[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 17



Mikey sau khi chạy đi cũng lên xe ra về không muốn làm phiền cậu nữa .


Một mình chạy trên con xe Bob băng qua từng con đường, vừa chạy vừa suy nghĩ những tâm tư khó giải bày.


Rồi hắn lại dừng xe tại nơi đấy, nơi đưa hắn bước tới thế giới này có hình bóng của cậu.


Vẫn thế, vẫn là cái thoái quen cũ ấy, ngồi một mình tại tầng thượng của Phạm Thiên, nhâm nhi chiếc bánh cá vừa mua được mà nghĩ đến khuôn mặt lúc khóc ấy của chàng thiếu niên.


Ha...có phải, bọn hắn sai thật rồi không nhỉ? Hắn đã từng nghĩ rằng em mạnh mẽ biết nhường nào, em đã chịu đựng tất cả những tổn thương đó nhưng em lại chưa từng khóc.


Ngay cái lúc em giữ lấy con dao đấy thay Pachin hay cái lúc em đỡ cho Draken một nhát dao, thì cũng không tránh khỏi sự thật rằng em cũng biết đau.


Nhưng ngay lúc đấy em lại không khóc, em không cầu cứu một ai cả, nhưng khi em nghĩ đến việc hắn sẽ bỏ rơi em, thì những dòng nước mắt đó lại tuông trào.


Hắn không biết em đã chịu đựng bao nhiêu tổn thương cả, không biết em đã biết bao lần mém chết vì giúp đỡ họ, rồi ngày ấy em lại hy sinh vì cái sức mạnh của bản thân...


-" Takemicchi... Đến khi nào, chúng ta mới được sống một cuộc đời hạnh phúc đây...?"


Giọng nói trầm ấm, không còn sự lạnh nhạt lúc nào, mà thay vào đó là sự đau khổ, tự hỏi những điều ngu ngốc với chính bản thân.


-" Ăn nốt miếng này thôi nhỉ..."


Mikey nhìn vào miếng bánh còn sót lại cuối cùng, xong lại bỏ nó vào miệng, đứng lên ra về, để lại sự khó hiểu giữa bầu trời rộng lớn kia.


-' Con người thật khó hiểu.'


-------------------------


Takemichi cuối cùng cũng đã được xuất viện, hôm nay không có thấy bọn họ tới nên cậu quyết định sẽ tự dọn đồ và đi về nhà một mình.


Thế là xuất hiện một cảnh thiếu niên tóc vàng loay hoay dọn đồ rồi từ từ bưng đống đồ nặng đó ra về.


Takemichi còn đang suy nghĩ ghé vào đâu trước, có nên về nhà không thì một tiếng ruỳnh ga trước cổng bệnh viện làm cậu giật thót tim.


Nhìn kĩ thì mới thấy, ra là cả ba bang Touman, Ba Lưu Bá La và Thiên Trúc đang đứng đó chờ cậu.


Làm nhiều người đi ngang qua phải sợ hãi mà ôm con chạy về nhà. Cái cảnh này đã khiến cậu khá hoang mang, thế là sử dụng cái đầu óc của bản thân, Takemichi đã quyết định sẽ đi cửa sau để về.


Thế là vừa quay lưng đi được vài bước, Kazutora liền chú ý đến cậu mà hét lớn lên.


-" A! TAKEMICHI KÌA! TAKEMICHI ỚI!"


Takemichi sau khi nghe được tiếng gọi 'thân yêu' từ Kazutora liền giật mình, từ từ ngoảnh đầu lại, cái hành động chậm chạp mà sợ sệt ấy của cậu đã bị thu vào mắt của những con sói đó.


' Dễ thương thật '


Bọn họ đang loay hoay tìm kiếm bóng dáng của crush thì nghe tiếng Kazutora gọi tên cậu, không tự chủ đồng loạt quay mặt lại nhìn về hướng của Kazutora.


Takemichi sợ hãi quay đầu lại nhìn xong lại chạy thật nhanh đi, làm cả bọn đứng hình, tới khi load xong thì đã không thấy cậu đâu nữa rồi.


Trước cổng bệnh viên lại vang lên tiếng vài (chục) chiếc xe moto chạy đi.


Còn bên trong bệnh viễn lúc này, có vài y tá chạy tới ngăn cản một vị bác sĩ đang cầm dao phật thuật, trán nổi gân xanh nghiến răng ken két đang muốn xông ra xử lý từng bọn làm ồn kia.


-' Lần sau chúng mày mà lại tới là ta đem từng đứa vào phòng phẫu thuật cho biết mùi! '_ bác sĩ Takeda said.


Bên phía Takemichi :


Sau khi chạy thoát khỏi bọn yang lake kia, cậu lại vô tình gặp được Taiju đang đi mua chút đồ.


Thế là Takemichi liền bị Taiju kéo vào một quán cafe gần đó để nói chuyện. Sau khi gọi một số món cho cậu Taiju mới lên tiếng:


-" Đã đỡ hơn phần nào chưa mà xuất viện vậy Take ?"


-" Aha...cũng đỡ rồi mà, hơi bị khỏe ấy chứ!"


Nói rồi cậu cười thật tươi, Taiju ngồi bên cạnh không khỏi đỏ mặt.


-" Mà...bây giờ em tính ở đâu, vừa bị thương nằm viện xong mà về đó là lại ăn đập đấy."


-" Em cũng đang suy nghĩ đây..."


-" Vậy, không phiền thì em ở nhà anh đi."


Taiju vừa dứt lời liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đối diện thoáng lên chút ngạc nhiên mà nhìn hắn, môi không tự chủ mà mím lại rồi lại nở một nụ cười nhẹ với hắn.


-" Em có làm phiền anh quá không, Taiju - san?"


-" Không, không sao đâu!"


Mặt Taiju đã đỏ lại càng đỏ hơn, nhìn thiếu niên trước mắt vui vẻ mà ăn chiếc bánh mà hắn vừa gọi.


-" Ăn xong chúng ta ghé nhà anh nha?"


-" Hửm...vâng!"


Nói rồi cậu ăn nốt phần đã gọi, còn Taiju thì vừa uống cafe vừa ngắm Takemichi. Xong họ liền rời quán, vừa bước ra cửa liền thấy cả chục chiếc moto chạy lướt qua.


Chifuyu đi sau nên liền nhận ra cậu, thế là lập tức dừng xe lại, Hanma, Sanzu, Kakuchou, Ema cũng đi theo sau nên đã thấy cậu cũng dừng xe ngay.


-" Takemichi! Đi đâu nãy giờ vậy, sao lại trốn bọn tao!?"


Chifuyu xuống xe chạy tới ngay cạnh cậu mà kiểm tra quanh cơ thể cậu có bị gì không, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của người bên cạnh.


-" Ai bảo tụi mày dừng cả mấy chục con xe ngay cửa bệnh viện, làm tao muốn đứng tim luôn mà còn nói!"


Takemichi liếc ánh nhìn khinh bỉ lên từng người, làm cả bọn chỉ biết cười trừ.


-" Ahaha...ủa, Taiju - san! Anh cũng ở đây hả?"


Ema đang không biết nói gì hơn với cậu, liền chú ý đến bóng dáng to cao sừng sững ngay trước mặt đã bị lơ từ nãy đến giờ.


-" À ừ."


Taiju bị gọi tên cũng chỉ ậm ừ cho có, hoàn toàn không chú ý đến Ema.


-" Ủa rồi hai người tính đi đâu vậy?"


Hanma im lặng nãy giờ cũng lên tiếng hỏi, thắc mắc nhìn Taiju đang cầm hành lí giúp cậu. Mặt có chút đen lại, khó chịu mà nhìn kẻ cao lớn kia.


-" À! Tao tính sẽ qua nhà Taiju - san ở tạm thời ấy mà!"


-" CÁI GÌ!!!"


Takemichi thản nhiên nói, làm 5 con người ở đó phải há hốc mồm, lúc sau lại chuyển dời ánh mắt chán ghét lên Taiju. Taiju - bị lườm từ nãy đến giờ- ung dung cười khẩy nhìn bọn họ như thể muốn nói rằng:


-' Anh mày đi trước một bước rồi.'


Điều đó không khỏi khiến cả bọn tức giận nhưng cũng chỉ biết im lặng chứ không làn gì được hắn.


-" Hế? Vậy Taiju - san đây có thể dẫn bọn em đến xem chỗ anh ở được không? Dù gì cũng phải kiểm tra trước cách sống của bạn cùng phòng trước đã, đúng không?"


Ema lại giở chứng hồ ly, nhấn mạnh ba từ ' bạn cùng phòng' như muốn cảnh báo Taiju không được đi quá giới hạn, xong lại không quên lườm hắn một cái, khiến Taiju lạnh cả sóng lưng.


-" À ừm, sao cũng được, vậy đi thôi. Nhà tôi khá gần đây nên ghé vào chỗ để xe của căn chung cư cũng được."


Nói rồi hắn nắm lấy tay của cậu lôi đi, để lại những con người đang nghiến răng ken két kia, chỉ đành chấp nhận mà lên xe chạy từ từ theo hai người họ.


Ema lén lấy điện thoại ra, nhắn cho Mikey một tin, làm cả bọn phải quay xe lại ngay lập tức.


[ Muốn chờ mất vợ thì chạy xe tiếp đi, muốn tìm thì ghé vào căn trung cư gần đền Musashi, Takemichi quyết định sống cùng Taiju rồi]


Đọc xong tin nhắn, cả bọn như sôi máu hẳn lên, phi với tốc độ nhanh, vượt đèn đỏ để quay lại nơi mình vừa chạy ngang qua. May thay gần đường không có cảnh sát nào canh, nếu không thì....


-----------------------------------------


À thì tôi quyết định viết xong chap này liền dừng truyện một thời gian, dự tính là hết tuần sau mới đăng chap lại.


Sau vài vụ việc mà lượt tương tác tuột dốc nên tôi cũng trở nên nản và tự trách rất nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ làm theo nguyên tắc của bản thân, nếu truyện bị flop liền drop.


Xong chap 17 tôi xin ngừng lại để suy nghĩ về lỗi sai của bàn thân cũng như là đọc lại truyện để tìm coi đoạn nào bị coi là lấy chất xám của người khác và lập tức sửa lại ngay.


Tôi thề là trong truyện này các chap chính tôi không hề ăn cắp ý tưởng của ai cả, trừ 2 chap ngoại truyện ngoài ý muốn thôi. Vậy nên tôi sẽ tìm hiểu thêm về việc trong truyện còn chap nào bị cho là lấy chất xám của người khác.


Vậy nha, cảm ơn mọi người trong suốt thời gian qua, cũng xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.