[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 133



Đứng trước gương để rửa tay, Smiley lơ đễnh nhìn lên thì bị hình ảnh phản chiếu của Takemichi làm cho giật mình.

Kinh ngạc quay lưng lại đối diện với cậu, Smiley hiếm khi không cười mà chỉ thản nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm vào Takemichi.

Bị Smiley không chút che dấu đánh giá, Takemichi đánh mắt sang một bên, môi cong lên, tỏ ý bất đắc dĩ.

Từ trong túi áo lấy ra cái móc khoá kia, cậu thuận tay ném qua cho hắn rồi nói:"Cái này lần trước vừa nhặt được, trả lại cậu."

Nhanh nhẹn chụp lấy, sau khi nhìn ra đây là cái gì thì trong thoáng chốc biểu tình của hắn đã trở nên âm trầm, tựa hồ rất ngoài ý muốn.

Kinh ngạc, cậu nghĩ hắn sẽ vui mới đúng, hay do đây không phải là "vật" mà hai anh em Kawata đã nhắc đến, hoặc do cậu đưa nhầm người rồi?

Sau một hồi im lặng tưởng chừng như không có hồi kết, cuối cùng Smiley cũng chịu nở một nụ cười đúng nghĩa với tính cách của hắn.

Đưa chiếc chìa lên lắc lư trước mặt của Takemichi, Smiley gật đầu:"Cảm ơn cậu, lần sau mời một bữa xem như trả ơn nhé!"

"...Việc nên làm thôi, vậy tôi đi trước, tạm biệt."

Để lại Smiley rồi rời đi, Takemichi hơi ngờ ngợ nhìn lại phía sau, nơi hắn vẫn đang đứng để dõi theo cậu.

Thật kì lạ, cậu nghĩ đáng ra hôm nay cậu không nên đem vật trả lại chủ, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Lấy chiếc điện thoại ra xem giờ, nhìn đồng hồ điểm mười giờ đêm, đúng lúc này, bụng của Takemichi đã bắt đầu kêu vang.

Than thở ngồi sụp xuống, Takemichi một tay cầm điện thoại, một tay ôm đầu.

Hôm nay vốn muốn cùng đám người Akkun đi ăn vậy mà cuối cùng lại phải vào nơi này, chưa ăn gì đã uống đến hai ba ly rượu, thảo nào bây giờ bụng của cậu lại vừa đau vừa đói như vậy...

"Takemichi...?"

Nghe thấy có người gọi mình, Takemichi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

"Sohara!"

Giọng cậu ngân vang, tựa như vô cùng vui sướng.

Vừa rồi còn nghĩ bản thân mình nhầm nhưng sau khi được chính chủ tự xác định thì Sohara mới liếc nhìn sang đối tác ở bên cạnh, ngụ ý muốn hắn rời đi trước, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Nhanh nhảu chạy đến bên cạnh Sohara, Takemichi như một đứa trẻ mới lớn, ôm lấy tay ông mỉm cười, nói:"Sao chú lại ở đây? Chú đi chơi à."

Đưa tay xoa đầu của Takemichi, Sohara cẩn thận đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi mới đảm bảo mà trả lời thắc mắc của cậu.

"Đây là địa bàn do ta quản lí, rãnh rỗi nên đến kiểm tra! Sao vậy, con đến đây chơi sao?"

"Vừa diễn xong thì mọi người rủ đến đây chơi thôi!"

Takemichi nhanh miệng đáp lại.

Ọc ọc.

Trong tiếng nhạc ồn ào xung quanh, bụng của Takemichi sau khi biểu tình lần một không thành công thì đã đánh trống kêu vang lần hai để chính chủ nghe thấy.

Ngượng ngùng xoa xoa mũi, Takemichi hơi hơi cúi đầu, rõ ràng là cậu đang ngại.

Âm thanh không quá lớn nhưng cũng đủ cho Sohara đứng kế bên nghe thấy, vui vẻ khoác vai của Takemichi, Sohara vui vẻ đề nghị:"Đã lâu rồi ta chưa nấu cho con ăn nhỉ? Hay là đêm nay phá lệ, làm đầu bếp cho con một bữa được không?"

Còn có thể từ chối sao, Takemichi hạnh phúc gật đầu.

Toan cùng Sohara đi ra ngoài xe riêng đã đợi sẵn thì cậu chợt nhớ đến chiếc túi xách vẫn còn đang để ở chỗ của nhóm Mizo.

Níu tay của chú lại, Takemichi đưa mắt nhìn ra phía sau, vừa muốn quay lưng vừa mở miệng:"Đợi đã đợi đã, cháu quên đồ rồi, hay chú ra ngoài trước đi."

"Quên gì?"

"Túi xách ạ!" Takemichi trả lời.

"Ra ngoài trước đi, ta vào trong thay con lấy."

Gọi phục vụ đến dẫn Takemichi ra ngoài xe riêng trước còn Sohara lại vòng vào trong nơi có Mikey đang ngồi để giúp cậu lấy lại túi xách.

Nơi này có chút thị phi, đi đứng không cẩn thận dù có được Sohara bảo kê thì gặp chuyện phiền phức cũng là điều khó tránh khỏi.

Thật khó lắm mới có cơ duyên gặp lại đứa trẻ mình từng thương vô cùng, sao Sohara có thể nhẫn tâm để nó chịu cực khổ.

Vả lại ông cũng có vô vàn điều khó hiểu muốn hỏi rõ Takemichi, nhất là chuyện vì sao lại có mặt ở Nhật Bản.

Còn Simon, cựu đội trưởng là người xem Takemichi không khác gì tính mạng của mình lại có thể để cho con trai lưu lạc ở một nơi không có chỗ dựa như thế này, có đáng không?

Bước vào khu vực đang có một nhóm người quen thuộc đang ngồi, Sohara liếc nhìn một vòng thì mở miệng hỏi người ngồi xát ngoài cùng nhất:"Túi xách của Takemichi ở đâu?"

Bị hỏi bất ngờ khiến Akkun căng thẳng cả người, thuận tay lấy bên cạnh chiếc túi xách của Takemichi, Akkun nhanh nhẹn đưa cho Sohara.

Nhận lấy đồ vật mình muốn lấy xong thì Sohara cũng không nói thêm bất cứ điều gì mà chỉ quay lưng nhanh chóng rời đi.

Ở bên ngoài, Takemichi chưa vội lên xe mà chỉ ngồi ở bên ngoài đợi Sohara.

Thời tiết ban đêm đang bắt đầu giao mùa, có chút lạnh lẽo.

Với một chiếc áo mỏng toanh cũng không đủ khiến cho cậu ấm dần lên, thế nhưng việc phải ngồi ở bên trong xe chờ đợi thì cậu lại thích đứng ở bên ngoài hơn.

Lấy tay xoa xoa vào nhau để cọ nhiệt giữ hơi ấm, đúng lúc này, từ phía sau lưng Takemichi lại bị một người đụng phải.

Lực va chạm có hơi mạnh, khiến cho cậu xém một chút nữa đã đập thẳng mặt xuống nền đất.

Cũng may nơi cậu đang đứng không quá trơn trượt nên may mắn giữ vững được thăng bằng.

Thở phào một hơi vì không phải hôn đất một cách nồng nàng, Takemichi nhíu mày, muốn quay lưng lại để nhìn xem rốt cục người nào lại không có mắt như thế, đụng phải cậu mất rồi.

"Tettsuki! Em không sao chứ?"

Ở bên tai, giọng nói trầm tính của một người đàn ông đột nhiên vang lên, làm gián đoạn luôn cả suy nghĩ bực bội của cậu.

Hắn như một con mãnh hổ lao đến, vụt thẳng qua người cậu rồi tiến đến bên người thiếu niên vừa va phải cậu mà lo lắng hỏi hang.

Chẳng những thế, ở phía sau hắn còn có cả một người con trai với gương mặt cực kì dễ nhìn, mái tóc vàng nhạt làm tôn lên làn da trắng nõn.

Thật kinh ngạc, nét đẹp này của hắn so với phụ nữ xem ra còn có phần bắt mắt hơn.

Chẳng những thế người này có sở hữu một dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú có phần lãnh đạm, thật đúng là muốn đốt mù mắt người nhìn.

Nhìn hắn đang từ từ tiến về phía này, chẳng hiểu sao Takemichi lại lùi xuống một bước, bởi vì ánh mắt của hắn chỉ đang đặt trên một người ở phía sau cậu.

Hình như gọi là Tettsuki...

Chàng trai được gọi là Tettsuki vỗ vai người đàn ông đến trước để trấn an, giọng y nhẹ nhàng vang lên:"Em không sao, nhưng em lỡ va phải người ta rồi."

Còn biết va phải cậu, vậy sao nãy giờ không nói lấy một lời xin lỗi.

Khó chịu quay lưng lại, Takemichi đúng là muốn xem dung nhan của người này rốt cuộc là như thế nào mà có thể vô ý tứ như thế.

Ban đêm không khí lạnh buốt, tê tái cả người, thế nhưng mặt dây chuyền của Tettsuki vẫn chiếu sáng rực rỡ, mang một màu lục bảo cực kì tinh xảo và đẹp mắt.

***

Đây là di vật cuối cùng mà mẹ con để lại trước khi qua đời, một mặt dây chuyền màu lục bảo tượng trưng cho màu sắc đại diện cho con, bà ấy muốn thứ này sẽ ở bên và bảo vệ con đến hết cuộc đời, Takemichi, hãy trân quý nó như thể con chẳng còn gì quý giá bằng nó nữa...

***

"Tao muốn nó!"

"Không được, cái gì cũng được nhưng cái này thì không thể, đây là di vật duy nhất mà mẹ tôi để lại..."

"Câm miệng và đưa nó cho tao, còn không thì giao thằng nhóc đó lại đây, thằng quý tử, mày chỉ có thể chọn một."

***

Nếu không phải năm đó vì thương hại một đứa trẻ bị đám buôn người bắt nạt thì cậu đâu nhẫn tâm đến mức nhìn di vật duy nhất của mẹ để lại bị cướp đi như thế.

Cậu còn nhớ bản thân đã khóc rất nhiều, những gì quý giá trên người đều đem đưa cho bọn họ, thế nhưng thứ duy nhất bọn họ để ý cũng chỉ là sợi dây chuyền quý giá kia.

"Này! Cậu làm gì mà cứ nhìn vào Tettsuki như thế? Em ấy chỉ vô tình đụng trúng cậu thôi."

Bị tiếng quát của một trong hai người đàn ông vừa đến kia kéo trở về thực tại.

Takemichi thu lại ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền, đau đớn ôm đầu, lại như vậy, mỗi khi cố nghĩ đến chuyện cũ thì đầu của cậu lại đau như búa bổ.

Từ phía xa xa, Sohara thấy Takemichi đang đứng cùng ba người xa lạ thì nhanh chân tiến lại đỡ lấy cậu.

"Takemichi! Con sao vậy?"

Lơ đễnh nhìn sang đám người kia, cũng như Takemichi, Sohara ngay lập tức đã bị sợi dây chuyền quá đỗi quen thuộc trên cổ của người kia làm cho sửng sốt.

Nhìn thấy Sohara muốn mở miệng nói gì đó, Takemichi liền hít một hơi sâu rồi đưa tay ám hiệu ngăn cản.

Lắc nhẹ đầu ý muốn Sohara bình tĩnh và đừng nói gì cả, Takemichi nhỏ giọng:"Chú, chúng ta về nhà đi..."

"Takemichi...cái này!"

"Về nhà nha!"

Cười nhẹ để trấn an Sohara, Takemichi quay lưng lại, tỏ ý muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Mở cửa xe của Sohara ngồi xuống, Takemichi điều chỉnh một tư thế thích hợp rồi nằm nhắm mắt lại.

Đem nhiệt độ trong xe bật lên, Sohara chủ động ngồi vào ghế lái.

Mặc dù so với đám người như Sam và Alina thì ông đúng là không gắn bó nhiều với Takemichi nhưng tình thương của ông dành cho đứa trẻ này luôn tỉ lệ thuận với sự kính trọng mà ông dành cho Simon, bố của cậu.

"Chuyện này...xin đừng nói lại với anh ấy*."

Mở mắt ra nhìn mui xe, Takemichi nói ra một câu không đầu không đuôi, thế nhưng Sohara nghe thấy lại vô cùng hiểu rõ.

Cho xe nép vào lề đường, Sohara nghiêm túc quay đầu nhìn cậu, ông đề nghị:"Chỉ cần con lên tiếng thì bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ lấy lại nó cho con."

Im lặng nhìn Sohara, Takemichi không nói một lời mà chỉ đưa tay mở cửa đi xuống.

Bước ra ngoài chỉ với một chiếc áo mỏng, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo bây giờ mới khiến cho cậu thanh tỉnh không ít.

Đem một chiếc áo khoác dự phòng theo sau, Sohara chu đáo giúp cậu khoác lên, không phiền nhiễu Takemichi đứng hóng mát, cứ thế, cả hai người một lớn một nhỏ gác tay lên thành mà bắt đầu cảm nhận từng đợt gió mát cuốn vào mặt.

"Sohara, lần đầu chúng ta gặp nhau là em bao nhiêu tuổi, chú nhớ không?"

"Chín tuổi."

"Cũng đúng, đó là lần đầu tiên em được Simon đưa về, Alina và Sohara là hai người đầu tiên mà em gặp."

Nở mắt nhìn về một hướng vô định, Takemichi cúi người, bắt đầu tưởng niệm về quá khứ, một cách thức mà cậu luôn cho đó là việc làm vô bổ.

"Lúc đó, nếu em nhớ không lầm thì trước khi em về nhà chú đã nhận một người con nuôi."

Gật đầu, Sohara mở miệng:"Là Draken."

Dừng một chút, Sohara bổ sung tiếp:"Đó chính là lí do ta có ý định muốn rời tổ chức, chỉ là có chút không đành lòng nên vẫn ở lại hai năm sau khi con được đưa về."

Cúi thấp đầu nhìn dòng chảy của con sông, Takemichi rơi vào trầm ngâm.

"Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ phải trải qua nỗi đau mất đi ông ngoại thì còn lại, cuộc đời của em chưa một lần chịu khổ.

Được những người trong tổ chức xem như con cái mà đối đãi, còn có cả một người bố luôn yêu thương và chỉ bảo hết mực."

"Sinh ly tử biệt vốn là điều không thể tránh khỏi, em không nên xem cái chết của ông là một nỗi bất hạnh, thế nhưng bù đắp lại cho em lại là cả một đại gia đình."

"Từ trước đến nay, em vẫn luôn sống hạnh phúc, như cái cách em có mặt trên cuộc đời này vậy! Đó chính là lí do vì sao sau khi chú quyết định rời khỏi tổ chức và trở về Nhật Bản thì em đã năn nỉ Simon cùng nhau trở về..."

Chỉ là cậu muốn được trưởng thành ở chính nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng cậu.

Tro cốt của ông ngoại vẫn ở đây, mộ bia của mẹ vẫn còn đó.

Được tìm thấy và đưa đến Mỹ là điều cậu chưa từng nghĩ đến nên gắn bó những hai năm thì cũng nên trở về rồi...

"Là em có lỗi với mẹ, thế nhưng cho dù thời gian có quay ngược trở lại thì em vẫn sẽ làm như thế.

Sợi dây chuyền không thuộc về em cũng minh chứng cho sự thật em đã từng cứu một đứa trẻ khỏi đám buôn người vô lại."

Đưa tay chạm nhẹ vào trái tim, Takemichi cười nhẹ:"Nếu là mẹ, liệu mẹ có trách con* không? Khi con đã làm thế với di vật duy nhất mà mẹ để lại.

Liệu mẹ có buồn không?

Từ khi sinh ra ngoài những tấm ảnh cũ thì con chưa từng nhìn thấy gương mặt của mẹ một lần, thế nhưng con tin rằng mẹ ở trên thiên đàng vẫn sẽ ủng hộ con làm như thế, người phụ nữ đức hạnh nhất cuộc đời con bất luận thế nào cũng sẽ đứng về phía con, như cách mẹ ban cho con cuộc sống vĩnh hằng này."

( Đoạn này là Takemichi đang độc thoại tâm với mẹ.

Takemichi xưng hô với bố của mình là Anh - con, với Sohara là Chú - em. )

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.