[Alltake] Ánh Sáng Của Tia Hy Vọng

Chương 26



Tính nói trong mấy chap trước mà quên mất, mừng truyện được hơn 5k lượt vote nhá , mãi iu 😘


--------------------------------------------


Định mệnh là một thứ gì đó gắn kết con người lại với nhau, có thể là vô tình lướt qua nhau nhưng lại khắc ghi hình bóng ấy mãi không dứt, rồi lại vô tình gặp lại nhau thêm một lần nữa, nó gọi là định mệnh.


Hoặc cũng có thể chỉ là vô tình gặp, vô tình yêu, rồi lại hóa nó thành đau thương, day dứt mãi không buông...


' Định mệnh' có nhiều nghĩa lắm, nó mang ý nghĩa của sự hạnh phúc hoặc bi ai của đau thương. Nó khiến người ta cảm mến hoặc là vô cùng chán ghét.


Nhưng lại có một số người, không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao vì ' định mệnh ' ấy.


Họ cảm kích nó vì đem tới ánh sáng ấy, nhưng lại chán ghét nó vì lại đem người ấy đi, ' định mệnh' là một chuỗi bi thương và cũng là một chuỗi hạnh phúc nhưng lại không đi đến đâu cả.


Nhiều lúc ta tự hỏi rằng, thứ ta muốn nắm lấy nơi cái 'định mệnh' ấy là vì nguyên do gì, nhưng cuối cùng lại bác bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ khi đã nắm chặt được nó, thì ta mới có được câu trả lời...


------------------------------------------


-' ....Micchi...'


....


....


-' Từ giờ mày sẽ là bạn tao....'


....


....


-'....Tao cược rằng nó sẽ thắng....'


....


....


-' Đội trưởng phiên đội 3....'


....


....


-' Mày gan lắm, dám phá buổi lễ kế nhiệm....'


....


....


-'....mãi bên nhau nhé! Cộng sự!...'


....


....


-'...tao sẽ giết hắn....'


....


....


-'....chào...em trai....'


....


....


Những hình ảnh mờ nhạt cùng giọng nói của vô số người cứ vang vẳng trong đầu cậu, như muốn nói rằng hãy nhớ đến tôi, hãy nhớ đến tôi thêm lần nữa...


Đúng, cậu sợ hãi, sợ hãi mà muốn trốn tránh nó...trốn tránh quá khứ khiến con người ta muốn lưu luyến đó...


Dù có ở đâu, bao xa, nhưng bản chất vẫn vậy....có một sự thật rằng, nó sẽ không bao giờ...thay đổi.....


Takemichi trước giờ chưa từng thay đổi...chỉ là, bản năng bên trong ép buộc con người luôn tươi cười ấy phải mím chặt môi lại mà xui theo dòng chảy của cuộc đời....


-' Vậy...còn lưu luyến nó không..?'


Lưu luyến ư là thứ gì nhỉ? Vì sao phải lưu luyến...?


-' Muốn nhớ lại tất cả không...?'


Nhớ lại thứ gì? Trước giờ tôi đã quên mất điều quan trọng gì rồi sao?


-' Vậy đáp án của cậu là gì...?'


.........


-' Nếu một lần nữa...vậy thì tôi muốn nhớ lại tất cả....tất cả mọi thứ'


.


.


.


.


-" Hộc hộc.... Hức...tất cả...chỉ là mơ...?"


Takemichi tỉnh dậy trên chiếc giường trắng xóa, mồ hôi ướt đẫm cả một mảng áo, khuôn mặt xanh xao vì giấc mộng ấy. Mái tóc màu nắng bị ướt vì mồ hôi nên dính sát lại vào mặt.


Đến khi định rõ lại tình hình thì cậu mới nhận ra nơi mình đang nằm, nhìn sang chậu nước bên cạnh thêm chiếc khăn nhỏ được vắt trên vành chậu.


' CẠCH '


-" Hửm...dậy rồi đấy à, Takemichi...? "


-"....Mitsuya?"


-" Mày bị sốt hơi cao đấy, từ hôm qua tới giờ mới tỉnh, ăn cháo đi nè, chắc mày đói bụng lắm rồi nhỉ?"


-"Ư...ừm"


Nói rồi Mitsuya đem tô cháo tới gần chỗ cậu, để nó xuống bàn, tính đứng lên đi ra ngoài để cho cậu có không gian yên tĩnh.


-"...Mitsuya, đút tao ăn...được không ~...?"


Takemichi nắm lấy tay hắn, đôi mắt có chút rụt rè, e ngại nói. Vành tai có chút ửng hồng, Mitsuya nhìn cảnh này không khỏi có chút ấm áp trong lòng.


-"pftt...được thôi..!"


Thế là lại xuất hiện một màn cơm chó quanh phòng, làm người đọc thì no, còn tụi kia thì quạu.


Đang 'ân ái' trong phòng thì Mikey đạp cửa xông vào, hét lớn tên của Takemichi.


-" TAKEMICCHI!!! "


-" Đm cái thằng này, nhỏ tiếng thôi!!!"


-" Ai quen nó chứ tụi này là đell nhá :))"


Draken bực mình đập vào đầu Mikey một cái rõ to, Chifuyu đi bên cạnh cũng từ chối nhận người quen.


Nhưng vừa bước vào phòng đã bị cảnh tướng trước mặt khiến họ đứng hình, Mitsuya đang đút cho cậu ăn, nhưng vô tình để cháo chảy ra, anh nhanh tay lấy giấy lau. Rồi cầm không chắc thế nào mà tớ giấy nó lại bay đi, ngón tay anh vẫn để lên môi cậu.


Vừa hay đúng lúc tụi này vào, lại tưởng anh tính hôn cậu, vậy là có cái cảnh Kokonoi, Inupee, Chifuyu, Baji lôi Mitsuya ra đánh tơi bời, bên ngoài là tiếng cổ vũ đông đảo.


-" Đánh chết nó vào cho tao!"_ Mikey


-" Đánh liền mấy thể loại cơ hội như này!"_ Izana


-" Bị đánh là đáng đời nha Taka - chan :))"_ Hakkai


-" Zừa loz tao lắm :))"_ Ran


Lượt bỏ 7749 từ chửi rủa...


-" Ano...tụi mày làm gì ở đây vậy?"


Vì lo đánh hội đồng Mítmama nên cả đám quên mất luôn sự hiện diện của một người nào đấy đang hoang mang nhìn một loạt hành động của tụi này.


Nghe được giọng nói quen thuộc, cả đám trực tiếp bơ luôn người mình vừa mới đánh, chạy đến chỗ cậu hỏi thăm sức khỏe.


-" Mày đỡ hơn chưa?"_ Rin


-" Có cảm thấy khó chịu không?"_ Kakuchou


-" Muốn ăn gì không tụi tao mua?"_ Draken


-" À ờ tao thấy bình thường rồi..."


Takemichi đuôi mắt giật giật nhìn tụi này, không ngờ đến lại lật mặt nhanh đến như vậy. (˘・_・˘)


-" Sao tụi mày lại ở đây?"


Nhìn lên cả đám đang loay hoay chăm sóc cho cậu, miệng bất giác vang lên câu hỏi. Sau câu nói đó, mọi hành động đồng loạt dừng hết lại, hướng mắt lên nhìn cậu, tiếp đến là thay vào đó một chút dịu dàng.


-" Chả phải mày bị sốt sao? Tụi này tới thăm đó! Có trái cây nữa nè!"


Smiley hí hửng cười, đem bịch trái cây để lên bàn Takemichi, bên cạnh là Angry đang cầm một dĩa trái cây đã cắt sẵn đưa cho cậu ăn.


-" Ngắm hoa cũng là một điều thú vị nha~"


Sanzu đem hoa hướng dương đến đặt vào tay cậu, nhìn một màn này, Takemichi không khỏi cứng đờ lại...


Từ trước đến giờ, cậu chưa bao giờ nhận được tình thương cả, dù có nhận được, cũng sợ hãi không dám mở lòng. Nhưng chỉ vì những con người trước mắt mà lại rung động đến như vậy...


Cảm giác đó...là gì thế nhỉ?


Vì xúc động, nước mắt bắt đầu chảy dài ra, đưa tay lên chạm vào má, cậu mới nhận thức được bản thân đang khóc.


-" Ê ê, sao lại khóc!!?"


Izana thấy cậu khóc liền loạn hết cả lên, mấy người bên cạnh cũng lo lắng không ngui, đem bịch giấy đến lau nước mắt cho cậu.


-" Ại...ì....chúc...ọng....á...!"


(Dịch: tại vì xúc động quá)


Mọi người nghe vậy liền phì cười, đúng thật, dù ở đâu, cậu vẫn vậy, vẫn là một anh hùng mít ướt trong lòng họ, không ai thay thế được .


-" Con mẹ tụi mày, còn cười được...sau khi đập tao tơi bời!"


Mitsuya bị bơ nãy giờ, nằm gục xuống đất cuối cùng cũng chịu đứng dậy, tức giận nhìn lũ bạn tự nhiên đập mình vô cớ.


-" Ủa dậy rồi hả?"_ Izana


-" Dậy được nhanh dữ ta~"_ Kokonoi


-" Đ* má, chúng mày tới số rồi con!!!"


Nói rồi cả đám lại lao vào đấu đá lẫn nhau, Takemichi nằm trên giường chỉ biết cười trừ vì lũ bạn (chồng).


-------------------------------------------------


Chin nhỗi, tại hôm qua hóng gió phê quá nên lỡ thả chất xám theo luôn, hôm ni mới đăng được :'))


Chap này bù cho chap của ngày hôm qua nha, còn một chap nữa tôi sẽ đăng trong ngày ni khi làm xong :'))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.