Ai Yêu Ai

Chương 52: Bỏ vợ



Diệp phủ mới vừa rồi chỉ hơi có vẻ suy tàn thôi, đảo mắt đã thành tình trạng vô vọng, nguy hiểm trong sớm tối, cái biến cố này tới quá nhanh, khiến người ta không kịp chuẩn bị. Dân chúng đi ngang qua trông thấy quan binh lui tới, nghe thấy khóc hô ầm ĩ, nhao nhao xúm lại chỉ trỏ.

“Làm sao tấm biển của Diệp gia lại bị người ta chọc xuống rồi? Cái này không giống là đánh nhỏ thôi đâu!”

“Chà, ngươi không biết hả? Diệp gia ỷ vào Diệp Tiệp dư được sủng ái, làm việc quá mức càn rỡ, đụng phải tổ ong vò vẽ, bị Đế sư đại nhân vạch tội rồi! Trọn vẹn 32 điều tội trạng, đã dán bố cáo hịch văn lên trước cửa Đình Úy phủ rồi, bản thân ngươi đi tới mà nhìn, chỗ đó có mấy nho sinh đọc miễn phí cho người ta đấy.”

“Đình Úy phủ xa quá, ta không muốn chạy tới đó đâu, ngươi nói cho ta nghe một chút đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, ngươi cho mọi người biết một chút đi.” Người hiểu chuyện vội vàng phụ họa.

Người linh thông các tin tức liền dương dương đắc ý nói tiền căn hậu quả một lần, cuối cùng nói tổng kết, “Nói ra đúng là Hồng san hô kia gây họa. Ngươi nói ngươi đau lòng hai đứa cháu ngoại, sợ bọn họ bị mẹ kế bắt nạt, nhét một thứ nữ làm thiếp thì cũng thôi đi, ngươi khuếch trương như thế làm chi? Không phải rõ ràng là gây khó dễ Đế sư phủ sao? Giờ thì tốt rồi, Đế sư phủ không ra tay thì thôi, vừa ra tay là ấn chết ngươi!”

“Chậc chậc chậc, thủ đoạn của văn nhân thật là đáng sợ! Dám quan báo tư thù đến tận đây!” Một gã nho sinh lắc đầu thở dài.

Không biết ai ở sau lưng gắt một câu, cao giọng mắng, “Con mẹ nó, người thì biết cái gì! Đế sư đại nhân chẳng những vạch tội Diệp Toàn Dũng, còn vạch tội cả Hoàng Thượng nữa, nói ngài ấy phóng túng ngoại thích làm hại dân chúng, Hoàng Thượng lúc này mới phát hạ ý chỉ nghiêm tra Diệp gia, nếu không cũng không biết Diệp gia sẽ càn rỡ đến khi nào. Ngươi coi Diệp Toàn Dũng là người tốt hả? Lão tử nói cho ngươi biết, Diệp gia con mẹ nó không phải thứ tốt lành gì đâu! Một mảng lớn thổ địa của Cát gia trang ở ngoại ô phía Tây kia đều bị Diệp gia liên hợp quan phủ cưỡng chiếm đi đấy, Hoàng Thượng rõ ràng phát hạ chính lệnh, miễn ba năm thuế má cho dân chúng đại Ngụy, dân chúng mười dặm tám thôn đều được lợi ích thực tế, chỉ riêng vùng đất của Diệp gia khác biệt, bọn họ vẫn thu tiền thuê đất, vẫn làm theo chiêu lao dịch, lại thêm mùa hạ bị lũ lụt, mùa đông rét căm căm, lương thực không thu được hạt nào, khiến thôn dân Cát gia trang chết đói chết cóng vô số người, cứ đi vào sâu trong đó, nhìn khắp tất cả đều là đất chết và xương trắng, quả nhiên là mười mất chín không! Có hương dân không chịu được nữa, định đi kinh thành cáo ngự trạng, lại bị Diệp gia phái ra nanh vuốt đánh chết ở trên đường, cuối cùng ném vào núi cho sói ăn, ngay cả cái xác cũng tìm khắp không thấy. Ngươi cho rằng Diệp phủ là thứ tốt gì? Con mẹ nó đều là một lũ súc sinh! Nếu không có Đế sư đại nhân, bọn họ ỷ vào thế của Hoàng Thượng và Diệp Tiệp dư, còn không biết sẽ hoành hành bao lâu đâu, còn không biết sẽ tai họa bao nhiêu dân chúng đâu, Đế sư đại nhân đây là vì dân trừ hại, thay trời hành đạo!”

Người nọ nói xong lại khóc rống lên, có thể thấy được trong lòng cũng có rất nhiều oan khuất.

Bên cạnh có người nhỏ giọng nói, “Đúng vậy, đúng vậy, ăn mày trong Yên kinh, tám chín phần mười là đến từ Cát gia trang kia, xa xa trông thấy tấm biển Diệp gia đã phải tránh ra, rất sợ đây này!”

“Đâu chỉ có thế! Trong hẻm Cây Liễu vốn có một bố trang* làm ăn rất phát đạt, vải vóc nhuộm ra năm màu rực rỡ, lâu không phai màu, được quan lại quyền quý ưu ái, kỹ thuật thêu của bà chủ nhà kia vô cùng kì diệu, có thể ở hai mặt mảnh tơ lụa thêu ra hai hình dạng hoàn toàn không giống nhau, cho người cầm ở trong tay lật qua lật lại xem cũng không tìm ra sơ hở nào. Bởi vì hai tuyệt chiêu đặc biệt nhuộm màu và kỹ thuật thêu này, người ở Nội Vụ tư nhìn trúng, muốn chọn bọn họ làm Hoàng thương, chuyên cống hàng dệt, nào có ngờ tin tức bị Diệp phủ ngăn chặn, dùng thủ đoạn bẩn thỉu bức chết một nhà chín miệng lão bản của bố trang, cưỡng chiếm gia sản và phương pháp bí mật của người ta, thật sự là táng tận thiên lương mà!”

[*bố trang: nơi chuyên sản xuất vải vóc, hàng thêu thùa…]

“Còn có còn có…”

Trong ngày thường bởi vì Diệp Tiệp dư được sủng ái, mọi người không dám chỉ trích “Diệp quốc trượng”, hiện tại ngay cả Hoàng Thượng cũng nhận tội “Dung túng ngoại thích làm hại”, lại còn viết hịch văn tự suy ngẫm tự xét lại, có thể thấy được Diệp gia tránh khỏi phải chịu tội, vì vậy họ lật lần lượt từng cọc huyết án ra, truyền cho mọi người đều biết.

Như vậy xem ra, Diệp gia bị xét nhà diệt tộc thật đúng là không oan uổng một chút nào.

“Đế sư đại nhân quá mức đại công vô tư, trong mắt chỉ có quốc pháp và ý dân, lại quên mất nhà mình rồi! Ông ấy vạch tội Diệp phủ, làm hại Diệp Toàn Dũng cửa nát nhà tan, vậy cháu gái ông ấy ở Trấn Bắc Hầu phủ phải sống thế nào đây? Phải biết, vợ đã chết của Trấn Bắc Hầu chính là muội muội sinh đôi của Diệp Tiệp dư, người đó sinh con trai trưởng, đích nữ, trên người còn chảy một nửa huyết mạch Diệp gia đây này. Tân hôn không đầy nửa tháng, giữa phu thê, mẫu tử đã đã kết huyết hải thâm cừu vậy rồi, sau này cuộc sống của Quan thị chắc sẽ không dễ dàng rồi.”

“Đúng vậy! Đế sư đại nhân vì nghĩa, nhưng lại buông tha hạnh phúc cả đời của cháu gái mình, cũng không biết tương lai có hối hận hay không.”

“Quan thị đáng thương quá, quả thực đáng thương…” Dân chúng mới vừa rồi còn lòng đầy căm phẫn, lúc này đã cảm thán thương tiếc Trấn Bắc Hầu phu nhân.

——

Nhạc phụ và mấy vị anh vợ bị trói đi rồi, lúc này Triệu Lục Ly mới đỡ Lưu thị đi ra cổng lớn, đi theo phía sau là một đám nữ quyến khóc sướt mướt. Diệp phủ hôm nay đã bị niêm phong, quan sai cầm giấy niêm phong đang chuẩn bị dán bên trên cửa, nếu bọn họ không tìm thấy địa phương dàn xếp, có thể sẽ phải ngủ ngoài đầu đường.

Đến nỗi này, Lưu thị cuối cùng cảm nhận được chỗ tốt của con rể trước, lôi kéo hắn không ngừng kêu oan, liên tục cầu xin hắn nhất định phải cứu Diệp lão gia ra. Triệu Lục Ly liên tục đồng ý, trong lòng thì lo sợ không yên. Hắn làm gì có biện pháp, chỉ có thể mang nữ quyến về trong phủ an trí trước đã, ngày sau lại từ từ tính toán cứu trợ nhạc phụ.

Lưu thị cũng không dám ký thác toàn bộ hi vọng vào con rể, vuốt ve vạt áo, sửa sang tóc mai, lúc này đi tới cửa cung quỳ cầu, nhìn xem có thể được gặp con gái hay không, vừa đi ra được vài bước, chợt nghe thấy người qua đường nghị luận “Quan thị, Quan thị”, lúc này mới thù mới hận cũ cộng vào, véo cánh tay con rể cả giận nói, “Đúng rồi! Diệp phủ ta rơi xuống hoàn cảnh này, đều là do một tay Quan gia tạo thành! Trần Quang, con nhất định phải bỏ nữ nhân ngoan độc kia đi!”

Triệu Thuần Hi ngay cả một tí tẹo ý niệm muốn đấu với Quan thị cũng bị mất, chỉ hi vọng cách nàng càng xa càng tốt, vì vậy châm ngòi thổi gió, “Phụ thân, lúc trước không phải Quan thị uy hiếp chúng ta, nói quân tử báo thù mười năm không muộn gì đó sao? Lời này xảy ra rồi, có thể thấy được Quan gia vạch tội ngoại tổ phụ hẳn là do cô ta sai khiến đấy. Việc nhỏ lông gà vỏ tỏi trong nhà đóng cửa lại thương lượng một chút, cân đối lại là xong mà, từng người lui nhường một bước là trời cao biển rộng, cả nhà vui vẻ, cô ta lại muốn ồn ào đến tình trạng không chết không ngừng! Phụ thân, lòng dạ cô ta quá hẹp hòi rồi, người như vậy mà làm mẫu thân của con và Vọng Thư, ngày sau chúng con nào dám trêu chọc cô ta? Nếu như trong lúc vô tình đâm vào lòng của cô ta, không phải thành chết trong tay cô ta à?”

“Phụ thân à, con sợ lắm!” Triệu Vọng Thư bị Diệp gia bị phá và quan binh hung ác dọa bể mật, lúc này nghe thấy tất cả đều là do mẹ kế giở trò quỷ, không khỏi sợ đến phát run.

Triệu Lục Ly nhìn người Diệp gia gió thảm mưa sầu, lại nhìn con trai con gái tựa như chim sợ cành cong, nhất thời tức sùi bọt mép, vứt lại một câu “Ta đi tìm nàng tính sổ”, rồi hấp tấp bước đi. Lưu thị nghiến răng nghiến lợi chửi bới một lát, lúc này mới cười âm lãnh: Diệp gia ta đúng là gặp xui, sao Quan Tố Y ngươi có thể được yên? Thân là nữ nhân, ở hậu trạch, phu quân là trời của ngươi, con cái là đất của ngươi, không có phu quân sủng ái, lại cách lòng với con cái, ta xem nửa đời sau của ngươi không thể dựa vào trời không thể dựa vào đất, xem ngươi sống thế nào! Lão già Quan Tề Quang kia hại bản thân cháu gái còn không biết đâu, thật đúng là đọc sách tới hồ đồ! Ta nhổ vào!

Hung hăng gắt một cái, Lưu thị lên tiếng nói, “Đều đi tới cửa cung quỳ, không được Tiệp dư nương nương truyền triệu tuyệt đối không đứng dậy!”

Triệu Thuần Hi và Triệu Vọng Thư mặc dù lòng tràn đầy không muốn, nhưng không dám phản đối, đành phải cố mà đi.

—–

Hôm nay Quan Tố Y rảnh rỗi, đang đi dạo bên trong tiệm sách mới mở, chợt nghe thấy có tiếng người gọi ở trên lầu, “Phu nhân, Trấn Bắc Hầu phu nhân?”

“Hốt Nạp Nhĩ, sao huynh lại tới đây?” Quan Tố Y ngẩng đầu lên nhìn, là vị đại hán Cửu Lê Tộc, thân cao gần chín xích đứng ở chỗ rẽ chật chội, đôi mắt nhìn như đen nhánh, kì thực ngẫu nhiên phát ra ánh sáng màu lam, đang sáng quắc nhìn chằm chằm mình.

[*tra trên GG thì 1 xích = 1/3m = 33,33cm, vậy cao chín xích thì như thế nào nhỉ????]

“Tiệm sách này là Hầu gia mở đấy, thuộc hạ cùng ngài ấy đến xem.” Thánh Nguyên Đế miễn cưỡng kiềm chế tâm tình đầy vui sướng, chỉ trên lầu.

Nha hoàn tên Kim Tử đứng ở sau lưng Quan Tố Y nhanh chóng lườm Đế vương, sau đó như trút được gánh nặng mà thở ra một hơi. Muốn dẫn phu nhân thông minh tuyệt đỉnh tới chỗ này, lại không thể để cho nàng nhìn ra sơ hở, thật là dốc hết toàn bộ đầu óc của nàng.

Quan Tố Y ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tần Lăng Vân đang ghé vào lan can, biểu lộ giống như cười mà không phải cười.

“Cô còn có tâm tư đi dạo phố à?” Hắn lấy ra một hạt Phật châu, giọng điệu có chút hả hê.

“Có chuyện gì?” Quan Tố Y giật mình, đắn đo một lát rồi nói, “Tổ phụ ta hôm nay mới tiền nhiệm, chắc là ở trên Kim Loan điện vạch tội Diệp Toàn Dũng hả?”

“Chưa đủ.” Thánh Nguyên Đế trả lời, chậm rãi đi xuống, bên tai đỏ lên.

Quan Tố Y nghĩ một chút, lại nói, “Còn vạch tội Hoàng Thượng nữa?”

Tần Lăng Vân kinh ngạc hỏi, “Cô làm sao mà biết?”. Nếu không phải có thám tử do Hoàng Thượng phái thời thời khắc khắc đi theo Trấn Bắc Hầu phu nhân, xác định nàng ra cửa phủ liền đón xe đi vào tiệm sách, trên đường không gặp người quen, cũng không dừng lại ở đâu, Tần Lăng Vân rất hoài nghi nàng có Thiên lý nhãn và Thuận phong nhĩ.

[*thiên lí nhãn: mắt nhìn thấu muôn dặm; Thuận phong nhĩ: tai nghe được mọi thứ]

“Rất đơn giản, vạch tội Diệp gia liền có thể thuận tiện vạch tội Hoàng Thượng, như thế, mồi lửa đầu tiên của Đốc sát viện mới xem như chính thức đốt lên.” Quan Tố Y lấy ra một bản du ký, vừa đọc qua vừa cười khẽ lắc đầu.

Nỗi lòng của Thánh Nguyên Đế hơi lơ lửng, sau đó mới nói, “Cho nên nói mục tiêu của Đế sư đại nhân cho tới bây giờ không phải là Diệp gia, mà là Hoàng Thượng?”

“Muốn nhanh chóng dựng uy tín cho Đốc sát viện, có mục tiêu nào thích hợp hơn Hoàng Thượng sao?” Quan Tố Y buông sách, nhìn phương hướng Hoàng thành thở dài, nói than thở, “May mà Hoàng thượng là minh quân, lấy thân mình thực hành, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, tổ phụ ta mới có thể cầu người được người. Theo ta thấy, không tới ba năm năm, đại Ngụy ta tất nhiên sẽ phục hưng, trong vòng mười năm sẽ thống nhất non sông.”

Đang ở trước mặt tay sai của Hoàng đế, nàng thuận tay vỗ mông ngựa tâng bốc. Nhưng, lại trị* Đại Ngụy quốc, hoàn toàn chính xác trong sạch hơn đời trước nhiều lắm. Đời trước mới khai quốc, triều đình rất hỗn loạn, một là Từ Quảng Chí dùng văn loạn pháp, hai là quý tộc Cửu Lê áp bách người Hán, ba là ngoại thích, thế gia và dòng họ tranh đấu gay gắt. Về sau bộc phát loạn dân, Đại Ngụy quốc thiếu chút nữa chia năm xẻ bảy, Thánh Nguyên Đế mới rút ra kinh nghiệm xương máu, ra tay độc ác chỉnh đốn lại trị, phải bỏ ra năm năm thời gian mới dần dần ổn định cục diện.

[*lại trị: tác phong và uy tín của quan lại thời xưa]

Đời này thì trái lại, gió êm sóng lặng, thuận thuận lợi lợi. Phải chăng đó là kết quả mà mình cứu được tổ phụ? Một cải biến nhỏ bé thôi, lại có thể chi phối vận mệnh quốc gia, ý trời quả nhiên khó dò.

Trong lúc Quan Tố Y thổn thức cảm thán, Thánh Nguyên Đế lại bị nàng tán dương tới nhiệt huyết tăng vọt. Vai trái vác giang sơn xã tắc, vai phải gánh lê dân bách tính, hắn vẫn đang cố gắng thăm dò đi về phía trước, e sợ giẫm sai một bước sẽ làm điên đảo càn khôn, dân chúng loạn lạc. Nhưng người bên ngoài chỉ thấy được hắn quyền cao chức trọng và không ai bì nổi, lại không cảm nhận được hắn kinh sợ, cẩn thận? Bọn họ ca tụng hắn minh quân Thánh chủ một vạn lần, cũng kém một câu tiên đoán thật thà và chắc chắn của phu nhân.

“Mượn phu nhân cát ngôn, nhất định phu nhân sẽ chóng nhìn thấy ngày Đại Ngụy ta trời yên biển lặng.” Tiếng nói của Thánh Nguyên Đế khàn khàn, còn định nói gì đó, thì thấy Triệu Lục Ly hổn hển chạy vào, không thèm nhìn người bên ngoài kéo nàng đi ra, cả giận nói, “Diệp gia gặp đại nạn này, ngươi vẫn còn đi dạo được hả? Hôm nay nếu ngươi không bảo Đế sư rút tấu chương vạch tội, vào cung cầu tình cho Diệp gia, ta liền bỏ ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.