[AllTake] Comeback

Chương 184



Author: ThatNghiep

2 giờ sáng ngày 22 tháng 2, đền Musashi.

Mikey ngồi trên bậc thang trước đền Musashi, sau lưng khoác áo Touman đen dài vốn là kiêu ngạo của hắn, lúc này lại nặng nề như có tảng đá nghìn cân đè lên, nặng trĩu cả hai vai. Hắn ngồi ở đây đã ba tiếng đồng hồ, suy nghĩ về vô số thứ, về cái chết của Shinichirou... sự căm hận của Izana đối với hắn... và cái chết của Kazutora...

Những thành viên của Touman đã dần tập hợp đầy đủ, Mikey siết chặt nắm đấm đến nổi gân, hắn vẫn chưa thể quyết định được bản thân nên làm gì.

Draken đứng đút hai tay vào túi quần dựa lưng vào cột đá ở gần đó, vì một đêm mất ngủ mà tơ máu trong mắt nổi rõ, cả người nặng nề nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần... bởi vì hắn là No2 của Touman.

"Từ giờ sẽ bắt đầu buổi tập hợp đối đầu với Tenjiku!!!... Tất cả nghe đây!!! Ngày hôm nay tức 22 tháng 2, Tenjiku sẽ hành động! Là trận chiến đối đầu toàn diện!!!"

Vô thức nhìn sang Baji đang đứng bên dưới cụp mắt như mất hết tinh thần, Draken siết chặt nắm đấm rồi hít một hơi thật sâu, hắn gằn giọng:

"Đội trưởng đội bảy, Kazutora đã... qua đời vì trận tập kích..."

Bên dưới bỗng lặng đi, Baji cấu mạnh móng tay vào lòng bàn tay, Chifuyu đứng bên cạnh giữ thẳng lưng nhưng nhìn rõ vẫn thấy khoé mắt của hắn đã đỏ hoe. Mikey mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không cất lời, Draken im lặng một lúc, cảm giác nghẹn ắng trong cổ họng qua đi mới nói tiếp:

"Tổng trưởng Tenjiku đã gặp tổng trưởng Touman và đưa ra đề nghị hoà bình..."

Draken chưa dứt lời, Hakkai bỗng gầm lên giận dữ:

"Không chấp nhận!!! Kazutora đã qua đời, Mitsuya bị đánh nhập viện bất tỉnh đến giờ chưa tỉnh, Smiley cũng bị đám Mocchi và Haintani tập kích lần hai cùng ngày!!! Mẹ kiếp!!! Touman làm sao có thể chấp nhận tất cả?!!!"

Trên trán Hakkai nổi đầy gân, cả người lẫn mặt vẫn còn dán băng giảm đau khắp nơi, hắn gằn giọng:

"Nếu bọn chúng dùng chiêu trò bẩn thỉu thì Touman cũng phải đánh bại chúng bằng những thủ đoạn như vậy!!!"

Những người bên dưới cũng giơ tay lên đồng ý, không ngừng giận dữ đòi mang vũ khí rồi đi tập kích Tenjiku. Pachin đút hai tay vào túi quần đạp mạnh vào một tên đang gào hét mang dao đâm người, hắn gầm lên mắng to:

"Chúng mày câm miệng hết cho tao!!! Ai cho chúng mày quyền nói hả?!!! Chúng mày sợ thua nên định mang tập kích bằng vũ khí?!!!"

Bên dưới bỗng im lặng, Pachin cúi xuống nhìn vào vào lòng bàn tay của hắn rồi siết chặt nắm đấm, trên mặt mang theo nghiêm túc cực độ:

"Tao đã từng mang vũ khí để đâm người... Takemichi là người đã kịp thời ngăn tao lại. Lúc đó cậu ấy hỏi tao có muốn đâm người vì cơn giận tức thời mà huỷ hoại cả tương lai bản thân không? Cậu ấy hỏi tao có muốn ở cùng Touman không?... Cậu ấy nói, tao giết người thì người bị hại có vui vẻ không?"

Pachin nhíu chặt mày, lớn giọng nói:

"Bọn mày có biết Takemichi đã ngăn tao, ngăn Peyan gián tiếp hại Draken, ngăn Kazutora giết Baji là vì cái gì không? Là vì cậu ấy muốn một Touman cao ngạo thẳng lưng ngẩng cao đầu, một Touman không phải đánh nhau bằng những cách hổ thẹn như vậy!!! Tao muốn bảo vệ Touman mà Takemichi đã muốn bảo vệ!!"

Hakkai nghiến răng, lửa giận lên đến cực độ không thể suy nghĩ kĩ càng được nữa, lớn tiếng cãi:

"Rồi làm sao bây giờ?!!! Gần bốn trăm thành viên chỉ còn ba trăm người lành lặn! Có đến ba phiên đội không có đội trưởng, bây giờ chỉ còn nhất phiên đội và tam phiên đội... Cứ thế này thì Touman sẽ thua thôi!! Chẳng lẽ mày chấp nhận Touman và Tenjiku hoà bình hả?!!!"

Cố kiềm chế nhưng bây giờ cũng không nhịn nổi, Chifuyu siết chặt nắm đấm, hắn trừng mắt quát lớn:

"Mày có biết tình hình bây giờ không?!!! Mày nhìn xem Tenjiku đã để lại những ai đi!!! Mày nghĩ tại sao Tenjiku lại để lại đội trưởng của nhất phiên đội và tam phiên đội hả? Mày nghĩ tại sao Tenjiku lại để lại Draken và Mikey hả?"

Hakkai giật mình, hắn bỗng nhìn lại những người còn lại. Pachin cùng Baji cụp mắt, cả hai siết chặt nắm đấm. Chifuyu gào lên:

"Vết sẹo trên tay Takemichi là vì Pachin và Draken, vết sẹo trên bụng Takemichi là vì Baji, Kazutora và Mikey! Izana muốn trả thù ngược lại lên Touman! Tenjiku sẵn sàng giết người bằng thủ đoạn bẩn thỉu, thậm chí không từ thủ đoạn lên cả người thân vô tội!"

"Chấp nhận cuộc chiến này thì mày nghĩ trong trận chiến, bọn chúng sẽ không dùng thủ đoạn mà giết người sao?!! Lúc đó mày nghĩ ai có thể đến để cứu kịp?!!! Mày muốn mọi người chết vì một trận chiến sao?!!"

"Mày nghĩ Takemichi qua Tenjiku là để làm gì?!!! Kazutora tự đâm bản thân là vì điều gì?!!! Tất cả là muốn ngừng cuộc chiến này lại!!!!!!!"

Hakkai lặng đi, hắn mấp máy môi nhưng không cách nào nói được thành lời... bởi vì những gì Chifuyu nói là đúng. Chifuyu gào xong thì thở hồng hộc, máu nóng chảy khắp người đến ong ong cả hai tai, sự giận dữ và bất lực như khiến hắn phát điên lên vì cuộc chiến trong nội tâm.

Một nửa trong hắn đang giận dữ, bởi vì hắn thật sự muốn lao thẳng vào giữa Tenjiku mà đấm bọn khốn đó đến chết.

Nhưng một nửa còn lại... là lo sợ.

Chifuyu không thể... hắn thật sự không thể mạo hiểm tính mạng của Baji... Là tính mạng mà cộng sự của hắn đã suýt nữa dùng cả mạng sống để đánh đổi.

"Vậy Touman chấp nhận từ bỏ Takemichi?"

Chifuyu giật mình, hoang mang quay đầu lại. Peyan đứng ở cạnh Pachin bước lên đến trước mặt Mikey, trong mắt toàn là tơ máu mệt mỏi cùng căng thẳng, hắn hít một hơi thật sâu, đáy lòng lạnh như băng. Pe cố giữ bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run lên:

"Mikey... Nghe tao nói. Kế hoạch Takemichi thất bại rồi, tao đã không còn liên lạc được với cậu ấy nữa."

Giọng của Pe không lớn nhưng giữa đền Musashi yên tĩnh không tiếng động lại như cú đánh trực diện vào đầu mỗi người đang đứng ở đó. Mikey như ngừng thở trong một giây phút. Draken mở to hai mắt, hắn bỗng nổi gân trên trán nắm chặt lấy cổ áo Peyan kéo lên vừa gằn giọng:

"Mẹ kiếp!!! Mày chính là tay trong của Takemichi ở Touman đúng không?!!! Mày đã biết trước chuyện này mà không nói trước hả Pe?!!!"

Trên mặt Pe tức khắc nổi gân, hắn đã cố kiềm giận mà bây giờ cũng chẳng kiềm nổi, trực tiếp dùng toàn lực đấm vào mặt Draken, dường như vẫn chưa vơi được cơn giận mà dùng tay còn lại đấm thêm một cú nữa vừa gầm lên:

"Takemichi chỉ biết tin tập kích vốn dĩ là ngày 18/2. Mày nghĩ tại sao Tenjiku lại đột ngột chuyển sang ngày 20/2? Takemichi đã bị nghi ngờ, cậu ấy không thể biết rõ thông tin được nữa!!! Trước đây là bởi vì dựa trên phán đoán mà cậu ấy mới giao việc cho từng người!!!"

Pe lại đấm mạnh vào mặt Draken thêm lần nữa, khoé mắt đỏ hoe mà gào lớn:

"Mẹ kiếp Draken!!! Takemichi đã tin tưởng giao cho mày bảo vệ Kazutora kia mà!!! Rồi mày đã làm gì hả?!!!!"

Draken ngẩn người hồi lâu, cuối cùng chỉ đứng im một chỗ mặc cho hai bên má bị đánh đến đau rát. Mikey ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy u ám, khàn giọng nói:

"Pe... Nói toàn bộ kế hoạch của Takemichi cho tao..."

Giọng điệu đều đều nhưng lại lạnh đến thấu xương, trên mặt Mikey không có chút cảm xúc nào. Pe buông tay khỏi cố áo Draken rồi hít một hơi thật sâu cố giữ bình tĩnh, chậm chạp nói:

"Takemichi chỉ biết Tenjiku sẽ tập kích Touman khiến thành viên chủ chốt bị thương nặng. 22/2 là ngày diễn ra trận đánh chính, Tenjiku nghĩ Touman mất đi các thành viên chủ chốt sẽ hạ xuống cảnh giác. Sau đó Hắc Long sẽ tham chiến giúp Touman..."

Hakkai nghe hai chữ "Hắc Long" liền ngơ ngác như bị sét đánh vào người, vô thức lặp lại: "Hắc Long?"

Vậy nên thu phục Hắc Long vốn dĩ nằm trong kế hoạch từ đầu của Takemichi?

Nhớ đến những lời Taiju nói với hắn qua điện thoại, Pe trừng mắt chỉ tay vào Hakkai rồi gằn giọng:

"Nhưng ích lợi gì nữa? Vì mày, Hakkai!!! Tenjiku đã cho người đến gặp mặt Taiju, hoặc là Hắc Long im lặng, hoặc là mày sẽ bị giết. Taiju đã chọn bảo vệ mày... Hắc Long với Tenjiku bây giờ đã kí kết hoà bình rồi, không thể giúp Touman được nữa."

Hakkai cứ mở to hai mắt, năm chữ "Taiju đã chọn bảo vệ mày" cứ như ma chú không ngừng vang vọng trong tâm trí hắn.

Yuzuha đã bảo vệ hắn mà hi sinh bản thân.

Bây giờ... Taiju cũng bảo vệ hắn mà chấp thuận bỏ xuống cả kiêu ngạo lẫn Hắc Long.

Pe quay đầu đối mắt với Mikey, hắn nghiến răng. Nhưng nhớ tới hàng trăm lần gọi điện không thể liên lạc được, lo lắng đã nhấn chìm toàn bộ tâm trí của hắn, mọi thứ trong đầu toàn là một mớ hỗn loạn, Pe im lặng hồi lâu mới nói:

"Từ ngày hôm qua, đồng minh của Takemichi bên Tenjiku tao đều không liên lạc được nữa. Kisaki, Hanma, Osanai, Sanzu, Koko... Tất cả đều không liên lạc được... Chuyện bây giờ ngoài tầm kiểm soát của Takemichi rồi..."

Mikey im lặng không nói một lời, chỉ trầm ngâm nhìn chằm chằm xuống mặt đất như đang suy nghĩ. Pe mím môi, hắn quỳ gối xuống đất, thấp giọng nói:

"Tao biết... tao đang yêu cầu một điều quá đáng. Tao biết mày còn gia đình, Baji, Draken và Pachin là những người quan trọng, không thể mạo hiểm tính mạng chỉ vì một cuộc chiến với Tenjiku. Có lẽ lựa chọn hoà bình là điều tốt nhất bây giờ..."

Pe nhắm mắt, trong tâm trí chỉ là nụ cười của người kia, đôi mắt xanh rực rỡ tràn ngập ánh sáng. Mọi thứ bọn họ cố gắng đều đã đổ vỡ, hoàn toàn không biết vì sao, hoàn toàn không biết lý do, hoàn toàn không biết điểm sai lệch là ở đâu...

Hắn siết chặt nắm đấm trên nền đất lạnh lẽo, nghiêm túc cúi đầu xuống chạm đất trước sự ngỡ ngàng của mọi người, khàn giọng cầu xin:

"Nhưng mà... Takemichi đã cứu Pachin, cứu Touman... Cậu ấy là người vô cùng quan trọng với tao... Tao không thể từ bỏ Takemichi..."

Người trước mặt im lặng không một lời đáp, đáy lòng Pe càng thêm nặng nề. Hắn nghiến răng, trong mắt mang theo toàn bộ quyết tâm với tinh thần chuẩn bị chết.

Nếu Touman không cứu Takemichi, vậy hắn chỉ có thể tập hợp tàn dư của Valhalla để chống Tenjiku.

Pachin mở to mắt, hắn muốn gọi Pe nhưng cuối cùng chỉ im lặng siết chặt nắm đấm... Bởi vì bọn họ là bạn từ lúc nhỏ, đã cùng chung trải qua vô số chuyện, Pa biết Peyan đang quyết tâm điều gì. Hắn nghiến răng nhìn chằm chằm Mikey, vô thức sờ vào lòng bàn tay, trong lòng cũng mang theo quyết tâm.

Ân nhân của hắn là Takemichi... Nếu Mikey chấp nhận hoà bình, hắn sẽ chấp nhận... Nhưng hắn sẽ cùng Pe tập hợp đội ba đánh với Tenjiku. Trước khi có Touman, bọn họ là Song Lâm, vốn dĩ chưa từng sợ ai.

"Đứng dậy đi... Cảm ơn mày, Pe."

Bên vai có bàn tay vỗ nhẹ, Pe giật mình ngẩng đầu, đối diện là gương mặt nghiêm túc cực độ cùng đôi mắt đen láy bình tĩnh của Mikey khiến Pe vô thức tuân theo. Đối phương đứng dậy bước lên từng bậc đá, nhìn xuống toàn bộ thành viên Touman đứng ở trước mặt, lạnh giọng ra lệnh:

"Hakkai, mày cùng Angry hãy ở bên cạnh Mitsuya và Smiley. Khi tỉnh dậy, họ nhất định sẽ tham chiến, hãy ngăn họ lại... Tao sẽ khó hành động hơn nếu còn lo lắng cho bọn Mitsuya."

Hakkai mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng Mikey đã nói tiếp:

"Tao biết mày muốn chiến đấu, nhưng trận chiến này không còn là thắng thua nữa. Touman mất đi thêm một thành viên nữa, đó là thua."

Ba trăm người mặc bang phục Touman bên dưới không ai lên tiếng, bọn họ biết tổng trưởng không chỉ nhắc nhở những thành viên chủ chốt, mà là cả những đội viên bên dưới. Mikey quay sang Baji và Chifuyu, giọng nói mang theo mệnh lệnh:

"Pe sẽ bảo vệ Pachin. Chifuyu có trách nhiệm bảo vệ Baji."

Pe đứng thẳng dậy mím môi rồi gật đầu. Ngược lại Chifuyu giật mình, chưa kịp đáp lời thì Baji ở bên cạnh đã nghiến răng, trừng mắt quát lại:

"Đừng có ra lệnh cho tao phải trốn đi! Mẹ kiếp, chuyện này không chỉ có mày mà còn có tao! Tao không chấp nhận chạy trốn như một thằng hèn đâu!"

Mikey chớp mắt, áo khoác bang phục của tổng trưởng Touman bay nhẹ trong gió, hắn bình tĩnh đáp:

"Mày sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà Takemichi đã giao cho mày... Emma trông cậy vào mày."

Tim Baji như ngừng đập, dường như không tin nổi vừa nghe gì, hắn ngẩn người nhìn chằm chằm người đứng ở cao nhất phía trên kia. Sano Manjirou, một người bạn từ nhỏ mà hắn thân cận bấy lâu nay... bây giờ lại khiến Baji tưởng như xa lạ.

Thằng bạn trẻ con luôn cao ngạo bâng quơ chẳng quan tâm bất kỳ điều gì... từ lúc nào đã để ý từng chi tiết đến mức này?

Rốt cuộc Mikey đã biết đến chuyện gì rồi?

"Takemichi đã bảo vệ Touman, lần này chúng ta sẽ bảo vệ Takemichi... Vì cái chết của Kazutora, vì Takemichi, Touman phải đánh bại Tenjiku!!!"

Mikey đứng từ trên cao nhìn xuống vô số thành viên Touman mặc bang phục màu đen ở trước mắt, giống như vị vua cao ngạo nắm lấy hết thảy, bộ dạng trẻ con đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn khí chất của những kẻ thống trị... khiến cho mọi người tin tưởng, khiến cho mọi người thuần phục.

Mái tóc vàng cùng bang phục dài bay nhẹ trong gió, Mikey mỉm cười:

"Tất cả nghe đây! Trận chiến này chỉ cần có tao là đủ rồi!!!"

Những người bên dưới ngẩng đầu, trong mắt mang theo ngưỡng mộ cùng kính phục đến tận cùng, không khí căng thẳng chỉ cần vài lời của người mạnh nhất Touman gạt đi toàn bộ, khí thế của toàn bộ những người có mặt dâng cao như lửa cháy chạm rừng khô, giữa buổi đêm mùa đông lạnh lẽo vẫn hừng hực đốt cháy, tất cả cùng giơ tay lên cao gầm lớn:

"Đánh bại Tenjiku!!!!!!!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.