Cuốn tiểu thuyết tôi đang đọc dở nằm bên cạnh gối. Yonabaru đang ngồi đếm chồng đơn tự thú ở giường trên.
“Keiji, kí vào đây.”
“Hạ sĩ, anh có súng ngắn đúng không?”
“Ừ.”
“Cho em mượn xem qua chút.”
“Từ khi nào mà chú mày thành tay nghiện súng vậy?”
“Không phải vậy mà.”
Tay anh ta rụt lại. Khi nó thò ra, nó mang theo một cục kim loại màu đen lấp lánh.
“Nó được lên đạn rồi, nên cẩn thận đừng chĩa lung tung đấy.”
“Uh, được rồi.”
“Nếu chú mày thăng lên hạ sĩ, chú mày có thể mang theo đồ chơi riêng về giường mà chẳng ai nói gì được. Súng bắn bi như cái này dù sao cũng chẳng làm gì được bọn Mimic. Thứ duy nhất mà một người lính chiến giáp cần là khẩu 20mm và ống phóng tên lửa với ba quả tên lửa. Cái quả chuối mang theo để ăn trưa này không tính. Giờ chú mày kí được chưa?”
Tôi đang loay hoay mở chốt an toàn của khẩu súng để trả lời.
Tôi há miệng ngậm lấy nòng súng, tưởng tượng rằng viên đạn 9mm kia đang nằm trong ổ đạn, chờ đợi kim hỏa chích nổ.
Tôi kéo cò.
***
Cuốn sách tôi đang đọc dở đang nằm bên cạnh gối. Tôi thở dài.
“Keiji, kí vào này.” Yonabaru thò đầu ra từ giường trên.
“Thưa ngài, rõ.”
“Nghe này. Chiến dịch ngày mai chẳng có gì đâu. Cứ lo lắng quá và chú sẽ trở thành một cái bị thịt –– cuối cùng là mất thần hồn trước khi bọn chúng kịp thổi bay óc chú ra.”
“Em không có lo lắng mà.”
“Này cậu nhóc, có gì đáng xấu hổ đâu cơ chứ. Lần đầu ai mà chả lo lắng. Y như lần đầu quan hệ ấy. Nếu chưa làm xong việc, chú mày sẽ chẳng thể nào quẳng nó ra khỏi đầu được. Tất cả những gì chú mày cần làm là chờ thời gian trôi đi.”
“Em không đồng ý.”
“Này, chú mày đang múa rìu qua mắt thợ đấy.”
“Sẽ ra sao nếu –– chỉ giả sử thôi –– anh cứ lặp đi lặp lại lần đầu của mình?”
“Chú mày moi đâu ra cái đó thế?”
“Chỉ giả sử thôi mà. Cứ như chơi cờ vua ấy. Đi hết lượt của anh, rồi mọi chuyện lại quay trở lại nước ban đầu.”
“Còn tùy.” Vẫn nằm trên giường trên, ngửa mặt lên nhìn trần nhà. “Tùy xem chú mày đang bàn về chuyện phang phập hay oánh nhau.”
“Không có phang phập gì ở đây hết.”
“Chà, nếu họ bắt anh mày quay lại đánh nhau ở Okinawa, anh sẽ bảo họ tự đi mà đánh. Họ thích thì cứ đưa anh tới giàn hỏa thiêu, nhưng đừng hòng bắt anh quay lại.”
Nếu như anh không có lựa chọn thì sao? Nếu như anh cứ phải liên tục chấp hành lại nhiệm vụ đó?
Vào cuối ngày, mỗi người đều phải xách ba lô lên mà đi. Không có ai cho bạn tự quyết định hết. Và dù có gặp tình huống gì thì nó cũng dẫn tới kết quả mà bạn đã lựa chọn. Giả sử mọi người đều có ngân hàng lựa chọn giống nhau. Nếu một gã có được con bài tẩy, vậy sẽ phải có một gã bốc phải cứt. Đôi lúc bạn gặp phải kết cục chết chóc. Nhưng mỗi bước bạn đi trên con đường dẫn tới kết cục đó đều phụ thuộc vào chính bạn. Dù họ có buộc bạn lên giá treo cổ thì bạn vẫn có cơ hội ưỡn ngực lên gặp tử thần hoặc đi tới kiếp sau.
Nhưng tôi không có cơ hội đó. Có khi ở bên kia Tateyama có một thác nước khổng lồ, bờ vực của cả thế giới, và tôi chẳng thể nào biết được. Cứ mỗi ngày tôi lại đi đi lại lại giữa căn cứ và chiến trường, nơi tôi bị nghiền nát như con gián trên sàn nhà. Trong khi những cơn gió vẫn thổi, tôi lại được sinh ra, rồi lại chết. Tôi không được phép mang theo gì tới kiếp sau. Thứ duy nhất tôi giữ lại được là nỗi cô đơn cùng sự sợ hãi mà không ai hiểu được, và cái cảm giác của cò súng tựa vào ngón tay.
Thế giới thật điên rồ, với những luật lệ thật điên khùng. Mẹ kiếp nó chứ.
Tôi rút một cây bút ở bên cạnh gối và ghi số “5” vào mu bàn tay trái. Cuộc chiến của tôi bắt đầu bằng con số này.
Để xem tôi có thể kéo theo bao nhiêu thứ đây. Vậy nếu thế giới vứt cả đống cứt cho tôi thì sao? Tôi sẽ ngụp lặn trong đó để tìm đường sống. Tôi sẽ né những viên đạn của kẻ thù trong đường tơ kẽ tóc. Tôi sẽ xẻ đôi Mimic chỉ bằng một đòn. Nếu Rita Vrataski là một nữ thần trên chiến trường, tôi sẽ ngồi xem và học hỏi cho tới khi tôi sánh ngang với cô ta. Thứ gì chứ thời gian thì tôi không thiếu.
Có cách nào hay hơn đâu.
Ai mà biết? Có khi chuyện sẽ thay đổi. Hoặc có lẽ tôi sẽ tìm ra cách để phá tan cái thế giới này rồi cười vào mặt nó.