Lúc Quan lão gia tử và quan phụ vào triều, Quan Tố Y cũng đã dậy, rửa mặt xong nàng liền đi đến thư phòng, vừa luyện chữ vừa chờ đợi Triệu Vọng Thư đến đây thỉnh an. Trên cổ tay nàng quấn một vòng băng gạc, bên trong buộc một khối chì, nếu như gỡ xuống, ước lượng khoảng bốn năm cân. Nhưng mà khổ luyện như vậy, nàng đã quen từ khi mới mười một mười hai tuổi rồi, một tay cầm bút lông luyện được ra nét chữ khí thế tựa như vạn quân, nét chữ cứng cáp, mới nhìn còn tưởng là vị tướng soái nào xuất nhập sa trường viết sách, tuyệt đối không thể nghĩ ra được nét chữ này lại do một tiểu thư khuê các viết. Minh Lan thấy tấm tắc khen, hận không thể đè tay tiểu thư lên cổ tay mình, cũng tiêu sái không bị trói buộc mà viết mấy chữ. Luyện ước chừng một khắc chung, Triệu Vọng Thư vốn nên giờ mẹo đi ra rốt cục cũng khoan thai đến chậm, đi theo phía sau là Triệu Thuần Hi hớn hở như gió xuân. Lão mụ tử trông coi cửa sân bước lên phía trước nghênh đón, thật nghe lời, không cần tiền cũng vẫn lên đón, xem ra bọn họ cũng đã thu được tin tức Diệp Tiệp dư đã giành được vinh quang cho Diệp Phồn, lo lắng phu nhân bị thất sủng, muốn kết giao chút thiện duyên tìm ít phương pháp, ngày sau cũng tiện khi trèo lên chỗ cao.
Hôm qua lúc đến bị chờ hơn nửa canh giờ, nhưng hôm nay ngay cả gạch giẫm qua đều có người chà lau, quyền thế và thánh sủng quả nhiên là đồ tốt. Nghĩ như vậy, Triệu Thuần Hi càng phát ra kiên định kế hoạch nịnh bợ mẫu thân, liên hợp dì, lung lạc nhà ngoại, chèn ép Quan thị.
Hai tỷ đệ vượt qua cánh cửa ngay ngắn hành lễ, mặc dù trên mặt tất cung tất kính, tuy nhiên trong mắt cũng ngậm lấy vài phần khinh miệt. Triệu Vọng Thư không có tâm cơ, trong lòng không giữ được chuyện gì, không đợi tỷ tỷ mở miệng đã dương dương đắc ý mà nói, “Mẫu thân, hôm nay chúng ta không đi tới chính viện thỉnh an cùng ngài, bài học buổi trưa và buổi chiều cũng miễn đi, đây là phụ thân nói.” Dứt lời chớp mắt, vẻ mặt biểu lộ “Ngươi mau tới hỏi ta nguyên do đi”.
Tâm tư nhỏ nhặt ấy, làm sao Quan Tố Y có thể không biết, cũng phối hợp nói, “Ồ, đây là vì sao?”
“Dì cả ta thêm trang cho dì ba nhé, trong đó một tòa Hồng San Hô cao tám thước, có thể nói quý nhất Ngụy Quốc, giá trị liên thành, ta và tỷ tỷ được mời đi xem. Nghe nói dì ba mời rất nhiều người tới cùng thưởng thức, ngay cả đại trưởng công chúa cũng tới đấy. Ngài ấy nói bảo bối như vậy ngay cả công chúa trong phủ của ngài ấy cũng không có, quốc khố chỉ có một chiếc này thôi, lại bị dì ba có được, dì Ba thật may mắn.” Triệu Vọng Thư mở rộng hai tay trên không trung phủi một phát, thần sắc cực kì kiêu ngạo.
Triệu Thuần Hi cười khẽ chỉnh sửa, “Đệ đệ ngốc ạ, đâu là phúc của dì, rõ ràng là nhà ngoại dính sủng quang vinh hôm nay của dì cả mới có. Đầu tiên phải nên cảm ơn dì cả, dù sao ngài ấy cũng là con gái Diệp gia chúng ta đi ra ngoài, nên tạo phúc cho gia tộc. Ah đúng rồi, dì Ba cũng gửi thiếp mời cho mẫu thân đấy, tại ta cao hứng quá thiếu chút nữa quên mất, mẫu thân đi cùng chúng ta sao?” Vừa nói vừa lấy từ trong tay áo ra cái thiếp chữ đỏ.
Nghe tới đây, Quan Tố Y thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thật không thể ngờ được, Triệu Thuần Hi ở đời trước thủ đoạn tâm cơ thâm trầm lại cũng có lúc ngây thơ thế này, chuyển nói dối người khác trở thành ca ngợi, còn dương dương đắc ý, khắp nơi nói khoác, chỉ vì muốn nhìn thấy biểu lộ ghen ghét ao ước của mình. Nhưng mà cũng không thể trách nàng ta được, bản thân nàng ta không được như đời trước được mình đề điểm, nhắc nhở, chỉ dẫn, lúc nào từ lời nói tới việc làm đều mẫu mực, nàng ta trở nên bình thường, ngu xuẩn, ánh mắt hẹp hòi, cũng là đương nhiên thôi, bởi vì gia giáo Diệp gia chính là như vậy, giống cái vị mẫu thân của nàng ta kia tự cho rằng thủ đoạn, kì thực chỉ là bỏ gốc lấy ngọn mà thôi.
“Diệp gia quả nhiên là trong vòng huân quý thể diện, ngay cả đại trưởng công chúa cũng kém hơn một chút. Mà thôi, phụ thân các ngươi đã đồng ý rồi, vậy thì theo hắn đi thôi, ta không thích tụ tập cái náo nhiệt kia. Đã chuẩn bị xe ngựa chưa?” Quan Tố Y từ từ viết chữ, biểu lộ bình thản.
Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư không thấy biểu lộ khuất nhục và sợ hãi từ trên mặt nàng, không khỏi có chút thất vọng, vực lại tinh thần nói, “Xe ngựa đã chuẩn bị, phụ thân tự mình đưa chúng ta đi qua đó. Vậy thì, chúng ta cáo từ.”
Triệu Lục Ly tự mình đưa đi, lại không muốn đi theo bọn nhỏ đến nhà giữa nhìn, nói vài lời thân mật, sợ là lo lắng bản thân mình bị Diệp Trăn kích thích mà thẹn quá hoá giận gây khó xử? Đồ con rùa, gặp chuyện chỉ biết thụt vào trong vỏ, chẳng có đảm đương gì, thảo nào Diệp Trăn hồng hạnh xuất tường (*ngoại tình), thay lòng đổi dạ.
Tại thời khắc này, Quan Tố Y cuối cùng cũng hiểu khó xử của Diệp Trăn, khẽ vung váy dài, giọng điệu rời rạc, “Đi đi, đi sớm về sớm.”
Hai tỷ đệ cũng không nói vâng dạ, quay đầu chạy vội ra ngoài, trong chốc lát đã biến mất ở cửa sân. Vài tên nha hoàn bà tử mau chóng đuổi theo sau, ân cần vô cùng mà dặn dò, “Đại tiểu thư, đại thiếu gia, chạy chậm chút thôi, coi chừng té! Hôm nay thời gian còn sớm, không sợ muộn đâu, cho dù có muộn một lát, đó cũng là nhà ngoại của các ngài, sẽ không trách tội đâu.”
Minh Lan đóng cửa phòng bịch một tiếng, nói, “Đồ cỏ đầu tường, ai đắc thế thì ngả về ai, một bộ mặt gian nịnh, xấu xa vô cùng! Nô tỳ suy đoán hai tỷ đệ kia hôm nay vừa đi, sau này sẽ không tới nữa, Diệp gia bọn họ được sủng ái như vậy, Diệp di nương lại có Diệp Tiệp dư làm chỗ dựa, sao có thể để tiểu thư vào mắt? Diệp Tiệp dư cũng là thứ không phân biệt phải trái, trông trời trông đất trông cả phòng muội phu, không sợ bị người ta chê cười cho à.”
“Diệp gia vốn chỉ là thương nhân, trước khai quốc vẫn ở biên cảnh buôn bán ngựa, có thể nhét con gái vào hậu cung đã không dễ dàng rồi, không thể quá nghiêm khắc với bọn họ về hai từ ‘Liêm sỉ’ và ‘Lễ nghi’ viết như thế nào. Hai tỷ đệ kia lúc này đi vẫn còn có thể lại đến, bởi vì Quan gia ta một khi ra tay, Diệp gia sẽ không hay ho, Diệp gia không hay ho, hai người kia sẽ phải cụp đuôi đến đây bồi tội, một lần nữa cung kính gọi ta một tiếng mẫu thân, sớm muộn thỉnh an ta.” Quan Tố Y vừa nói vừa viết xuống trên giấy bốn chữ to “Lễ nghĩa liêm sỉ”, cuối cùng cầm bốn góc lên cẩn thận thưởng thức.
Minh Lan kêu rên nói, “Bọn họ còn trở về á? Vậy cũng quá đáng ghét rồi! Đại thiếu gia còn đỡ, tuy hư hỏng một chút, vụng về một chút, miễn cưỡng có thể chịu; nhưng đại tiểu thư thì trong ngoài không đồng nhất, khẩu Phật tâm xà, trông thấy nàng ta có cảm giác sợ, sợ bị nàng ta chọc một đao sau lưng. Nàng ta thoáng chốc thì cười tủm tỉm với người đấy, nói người cái này tốt cái kia tốt, trở về lại lôi kéo Hầu gia khóc lóc kể lể, nói người cái này xấu cái kia xấu, theo ta, nàng ta là tiểu cô nương âm hiểm nhất mà ta từng gặp, không biết bộ dạng hai mặt này là học từ ai đây.”
“Đoán chừng là gia đình có truyền thống đấy.” Quan Tố Y lắc đầu cười thán.
Đúng vào lúc này, quản sự bà tử đưa một chiếc hộp gấm tới, nói là phu nhân Đại phòng Trấn Tây Hầu phủ đưa tới, đưa cho đích thân phu nhân mở.
“Mang tới đây.” Quan Tố Y cho lui người không có phận sự, mở nắp hộp ra xem xét, thấy bên trong có hơn mười bản điển tịch Pháp gia, đều là bản đơn lẻ, tuyệt bản, bản chép tay của danh gia, lập tức mắt sáng rực lên, yêu thích không buông tay, “Trấn Tây Hầu hùng hồn khí phách, đây mới thực sự là vật quý của Ngụy Quốc, giá trị liên thành!” Cũng biết những sách này không thể nào là Lý thị chữ to không nhìn được đưa đến, đây hẳn là bảo bối áp đáy hòm của Trấn Tây Hầu không thể nghi ngờ rồi.
Minh Lan mưa dầm thấm đất cũng biết hàng đấy, cả kinh nói, “Tiểu thư, lễ vật này quá quý trọng đi à nha, có thể phỏng tay hay không? Giao tình giữa người và Trấn Tây Hầu cũng chưa tới mức này đâu!”
“Cho dù tay cầm bị phỏng mất một lớp da, lễ vật này ta cũng nhận! Hắn xác thực không có giao tình gì với ta, nhưng không có nghĩa là ngày sau không có giao tình với Quan gia, triều đình tranh đấu thay đổi trong nháy mắt, kích bác vãn liệt sớm tối bị diệt, tiềm ẩn thêm một minh hữu chẳng khác nào có thêm một con đường, thậm chí còn thêm một cái mạng, mặc dù không có ý kết đảng, nhưng cũng không khỏi không phòng ngừa chu đáo. Huống hồ hắn hôm nay chỉ là đưa vài cuốn sách, cũng không có cử động gì thêm, cứ nhận thôi, không cần nghĩ nhiều.”
Minh Lan triệt để thả lỏng trong lòng, liền lấy giấy bút ra để tiểu thư viết thiếp cảm ơn, lại chuẩn bị đáp lễ quý trọng sai người đưa đi Trấn Tây Hầu phủ.
—-
Lúc hai tỷ đệ Triệu Thuần Hi tới nơi, Diệp phủ đã khách quý chật nhà, thổi cổ sắt khèn, liên tiếp có quý nhân quần áo hoa lệ ra vào, thoáng nhìn lại hơi có chút giống trâm anh thế gia. Diệp lão gia không đích thân ra đón Triệu Lục Ly, có lẽ là xem thường thân phận huân tước nhàn tản của hắn, Lưu thị thì ôn hoà, có vài phần quan tâm với hai tiểu bối, gọi đám huynh đệ, biểu tỷ muội bà con cùng tuổi lĩnh bọn họ về phía hậu viện chơi đùa.
Triệu Lục Ly xấu hổ không thôi đứng trong chốc lát, thấy nhạc phụ không đi ra, lúc này mới tự bản thân đi tới Tiền viện.
Đợi ước chừng ba chung, đại trưởng công chúa mới khoan thai đến chậm, vẫy lui Lưu thị và Diệp Phồn đón chào cười lấy lòng, nói thẳng vào vấn đề, “Bổn cung lát nữa còn phải vào cung yết kiến thái hậu nương nương, không chậm trễ được, Hồng San Hô kia đâu rồi? Mang ra cho Bổn cung nhìn xem.”
Các tân khách cũng liên tục thúc giục, mắt sáng chói.
Mọi người nhìn ra đại trưởng công chúa là đến không có ý tốt, Lưu thị và Diệp Phồn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, đành phải nói oán thầm trong lòng: cứ chờ mà xem, đợi khi nương nương sinh hạ Long tự, sắc lập Hoàng hậu, Diệp gia chúng ta sẽ là có uy tín danh dự đỉnh đỉnh ở Yên kinh, ngươi và Hoàng Thượng không phải ruột thịt cùng mẹ sinh ra, lại không thân thiết, lấy cái gì ganh đua so sánh với Diệp gia? Lúc này mặc ngươi cuồng, ngày sau sẽ có lúc ngươi phải khóc!
Vừa nghĩ ngợi lung tung vừa dẫn người tới trước sân khấu nhà thuỷ tạ, chỗ đó đã dựng lên một rương gỗ hồng cực lớn mạ vàng, sáng chói dưới ánh mặt trời. Mọi người còn chưa nhìn thấy bảo bối đã bắt đầu nói nhỏ tán thưởng nó không giống bình thường, Lưu thị khí thế hơi tắt lại được thổi phồng bắt đầu coi trời bằng vung, chỉ chờ Diệp lão gia mang khách nam đến sẽ mở rương hiến vật quý, cho đám người thêm kiến thức, biết ý biết tứ.
Triệu Thuần Hi bị biểu lộ nghiêm khắc và khinh miệt của đại trưởng công chúa dọa sợ, ẩn ẩn cảm giác được bà ta không hề có ý thân thiết với Diệp gia giống như đồn đãi, trái lại, tựa hồ là đến để bới móc. Thế thì đã sao? Bà ta đã gả ra ngoài, được coi là người ngoài, làm sao có thể so sánh với mẫu thân? Mẫu thân là vợ Hoàng thượng, bọn họ sớm chiều làm bạn, cùng chung gối ngủ, tương lai cũng sẽ chết chung huyệt, thân thiết hơn quan hệ đó nhiều. Bằng không vì sao cả nước vẹn vẹn chỉ có một cây Hồng San Hô lại tới trong tay mẫu thân, mà không phải là trong tay đại trưởng công chúa, hay là thái hậu?
Nghĩ vậy, Triệu Thuần Hi rủ mí mắt xuống, đắc chí vừa lòng mà nở nụ cười, nghe thấy thanh âm ngoại tổ mẫu dùng chìa khóa mở nắp hộp ra mới ngẩng đầu nhìn, sau đó kinh hãi nghẹn ngào. Chỉ thấy cái Hồng San Hô kia toàn thân óng ánh, màu sắc diễm lệ, không biết sao lại vỡ vụn chồng chất, gió nhẹ thổi lên liền bay lên rất nhiều hạt bụi màu trắng, làm cho người đứng ở gần đó ho khan không ngớt.
Lưu thị và Diệp Phồn la hoảng lên, Diệp lão gia cũng run lẩy bẩy, thiếu chút nữa té xỉu, người còn lại có người loạn lên, hoặc nhìn có chút hả hê, hoặc để sát vào xem xét, còn có người nhân cơ hội ly khai để tránh bị liên lụy.
“Chớ đi, không cho ai đi! Mau mau, mau đi báo quan!” Diệp lão gia dù sao cũng là thương nhân thông minh tháo vát, nhanh chóng lấy lại tinh thần, sai gia đinh đi đóng từng cái cửa, miễn cho đầu sỏ gây nên đào tẩu mất. Nếu không có người làm loạn, san hô kia cứng rắn vô cùng tuyệt đối sẽ không vỡ thành như vậy! Ngay cả vật ngự tứ(*) cũng dám tổn hại, đến cùng là ai to gan lớn mật đến mức này?