[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 103: Đá đểu.



"Có thấy Takemichi không ?"

Ngồi ở trong một chiếc bàn tròn khá khuất tầm nhìn, Takuya lo lắng tìm kiếm bóng hình của Takemichi ở trong đám đông chật chội.

Nghe câu hỏi của Takuya, Akkun vì ngồi ở ngoài nên có tầm nhìn bao quát hơn, chủ động đảo mắt tìm kiếm, không mất quá nhiều thời gian thì hắn đã nhìn thấy cậu đang đi cùng Hina.

"Ở bên kia kìa."

Chỉ tay về phía cách đó không xa, Takuya quay đầu là có nhìn thấy Takemichi tay phải thì cầm rượu, tay trái thì giúp Hina kéo vạt váy sau để cho cô dễ dàng di chuyển.

Đếm trên tay thì chỉ còn vỏn vẹn tầm năm bàn nữa là Takemichi cùng Hina có thể trở về vị trí của mình, thế nhưng men rượu ngấm trong người kết hợp với chiếc áo thiết kế cổ kín khiến cậu rất nhanh cảm thấy nóng nực.

Nhìn sang Takemichi đã vã một thân mồ hôi, Hina chu đáo đưa cho cậu một chiếc khăn tay.

"Cậu thấy nóng à?"

Nhận lấy khăn tay, Takemichi gật đầu:"Một chút."

"Chúng ta qua bàn này trước đi."

Giúp Hina cầm đuôi váy lên, Takemichi dìu dắt mà dẫn cô qua nơi Raito đang ngồi. Có thể nói năm bàn còn lại chính là những gương mặt mà cậu quen biết, không chần chừ mà ôm chầm lấy hắn từ phía sau, Takemichi tinh nghịch mà thò mặt tới nhìn hắn.

"Bất ngờ không ?"

Bị tấn công từ phía sau khiến Raito hơi giật mình, chạm phải gò má ấm áp của Takemichi, Raito kinh ngạc:"Say rồi?"

"Không, vẫn còn tỉnh táo lắm."

Takemichi không nói đùa, hiện tại cậu vẫn biết mình là ai và mình đang làm gì, vẫn có thể kiểm soát được.

Nhận thấy ngữ khí của Takemichi vẫn ổn định nên Raito có thể xác nhận điều đó.

Đưa đũa gắp cho Takemichi một món ăn nhẹ, Raito quay đầu mà đút cho cậu.

Há miệng ra, Takemichi tự nhiên đem nó ăn vào.

"Thế nào." Raito hỏi.

"Không tệ!" Takemichi gật đầu.

Nhớ đến có chuyện quan trọng cần nhờ vả, Takemichi sau khi nuốt xong thì áp miệng vào tai của Raito thì thầm.

"Được chứ?"

Mặc dù hơi bất ngờ với yêu cầu của Takemichi nhưng Raito vẫn gật đầu đáp ứng.

Nghi lễ chào hỏi người quen xem như đã xong, Takemichi đem ly rượu nâng lên uống rồi cùng Hina rời đi ngay sau đó.

Bàn của Raito ngồi thì chỉ có mỗi mình hắn là quen biết nên cậu cũng không có ý định ngồi lại lâu.

Quay đầu sang nhìn Hina, Takemichi nói:"Em vào nhà vệ sinh một chút, chị ở đây đợi nha!"

Sau khi kéo Hina qua dãy hành lang cách đó không xa thì Takemichi liền đưa ra đề nghị, vốn cũng đã thấm mệt nên Hina liền gật đầu đáp ứng để cho cậu rời đi.

Nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh nam, Takemichi vì cảm thấy khô rát nơi cổ họng nên đành dùng một tay để nới rộng cổ áo, tay còn lại thì nắm lấy chốt cửa mà đẩy vào.

Bởi vì có hơi dùng sức nên Takemichi không hề hay biết bên trong cũng có người đang chuẩn bị mở cửa ra.

Trọng lượng đột ngột giảm xuống làm Takemichi đã có sẵn men say trong người không giữ được thăng bằng mà ngã nhào về phía trước, đẩy ngã cả người đối diện.

Như một cú rung chuyển long trời lở đất, Takemichi ban đầu còn hơi lâng lâng thì cũng bắt đầu tỉnh táo hẳn.

Chớp chớp mắt nhìn người đang bị mình nằm đè lên, Takemichi chấn động.

Sợ hãi chống tay muốn đứng lên, thế nhưng người đang nhăn mặt ở phía dưới dường như không muốn buông tha dễ dàng mà đưa tay ôm lấy vòng eo cậu.

Takemichi:"..."

Cứ thế, cả hai duy trì tư thế nằm đè lên nhau ở trước cửa nhà vệ sinh, cứ tưởng tượng nếu bây giờ có người từ ngoài tiến vào hay từ trong tiến ra thì chắc chắn đều sẽ bị một phen doạ cho kinh hồn bạt vía.

Nhíu mày nhìn hắn, Takemichi mở lời đầu tiên:"Thả tôi ra."

"Nằm yên!"

Giọng nói nam tính trầm ổn vang lên như vỗ nhẹ vào thần kinh của Takemichi, khiến cậu nhất thời rơi vào im lặng.

Hơn ba mươi giây trôi qua khiến Takemichi bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn khi người ở phía dưới chỉ đưa mắt nhìn cậu một cách đầy suy xét.

Mím môi, Takemichi cuối cùng vì bị cái nóng trong người mà đẩy mạnh hắn ra, thành công đứng dậy một cách vững vàng.

Chỉnh đốn lại áo quần nghiêm chỉnh, Takemichi hít thở sâu để lấy lại tinh thần.

Nhìn xuống người kia sau khi bị cậu đẩy ra thì cũng chỉ thản nhiên mà chống tay đứng dậy, không bối rối, lại vô cùng bình tĩnh.

Thấy hắn nhẹ sửa lại cổ áo với vẻ mặt cực kì thoả mãn, Takemichi khó hiểu.

Cứ nghĩ hắn sẽ cứ thế mà lướt qua cậu rồi rời đi, nhưng không, người kia sau một hồi ổn định lại hình tượng xong thì tiến lại gần cậu, khoé môi mỉm cười:"Nhìn đi nhìn lại thì cậu cũng chỉ là một người tầm thường thôi, chẳng có lí do gì Shin sẽ để ý đến cậu."

Vẫn là giọng điệu đó, vẫn là thái độ đó, cực kì rõ ràng rồi, Takemichi sau khi nghe xong thì cũng xác định rõ được một điều mà chắc nịch trả lời:"Thế nào? Sợ tôi cướp đi ảnh đế sao?"

Lời nói thách thức của Takemichi dường như làm cho bước chân vốn muốn cất đi của hắn khựng lại, lãnh đạm quay đầu liếc Takemichi, Wakasa nói:"Sợ sao?"

Lặp lại lời nói của Takemichi, Wakasa cười khẩy:"Anh lo sợ cậu? Chỉ với chiếc áo này thôi thì anh có thể tự tin rằng mình mặc đẹp hơn cậu đấy."

Wakasa hắn nói đúng, Takemichi thừa nhận rằng chiếc áo này nếu người mặc là Wakasa thì nhất định sẽ là một kiệt tác đáng chiêm ngưỡng, thế nhưng vậy thì sao ? Bởi vì người hiện tại đang mặc là cậu.

Liếc qua chiếc ly rượu dở dang của ai đó để trên bồn rửa tay, Takemichi cầm lên rồi lắc nhẹ mà tiến đến gần phía cửa, nơi Wakasa đang đứng.

"Thế nào? Chướng mắt sao?"

Việc Takemichi đột nhiên tiến lại gần khiến Wakasa nhíu mày mà nhìn cậu.

"Vậy tôi thay anh huỷ hoại nó nhé!"

Không đợi Wakasa kịp hiểu Takemichi muốn làm gì thì cánh tay đang cầm ly rượu của cậu đã trực tiếp hất chất lỏng màu đỏ lên trên chính người của mình.

Nhướn mày đá đểu Wakasa một cái, Takemichi mỉm cười:"Chiếc áo này đối với tôi chỉ là một cái giẻ lau thôi, nếu anh muốn thì tôi có thể sẵn lòng cởi ra để tặng cho anh làm kỉ niệm, này, tôi chưa nói xong mà!"

Thích thú nhìn Wakasa hừ lạnh rời đi, Takemichi cười đểu:"Đúng là...sợ thiên hạ không biết anh thích ảnh đế sao."

Đem chiếc áo có giá trị triệu đô cởi ra rồi để trên bồn rửa tay, Takemichi đứng ngắm nhìn bản thân được chốc lát thì Raito tiến vào cùng với một chiếc áo phông mới trên tay.

Huýt sáo một cái để đánh dấu sự trở lại của mình, Raito mỉm cười:"Thế nào đây, mày lại gây ra tai hoạ gì rồi?"

"Tao làm gì?"

Vừa rồi khi đang nhanh chân tiến vào nhà vệ sinh để đưa áo cho Takemichi thì Raito đã nhìn thấy Wakasa đi ra với một vẻ mặt cực kì khó coi, rõ ràng là vừa gặp chuyện không vui, trùng hợp thay thì vừa tiến vào nhà vệ sinh thì đã thấy Takemichi nửa thân trên trần truồng cùng với chiếc áo có giá trị khủng đang nằm vất vưởng ở bồn rửa tay, nhìn qua thôi cũng biết hai người này chắc chắn vừa xảy ra mâu thuẫn.

Không truy hỏi nhiều mà đưa áo qua cho Takemichi thay, Raito dựa lưng vào tường mà đánh giá:"Dù sao cũng là áo người ta tặng cho mày, đối xử như thế có phải hơi tệ không."

Tiếc nuối cầm chiếc áo lên, Raito chép miệng:"Hay đợi sau này mày nổi tiếng rồi thì tao sẽ đem chiếc áo này đi đấu giá, biết đâu lại thu được gấp bội."

Đem áo phông mặc vào, Takemichi vừa rửa tay vừa nói:"Được rồi được rồi, lúc đó thì nhớ chia cho tao một nửa."

"Này, nghiêm túc đó à?"

Liếc xéo Takemichi một cái, Raito cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra suy nghĩ trong lòng:"Thật ra, tao có vấn đề này muốn hỏi."

"Hửm?" Takemichi nhìn Raito thông qua tấm kính.

"Có phải trang phục hôm nay của tất cả mọi người trong đoàn phim là tự lựa chọn không ?"

Kinh ngạc trước sự phán đoán của Raito, Takemichi không phủ nhận mà gật đầu:"Hầu như là vậy."

"Thảo nào..."

Như ngộ ra được chân lí, Raito nói tiếp:"Thật ra tao nghĩ ý định của ảnh đế hôm nay không hoàn toàn là muốn lợi dụng mày."

Dừng lại hoạt động đang rửa mặt một chút, Takemichi nhắm mắt lại.

"Tao biết..."

Cậu biết.

Lí do đạo diễn để mọi người tự chọn trang phục là vì ông biết rằng chỉ có bản thân mới biết mình phù hợp với cái gì nhất.

Đó là lí do vì sao hôm nay tất cả mọi người đều nổi bật theo cách riêng biệt, không trùng lặp, không phô trương, tất cả đều toả sáng theo phong cách của mình.

Chiếc áo mà Shin tặng cậu hôm nay thật ra đã gián tiếp khiến cho cậu trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, để cậu không bị "chìm" cho dù đứng với bất kì một nhân vật ưu tú nào trong đoàn phim, Takemichi tự biết bản thân so với bất kì ai ở đây đều không toả sáng bằng, thế nên việc ảnh đế làm cậu vô cùng ghi nhận.

"Chính vì biết nên tao mới chấp nhận bỏ qua lần này, nhưng nếu còn lần sau thì tao không chắc."

Duy chỉ lần này, Takemichi cậu sẽ không để tâm chuyện anh có lợi dụng cậu hay không, chỉ một lần duy nhất.

"Mày hiểu thì tốt, tao cũng không mong mày xảy ra mâu thuẫn với bất kì ai trong này."

"Thế nhưng có một chuyện anh ta không biết, rằng tao cho dù mặc một chiếc áo rẻ tiền ở trên người thì cũng sẽ không để bản thân bị thiệt thòi."

Đó là sự thật, trừ khi cậu cố ý, còn không thì bất cứ ai cũng không thể biến cậu thành điểm mù.

Nghiên đầu đánh giá Takemichi thông qua tấm gương sáng chói, Raito cười nhạt:"Tao chợt nhận ra rằng mỗi khi mày say thì sẽ trở nên vô cùng nhạy bén."

Đối với lời nói không rõ khen chê của Raito, Takemichi xoa cằm.

"Nói nhảm, trừ thời điểm tao sống với ông ngoại ra thì bắt đầu từ năm chín tuổi tao đã được dạy dỗ vô cùng khắc nghiệt đó! Mày nghĩ cái này để trưng sao ?"

Chỉ chỉ tay vào huyệt thái dương, Takemichi cao ngạo hếch cằm.

Nhìn vào gương để ngắm nhìn vết bầm tím ở cổ một lần nữa, Takemichi cất giọng:"Ngược lại thì tao đang dần cảm thấy hứng thú với cái quá khứ của đám người quái gở trong đoàn phim này, mày nói đúng, tao cũng không mong mình sẽ xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, nên việc đầu tiên tao nên làm có phải là đi tìm hiểu không...."

Khó hiểu nhìn Takemichi, Raito nhíu mày:"Ý gì?"

Từ chối trả lời câu hỏi của Raito, Takemichi lắc đầu:"Quên đi, bảo mày tìm một miếng băng gạt cho tao, có không đấy?"

"Ở trong túi!"

Đưa tay lấy ra, Takemichi sau một hồi đắn đo thì vẫn quyết định sẽ che lại vết thương ở cổ, nói mới nhớ thì hôm nay cậu dường như không có gặp qua Hakkai lẫn Sanzu, không biết là cố ý hay vô tình nhưng sự vắng mặt của hai người này làm cậu có chút lo lắng.

Không biết có làm sao không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.