệ hạ ở Giang Châu dưỡng thương, bởi vì tàn độc chưa hết mà xương cốt đau đớn, luôn không thèm ăn, thích nhất chính là chén canh gà măng mùa xuân này, uống liền nửa tháng mà không biết chán, tai họa hết gà mái nhà chúng ta.”
Giống như cảm thấy chuyện cũ thú vị, nàng che miệng cười khẽ, thần thái sáng láng, dung quang bức người.
Bạch Phúc cảm thán, trong toàn cung chỉ có Diệp Tiệp dư tướng mạo tuyệt tục, lại cùng bệ hạ trải qua cực khổ, thảo nào được sủng ái nhất, ngẩng đầu trộm dò xét lại thấy sắc mặt bệ hạ lạnh lùng, ánh mắt tĩnh mịch, chẳng những không có thái độ mê muội, ngược lại còn lộ ra vài phần ý nguy hiểm xem xét. Hay là chưa quên vài ngày trước đó nàng ta theo dõi hành tung của đế vương?
Diệp Tiệp dư không hề biết hành vi mua chuộc nội thị ngự tiền của mình dĩ nhiên đã bị lộ tẩy, nhưng vẫn nhìn ra tâm tình Hoàng Thượng không tốt, khó coi, vì vậy buông chén canh dịu dàng hỏi thăm, “Bệ hạ ngài làm sao vậy? Có phải bận rộn chính vụ mà mệt nhọc? Mau uống chút canh bồi bổ, sau đó đi nghỉ ngơi sớm. Bởi vì cái gọi là giữ lại núi xanh tại không sợ không có củi đốt, nếu như ngài mệt nhọc quá độ, giang sơn xã tắc làm sao bây giờ, cả triều văn võ làm sao bây giờ, thiên hạ bá tánh làm sao bây giờ? Nô tì, nô tì nên làm cái gì bây giờ? Nếu không có ngài che chở, nô tì đã sớm chết rồi.” Dứt lời trong mắt đã tràn đầy nước, lộ ra gầy yếu mà vừa đáng thương.
Nếu như đổi thành bình thường, Thánh Nguyên Đế đã sớm ôn tồn mà an ủi, nhưng bây giờ tự dưng có chút phản cảm. Hắn đã biết rõ, Diệp Trăn nhìn như yếu đuối, kì thực thực chất bên trong cực kỳ cường ngạnh, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, muốn tâm cơ có tâm cơ, ngay cả thái hậu và các phi tần đều không phải là đối thủ của nàng, đâu còn là con gái cưng dịu dàng tinh khiết năm đó.
Không có mình che chở nàng đã sớm chết rồi á? Đây là chuyện cười mà thôi. Nghĩ vậy, Thánh Nguyên Đế quả thật bật cười, từ từ nói, “Nghe nói Diệp gia muốn đưa đường muội ngươi vào Trấn Bắc Hầu phủ làm thiếp, ngươi hôm nay giống trống khua chiêng thêm trang cho nàng ta, đưa không ít đồ đạc quý trọng?”
Diệp Trăn nước mắt ngưng tụ, chần chờ nói, “Đúng vậy, Diệp Phồn rất yêu hai đứa bé, có thể nói là từ nhỏ nhìn xem bọn nó lớn lên, ngày sau vào Hầu phủ còn có thể thay nô tì tận chút ít tâm lực. Nô tì cảm động và nhớ ơn trông nom của nàng, lúc này mới hậu thưởng. Bệ hạ cố ý nhắc tới việc này, có cái gì không ổn sao?”
“Hôn sự của Trấn Bắc Hầu chính là trẫm ban cho, cáo mệnh của Trấn Bắc Hầu phu nhân chính là trẫm thân phong.” Thánh Nguyên Đế chậm rãi quấy thìa, tiếp tục nói, “Trẫm chân trước thúc đẩy lương duyên, Diệp gia chân sau đi bức bách Trấn Bắc Hầu nạp thiếp, ngươi lại gióng trống khua chiêng giành vinh quang cho một cái thiếp thất, đập Trấn Bắc Hầu phu nhân, đập Đế sư phủ, cũng đập thể diện của trẫm. Có phải ngươi có gì bất mãn với trẫm không?”
Giọng điệu của hắn không nghiêm khắc, thậm chí có chút không đếm xỉa tới, Diệp Trăn lại từ đó cảm giác bức bách sắc bén của đao kiếm. Nhìn khắp đại Ngụy, ai dám bất mãn với thánh ý, chẳng phải là chán sống rồi? Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, mọi chuyện nàng làm ngoài sáng là giành vinh quang cho Diệp Phồn, ngầm làm sao không có ý làm nhục Quan gia?
Nhưng mà nàng đã quên mất một điểm khẩn yếu nhất, Quan gia là do một tay bệ hạ nâng lên, mặt của bọn họ chính là thể diện của Nho gia, thể diện của quốc học, còn là thể diện của bệ hạ, bọn họ và bệ hạ mới là người trên một chiếc thuyền, mà Diệp gia, chỉ là dính dáng một chút ngoại thích(*) mà thôi.
*ngoại thích: họ ngoại, gia đình phía mẹ hoặc vợ vua
Vừa nghĩ như vậy, Diệp Trăn lại nghe Hoàng Thượng nói ra, “Tiền triều có loạn nội quốc, họa ngoại thích, hại hắn giống như nạn quân binh. Trẫm có ơn tất báo trả cho ngươi cả đời không lo, ngươi cũng nên nghiêm cẩn giữ bổn phận, an ổn mà sống. Nhìn xem ngươi bây giờ đã làm cái gì? Lấy việc công làm việc tư, ức hiếp hiền thần, làm nhục mệnh phụ, nhúng tay chuyện triều chính, cho dù có nhiều ân tình hơn nữa cũng không đủ cho ngươi dùng. Trẫm vốn không muốn nhiều lời với ngươi, nhưng ngươi đã nhắc tới tình cũ, trẫm cũng không ngại nhắc nhở ngươi một vài, chỉ được lúc này đây, tuyệt đối không có lần nữa. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Nghe đến đó, Diệp Trăn đã đổ mồ hôi ra như tương, ướt đẫm áo mỏng, phù phù một tiếng quỳ xuống, nói năn nỉ, “Nô tì nhất thời hồ đồ, cầu bệ hạ thứ tội! Nô tì không quên được hai đứa bé, không quên được Hầu gia, càng không quên được cả nhà đã từng vui vẻ, thấy hắn lấy người khác, lại bị ghen ghét choáng váng đầu óc, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Nô tì tuyệt đối không dám có bất kỳ bất mãn gì với bệ hạ, lại càng không dám dung túng người nhà làm hại triều đình, nô tì biết sai rồi, cầu bệ hạ xem tại nô tì cũng là người đáng thương tha ta một lần, hu hu hu…” Dứt lời đã khóc không nói rõ lời, nước mắt như mưa.
Diệp Trăn quả nhiên không quên được Triệu Lục Ly, không quên được hai đứa bé? Quả nhiên là vì ghen ghét mới có thể giống trống khua chiêng mà giành vinh quang cho Diệp Phồn? Thánh Nguyên Đế thầm nghĩ chưa hẳn, thực sự chẳng muốn miệt mài theo đuổi, chỉ vì những chuyện này chẳng có liên quan gì tới hắn. Nhưng nếu Diệp Trăn vì vậy mà hại nữ tử mà hắn cực kỳ thưởng thức, thậm chí là tri kỷ; tổn hại tình nghĩa quân thần giữa hắn cùng với Đế sư, Quá thường, thì tuyệt đối không thể khoan thứ. Diệp Trăn trên danh nghĩa là nữ nhân của hắn, chuyện Diệp Trăn làm, đương nhiên cũng sẽ tính lên trên đầu của hắn.
“Ở ngự tiền khóc sướt mướt còn ra thể thống gì. Đi xuống đi, những ngày này ở trong Cam Tuyền Cung mà tỉnh táo lại, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Tựa hồ hắn đã tiêu xài hết kiên nhẫn với Diệp Trăn, hắn phất tay đuổi người, giọng điệu nguội lạnh.
Diệp Trăn không dám ở lâu, vội vàng đứng dậy cáo từ, trở lại Cam Tuyền Cung mới xụi lơ tại giường, nghĩ mà sợ không thôi. Mấy năm gần đây nàng trải qua xuôi gió xuôi nước, có chút ít đắc ý, tự coi mình được sủng ái như lời đồn đãi bên ngoài kia. Nhưng mà sự thật như thế nào chỉ có chính cô ta mới biết. Những vinh sủng dựa vào ân tình chèo chống đến rách nát, làm sao có thể chống lại với Quan gia quyền lợi thật? Bức bách Hầu phủ nạp thiếp, lại giành vinh quang cho Diệp Phồn, hai bước cờ này đi sai rồi!
“Nương nương, chúng ta có nên lấy lại đồ vật ban cho Diệp gia không?” Vịnh Hà nhỏ giọng hỏi thăm. Mới vừa rồi ở trên đại điện, nàng cũng bị dọa chết khiếp, thế mới biết nương nương nhà mình ở trước mặt Hoàng Thượng tựa hồ không được sủng ái như vậy, ít nhất so với Quan gia thì kém xa.
“Lấy về? Vậy thì Bổn cung sẽ thực sự thành trò cười. Truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi Cam Tuyền Cung bế cung khóa cửa, xin miễn bái phỏng. Chuyện khắc phục hậu quả thì bệ hạ sẽ xử lý, không cần người bên ngoài nhúng tay, chúng ta chỉ cần bày ra tư thái hối tội là được. Bổn cung mệt mỏi, muốn một mình như thế này, các ngươi đều đi xuống đi.”
Mọi người nối đuôi nhau đi ra, Diệp Trăn ngơ ngác ngồi hồi lâu mới nhắm mắt lại, tận đáy lòng sợ hãi và khó chịu. Vô luận Hoàng Thượng giải quyết hậu quả như thế nào, tất yếu phải giẫm Diệp gia, nâng Quan gia, lần này giành vinh quang không thành, ngược lại bị đánh vào mặt, quả thực là thua thảm thiết. Lần sau làm việc nhất định không thể qua loa như thế. Nhưng mà nanh vuốt của nàng đã bị thái hậu gạt bỏ rồi, lúc này cho dù muốn nhắn cho Diệp gia, bảo bọn họ an phận thủ thường không cần thiết rêu rao, cũng là có lòng mà không có sức, chỉ mong mọi người tỉnh táo mà thôi.