[AllTake] Bình Yên?

Chương 32: Kế hoạch



Tắm xong,cậu vui vẻ bước ra ngoài cũng với Nikko.

"Nay ăn gì vậy mẹ?"

"Câu hỏi hay đó con trai!Nay mẹ đã nấu món ngom bổ dưỡng nhất!"

"Món ngon bổ dưỡng nhất?Tên món lạ vậy mẹ?"

"Ngốc quá!Nay ta ăn súp miso và cá hồi với cơm.Vào đây dọn bát đũa ra ăn đi nè."

"Vâng"

Cậu lười biếng trả lời,cố lết cái xác vào trong dọn bát đũa.Mẹ cuối cũng cũng nấu xong,cậu giúp mẹ mang 2 bát súp miso nhỏ,2 đĩa cá hồi và cơm đặt lên bàn.Chưa hết,mẹ cậu lại vào bên trong bếp lấy hộp thức ăn cho mèo bỏ vào khay của Nikko.Bà vui vẻ đặt nó xuống đất.Thấy đồ ăn của mình được mang đến,Nikko nhanh nhẩu đi đến ăn lia lịa.

"Itadakimasu."
______________________________
Ăn xong,vẫn như cũ,mẹ cậu đi vào rửa bát.Cậu và Nikko đi lên lầu nhẹ nhàng khóa cửa lại.Từ trong hộp bàn lấy ra một cuốn sổ với bìa màu xanh,trên đấy có hai chữ rõ to 'Kế hoạch'.

Cậu ngồi xuống bàn,bật đèn cầm bút bắt đầu tận tâm suy nghĩ.Nikko thì yên vị ngồi trên bàn nhìn cậu.

"Haizz~chưa gì ngày mai đã là ngày đụng mặt với Osanai,tao biết làm sao bây giờ?"

Cậu ngả người về phía sau,bút đặt giữa miệng và mũi nói.

Mai là ngày mà gặp Osanai và cũng là ngày Pachin đã đâm hắn ta.Biết là sẽ không chết nhưng lỡ bị gián đoạn thì sao?Giống hôm nay có cuộc gặp gỡ bất ngờ ấy.

"Hưm.Nếu bây giờ Osanai bị đâm thì Pachin phải vào trại nhưng nếu làm cách nào để ngăn Pachin đây?Nếu tao bất ngờ đến đó sẽ rất kì lạ,họ sẽ hỏi tao mấy câu như :'Sao mày đến đây?' hoặc là 'Làm cách nào mày nào biết bọn tao ở đây?'.Haizz,tao biết phải làm gì bây giờ."

Cậu mệt mỏi nằm dài xuống bàn nhắm mắt.Thật khó để lập ra một kế hoạch hoàn hảo  với lại một người não tàn như cậu thì làm sao mà biết lập kế hoạch.Coi chừng tỉ lệ thành công chỉ có 30-40℅ hoặc là 0℅ quá.

Aaaa!Làm cách nào để đi vào cái kho bỏ hoang đó đây.Vừa phải giúp người vừa phải che dấu thân phận nữa!Với lại cái kho bỏ hoang ấy cũng chả có chỗ nào để mà trốn.

Đầu óc cậu rối tung lên,việc này quá sức đối với cậu rồi!!!!Cậu cứ vò đầu bức tóc nhưng chả suy nghĩ ra được một kế sách nào gọi là hoàn hảo.Cứ thế cậu tiếp tục ngồi trên chiếc bàn học ấy mà ngẫm nghĩ.

10:00

"Tao phải làm gì giờ đây Nikko."

11:00

"Zzzz,oái cái gì vậy!Mày không được ngủ Takemichi,phải nghỉ ra một kế hoạch để giúp Pachin đã!"

Nikko đã nằm cuộn tròn mình ngủ trên bàn học cậu.Trên gương mặt cậu đã xuất hiện rất nhiều tia mệt mỏi.

00:00

"Zzzzz~"
______________________________
'Reng reng reng!!!!!'

'Cạch.'

Tiếng đồng hồ vang lên,cậu lười biếng đi đến tắt nó,cả cơ thể mệt mỏi ngã nhào xuống giường.Gần mắt đã xuất hiện nhiều quần thâm mờ nhạt.

"Meow?~"

Nikko bị tiếng đồng hồ đánh thức,nó thấy chủ nhân của mình ngã nhào ra giường,cả cơ thể thiếu sức sống.Nó lo lắng đi đến,kêu lên mấy tiếng rồi liếm liếm mặt cậu.

"Ưm~"

Cậu khẽ rên lên vì nhột,thứ gì đó ướt át cứ chạm vào da mặt cậu.Cậu nhíu mày mệt mỏi nói:

"Cho tao ngủ thêm chút nữa đi mà~"Cậu nhìu mi,lấy tay đẩy Nikko ra.

Nikko thầy dùng biện pháp này không thế gọi cậu được,nó đi đến cái bàn lấy nhiều quyển sách chồng lên nhau trên giường.Thấy đủ cao nó nhảy lên đứng,dùng hết bật nhảy đạp thẳng vào bụng cậu.

"Á!Cái gì vậy!"

'Rầm'

Cậu vì bị bất ngờ mà ngã lăn đùng xuống đất.Mệt mỏi giương đôi mắt nhìn chú mèo màu đen kia.Cậu mệt mỏi đứng lên,cơ thể mềm nhũn,tay chống lên chiếc bàn gần đó để trụ vững.Đôi mắt lờ mờ hé ra,ồ là đồng hồ của cậu,giờ đã là 8:00 sáng rồi sao.....Khoan...có gì đó sai sai...chết rồi 8:00 sáng rồi sao!??

Cậu giật mình khi phát hiện bây giờ đã là 8:00,hôm qua đang nghĩ kế hoạch thì ngủ quên,giờ cả đầu trống rỗng không biết nên làm gì.Cậu chỉ đành đánh răng nhanh rồi thay cho mình một bộ đồ đen.Cậu hốt hoảng đi xuống nhà,không nhanh không chậm lấy 2 lát sandwich,1 cái ngậm vào miệng,Nikko đuổi theo sau cậu.

Bà Hanagaki thấy con mình vội vội vàng vàng rời khỏi nhà liền nghi hoặc nói:

"Con mình nay sao thế?Nay ngày nghỉ mà?Có cần vội vậy không?"
______________________________
Trên đường

Cậu đã ăn xong lát sandwich kia,vừa chạy vừa cấu từng lát bánh nhỏ cho Nikko ăn.Dựa theo trí nhờ cậu tìm đến cái kho bỏ hoang kia,tay rút điện thoại ra gọi 2 số khác nhau.Xong cậu cũng an tâm được vài phần.Chân vẫn thoăn thoắt chạy.Hết quẹo trái lại quẹo phải đi qua nhiều cũng đường khác.

"Chết tiệt!Nó ở đâu cơ chứ?"

Đi hoài mà chả thầy cái kho ở đâu.Cậu thầm chửi,đừng nói là lạc ngay lúc này đó nhé!?

Cậu dừng ở một ngã ba đường,nhìn qua nhìn lại.Đầu không ngừng suy nghĩ con đường nào mới là con đường dẫn đến cái kho kia.Họ nói là sẽ cố gắng đến sớm nhưng cậu không tài nào yên tâm được.Nhìn một hồi cậu cũng chọn đại một con đường để đi.
______________________________
Thấy rồi!Cái kho bỏ hoang đụng mặt với tên Osanai đã ở ngay trước mắt rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.