-Dậy đi ! _ Vũ Phong cố kéo chiếc chăn màu hồng nhạt của nó
- 2 cho em ngủ chút xíu nữa thôi! _ nó nũng nịu
-Hôm nay em mà đi trễ thì con ‘ khủng long ’ đó ko tha cho em đâu! _ Vũ
Phong chọt chọt nó
-Chết! _ Nó bật dậy lao vào nhà tắm
Vũ Phong chỉ biết thở dài rồi
đi xuống chuẩn bị đồ ăn
-Sao 2 ko gọi em sớm hơn ? _ Nó phụng phịu đi lao xuống
Vũ Phong đang nấu ăn cho cả
nhà. Mama nó thì … ko ‘ giỏi ’ nấu ăn cho lắm. May mà nó cũng biết đôi chút ! (
Do nhiệm vụ ép buộc )
Nó chào cả nhà rồi bắt xe bus
đi đến chỗ làm
Nó rón rén nhẹ nhàng đi vào
phòng làm vc thì bất chợt áo ở gáy bị tóm lại
-Sao h này em mới đến ? _ Phong Đằng nhíu mày
-Khủng long … à nhầm … Phong Đằng , em dậy muộn nên …_ Nó không dám quay
lại
-Quay lại đây ! _ Phong Đằng ra lệnh
-Dạ ! _ Nó giật mình, quay lại khiến đống hồ sơ trên tay Phong Đằng rơi
xuống đất, giấy tờ vương vãi tứ tung
-Em xin lỗi ! _ Nó vội cúi xuống nhặt
Phong Đằng vội cúi xuống lượm
hết đống tài liệu rồi búng lên trán nó
-Lần sau phải cẩn thận đấy!
-Đồ khủng long, ng` ta ko cố ý mà ! Đau chết mất thôi! _ Nó ôm chán
Nó đâu có biết rằng cổ áo rộng
nên khhi cúi xuống nhặt khiến Phong Đằng có thể nhìn thấy gần hết, đã thế còn mặc
chiếc váy bút chì xẻ tà ngắn cũn cỡn ( chân chị ta dài quá mà ! -_- )
Nghĩ lại càng làm Phong Đằng
thêm đỏ mặt, liền đập đầu vào tường khiến mọi ng` xung quanh ngạc nhiên nhìn
Phong Đằng bằng ánh mắt dị thường