[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 136



Trong cơn đau đầu dữ dội, Takemichi chỉ cảm thấy cơ thể gần như bị vắt kiệt sức, cậu cố gắng mở mắt thế nhưng vẫn không được.

Cho đến khi khuỷ tay vô tình chạm phải người bên cạnh, không biết lấy ra bao nhiêu sức bình sinh, cậu ngồi bật dậy, hoàn toàn ngơ ngác nhìn ngó xung quanh.

Siết chặt lớp chăn đệm đang che chắn cảnh xuân phía dưới, đôi mắt vô hồn cố nhíu lại để nhớ về sự tình đã xảy ra đêm qua.

Cậu đã cùng Hakkai vào khách sạn, sau đó, sau đó....

Takemichi triệt để choáng váng.

Takemichi hoàn toàn có thể hình dung ra được những hình ảnh phiếm tình ngày hôm qua.

Nhìn Hakkai đang nằm bên cạnh cũng vì cái đụng chạm của cậu mà nhíu mày một chút, thế nhưng tuyệt nhiên không tỉnh dậy.

Khiếp, đừng có làm ông giật mình.

Bực bội đứng dậy tìm quần áo để mặc vào, thế nhưng chân chỉ vừa chạm xuống nền đất thì đã mất thăng bằng mà ngã xuống, ngày hôm qua tuy không làm đến cùng nhưng phải rạng sáng hôm nay Hakkai mới buông tha cho cậu, đứng không vững cũng là điều hiển nhiên, lúc này, tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ reo lên ầm ỷ, khiến cậu vốn đang cật lực chống đỡ thì cũng hồn vía lên mây theo.

Takemichi hoảng sợ đi vào phòng tắm, nơi phát ra âm thanh thì mới biết là điện thoại của chính mình reo. Cậu nhấc máy.

Đầu dây bên kia sau khi nhận được tín hiệu thì nhanh chóng cất tiếng:"Takemichi, cả đêm qua làm gì mà ta gọi con không nghe?"

Là Sohara, toan trả lời thì cậu lại bị hình ảnh của chính mình trong gương làm cho cơ mặt trở nên cứng ngắt.

Từ dấu răng, hôn ngân thậm chí là những vết bầm tím giống như bị ngược đãi qua khiến cậu trở nên ngây ngốc.

Không chỉ vậy, từ bụng, bắp đùi trong ngoài, còn cả lưng đều chi chít những dấu vết còn sót lại của buổi hoan ái. Thật không thể tưởng tượng được đêm qua rốt cuộc là có bao nhiêu kịch liệt, nếu như làm đến cùng thì có phải hôm nay chính là ngày giỗ của cậu luôn không?

Khốn kiếp, như vậy thì sao mà đi làm, bởi vì không chỉ giới hạn ở phạm vi cơ thể, ngay cả má cũng mơ hồ có dấu răng.

Nếu không phải ở bên cạnh thật sự có người đang nằm thì Takemichi đã hoài nghi bản thân bị ma quỷ đeo bám.

Nghĩ ngợi một hồi lâu cuối cùng cậu cũng chỉ có thể trả lời lại 3 chữ: Lát nói tiếp. Rồi cúp máy.

Mặc vội áo quần, Takemichi mặc kệ cơn nhức mỏi từ khắp cơ thể truyền đến mà chỉ kịp nhìn Hakkai vẫn còn đang say sưa giấc nồng kia một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Cả một đoạn đường dài, Takemichi đều miên man suy nghĩ lí do gì khiến cho cậu trầm luân vào khoái hoạt với Hakkai như thế, điều này là bất khả thi.

Huống chi đêm qua cậu còn không đụng vào những thứ như chất uống kích thích gì gì đó.

Có một câu nói rất đúng, điều đáng sợ không phải là bạn đã làm điều gì rất kinh khủng, mà là chính bạn cũng không biết vì sao bạn lại làm những điều kinh khủng trên.

Trên người không có tiền nên cậu chỉ có thể đi bộ, không biết đi được bao lâu thì phía sau lưng lại vang lên tiếng còi xe in ỏi.

Sohara một thân tây trang bước xuống xe, đôi mắt vốn lãnh tĩnh lại trở nên lo lắng khi nhìn thấy Takemichi đứng thất thần.

Ngước mắt nhìn Sohara, Takemichi thoáng chốc kinh ngạc.

"Vào trong xe đi..."

Kéo Takemichi vào trong, Sohara đem nhiệt độ mở lên rồi ngỏ ý hỏi cậu:"...Muốn về nhà trước hay sao?"

Thái độ cẩn trọng dò hỏi như vậy, xem ra ông cũng đã đoán được tám phần mười sự tình.

Cũng may Takemichi đang mặc một chiếc áo cao cổ, cái dấu răng trên má cũng được cậu khéo léo dùng khăn choàng che đi.

Khẽ khàng gật đầu, Takemichi rũ mắt mệt mỏi.

Cả một đoạn đường dài, Sohara luôn dành một chút thời gian để quan sát Takemichi thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy biểu cảm của Takemichi thay đổi liên tục, từ hoang mang sang khó hiểu, sao đó lại phiền não mà gục đầu thở dài miên man.

Tính tình của Takemichi Sohara xem như hiểu rõ, một khi cậu đã không chủ động mở miệng thì cho dù có cạy khớp hàm của Takemichi ra thì cậu vẫn sẽ cố chấp không nói, thái độ quả quyết này cũng là do một tay bố của cậu dạy dỗ dưỡng thành, kiên định với suy nghĩ của mình, không mông lung hay thiếu chính kiến trong nhận thức lẫn hành động.

Mặc dù không hiểu rõ Takemichi vì cái gì mà trở nên như thế, nhưng có một điều ông khá chắc chắn là cậu đang rất bàng hoàng vì một chuyện gì đó khá kinh khủng.

Trước tiên, vẫn cứ đưa thằng bé về nhà trước, nếu nó muốn nói thì sẽ tự nói ra, còn không thì sau này hẵng hỏi cũng được.

"Đến rồi."

Cho xe dừng lại bên lề đường để tránh những người dân ở đây chú ý đến, Sohara vòng ra ngoài mở cửa xe cho Takemichi, trên tay tất nhiên còn kèm theo một chút tiền mặt để đưa cho cậu.

Nhận được sự đối đãi đặc biệt của Sohara, Takemichi vô cùng cảm kích.

Không có Simon hoặc Sam ở bên cạnh, Takemichi đã thiếu đi một chỗ dựa tinh thần vững chắc, cũng may hiện tại cậu còn có cả Sohara.

Từ bé đến lớn, tuy ông là người cậu gắn bó ít nhất nhưng tình thương cậu dành cho người đàn ông này cũng không kém cỏi hơn bất kì một ai trong tổ chức ASA.

Không tự chủ được mà đem tay vươn ra, Sohara kéo cậu vào lòng mà vỗ về một chút.

Có lẽ chuyện này vẫn nên đi tỉ tê một chút với Simon...

"Ngoan, có chuyện gì cũng đã có ta chống lưng, đừng sợ."

Tâm trạng rối ren ban đầu cũng vì một cái ôm này mà trở nên tĩnh lặng đôi chút, nhẹ nhàng chạm vào lưng của Sohara để xác định với ông cậu không có việc gì, Takemichi nói nhỏ:"Em về đây, chuyện này tạm thời đừng nói với Simon, đừng khiến anh ấy lo lắng."

Cảm nhận được sự vỗ về trên lưng chợt khựng lại, Takemichi mỉm cười.

Cậu đoán được Sohara sẽ có suy nghĩ này, thế nhưng cậu không mong Simon nhúng tay vào, bằng không một cái chớp mắt không hài lòng của cậu cũng đủ khiến Hakkai rơi vào nguy hiểm.

Hakkai hắn không phải một mình, hắn còn có anh trai lẫn chị gái, hắn cũng giống như cậu, có một gia đình ấm áp, thế nên cậu không thể phá vỡ nó.

Lặng lẽ quay lưng rời đi, Takemichi cố gắng hít một hơi sâu rồi vừa chạy vừa tạm biệt Sohara bằng một nụ cười.

Cậu còn có Sam và Sohara, sợ cái gì với mấy cái thất tình lục dục chứ?

Nhìn thấy Takemichi cười gượng gạo cũng khiến ông không đành lòng rời đi, nhưng nếu cậu đã nói như vậy thì xem ra cậu thật sự không muốn ông nhúng tay vào, lên xe, Sohara đảo một vòng rồi phóng thẳng về phía trước.

Lặng lẽ quan sát chiếc xe màu đen cho đến khi nó chỉ còn một điểm sáng nhỏ, Takemichi thu tầm mắt, toan quay người rời đi.

Đột nhiên, từ cổ tay truyền đến một cơn đau tê dại, bị siết chặt đến mức không thể lưu thông được mạch máu, Takemichi há miệng đau đớn.

Vừa ngây người vừa hoảng sợ nhìn lên, một giây sau đó, Takemichi đã bắt đầu giãy dụa.

"Thả tôi ra, anh làm gì thế, anh."

Takemichi rối ren vùng vẫy, thế nhưng bất luận thế nào cậu cũng không thoát khỏi sự kiểm soát người người này.

"Cậu còn nói thêm một tiếng tôi liền thao cậu tại đây."

Draken tức giận rống lên.

Nhìn thấy được sự hung tợn của hắn, Takemichi rất hoảng.

Miệng vừa muốn mở ra để phản bác, thế nhưng bây giờ hai người vẫn đang đứng ở thang máy, nếu tiếp tục đôi co thì nhất định sẽ kéo thêm nhiều người chú ý.

Takemichi hạ tầm mắt nhanh chóng muốn lách người rời đi.

Không ngờ chân vừa cất lên thì cậu đã bị hắn kéo lại, cưỡng ép đi vào trong.

Đem số bấm lên tầng nhà của Takemichi, Draken ở trong thang máy đưa tay nâng mặt cậu lên, bắt đầu cường hôn.

Dường như muốn đem khớp hàm của Takemichi bóp cho vụn vỡ, càng nhìn thấy Takemichi chống cự thì hắn càng dùng lực siết chặt lại, cho đến khi cảm nhận được mùi vị tanh nồng trong miệng.

Vị máu hoà quyện với dịch vị gia tăng khiến Takemichi không kịp thở, vừa đau đớn vừa hoảng sợ mà đập đập vào ngực hắn.

Chuyện gì thế này, rốt cuộc cậu đã chọc chỗ nào của hắn, khiến cho hắn trở nên tức giận như vậy.

Trước đây cho dù thế nào Draken cũng sẽ không cưỡng ép cậu như thế, hắn tuy hay bông đùa và trêu ghẹo nhưng tuyệt đối sẽ không làm cậu thương tổn.

"Nhìn cái gì, có phải muốn tôi đem mắt của các người móc ra không?"

Bị tiếng quát của Draken làm cho thức tỉnh, Takemichi chua chát cảm nhận sự đau rát từ môi lưỡi truyền đến.

Không biết hắn đã ngừng hôn từ khi nào, nhưng khi cậu nhìn đến một đôi vợ chồng vì bị mắng cho hoảng sợ mà vội vàng rời đi, Takemichi liền lập tức biết đây là tầng nhà của cậu.

Rầm.

Tiếng cửa đóng lại vang dội, Draken đẩy Takemichi vào phòng tắm.

Nhìn Takemichi bị ngã nhào dưới đất, áo quần hỗn loạn, chiếc khăn choàng đang che chắn khuôn mặt trắng nõn cũng vì thế mà rơi ra.

Ở trên má, nơi cậu đang cố gắng che chắn dấu răng do Hakkai để lại lộ ra ngoài.

Ngay lập tức, cả hai đều ngẩn người.

Takemichi sửng sốt vì cậu không quên cái vết tích còn sót lại đêm qua, còn Draken, hắn đã nghĩ đến tình huống này, nhưng hắn không ngờ Takemichi thật sự sẽ lên giường với bố của hắn.

Uổng công hắn đứng đợi cậu một đêm, uổng công hắn vì cậu không trở về mà lo lắng.

Đến cuối cùng lúc sắp bỏ cuộc thì lại thấy cậu cùng với bố của mình đứng ôm nhau ở bên lề đường, tình thương mến thương không gì tả nổi.

Cơn ghen tuông không biết từ đâu dội lên, làm cho hắn cho dù muốn cũng không trấn tỉnh được.

Càng chưa kể đến Takemichi liên tục phản kháng, thật giống như chỉ đang cố giữ gìn cho Sohara.

Draken thật tức giận, hắn cay nghiệt vì bản thân đã mang cậu đến bữa tiệc gia đình ngày hôm đó.

Như để xác nhận hết thảy, trước khi kịp để Takemichi chạy thoát thì hắn đã đem áo quần cậu lột sạch tất cả.

Mọi thứ, đều dường như được phơi bày.

Một chút lí trí còn sót lại bị đánh bay hoàn toàn, Draken ở trên cổ Takemichi dùng lực siết chặt, hắn gào lên:"Cậu có phải bị bố tôi làm rồi không?"

Khó thở, không thể chống đỡ, cho dù muốn cũng không thể trả lời.

Dưới nền đất lạnh lẽo của phòng tắm, Takemichi vùng vẫy, đạp chân lung tung.

Cả người cậu quằn quại đau đớn, ở trên cổ càng ngày càng truyền đến tư vị nghẹn ngào.

Không phải, cậu đúng là đã xém chút nữa thì hiến thân, nhưng đối tượng không phải Sohara.

Cậu không cho phép Draken lăng mạ quan hệ tốt đẹp của hai người bọn họ.

Nhìn thấy gương mặt đang dần tái nhợt của Takemichi hiện ra, Draken mím môi, chuyển dời tay xuống phía dưới bắp đùi.

Đem hai cẳng chân của cậu tách mở ra, không một lời báo trước, ở cửa động non mềm chưa một lần khai phá bị Draken hung hăng dùng tay đâm vào.

Như một con cá nằm trên thớt, được ban cho ân huệ sống còn, Takemichi sau khi được Draken buông tay thì lập tức ho sặc sụa.

Cậu sợ hãi quay đầu lại để kiểm chứng xem Draken đang làm gì, thế nhưng đầu vừa muốn quay lại thì đã bị Draken dùng tay ấn xuống đất.

Cảm giác chặt chẽ bao quanh cả hai đầu ngón tay, Draken nhíu mày.

Chặt như vậy, sao có thể.

Một chút nghi hoặc lộ ra, Draken có chút mềm lòng, hắn vươn tay đem Takemichi đang nằm dưới sàn kéo lên rồi hạ giọng hỏi lại một lần nữa.

"Tôi hỏi cậu, cậu với bố tôi đã làm qua chưa?"

"Không có, thật sự không có."

Takemichi thống khổ gào lên.

Minh oan, tự giải thích cho bản thân trong tình huống này đúng là tra tấn tinh thần của cậu, thế nhưng phía dưới vẫn bị Draken trêu đùa như thế, không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn mà trả lời câu hỏi hắn muốn nghe.

Đem tay rút ra khỏi người của Takemichi, một lần nữa, hắn đẩy ngã cậu xuống dưới rồi vươn tay mở vòi sen ở mức to nhất.

Bị nước lạnh dội cho cả người đau rát, Takemichi hoảng hốt né tránh, thế nhưng không được.

Run rẩy trừng mắt với đại ác ma Draken, Takemichi kêu lên:"Anh lại muốn gì nữa?"

Cậu đã trả lời như ý hắn mong muốn, vậy hắn thế nào lại không muốn buông tha cho cậu.

Ở trước mắt Takemichi nhếch môi, Draken thản nhiên đáp lại hai chữ:"Trừ độc."

Tốt nhất là đem những thứ dơ bẩn có trên người cậu rửa sạch hết, để cho cậu không còn nghĩ đến bất cứ ai ngoài hắn nữa.

Chật vật nắm lấy cổ áo của Draken để chống đỡ ngồi dậy, thế nhưng bao nhiêu lần thì hắn vẫn đưa tay đè ép cậu lại, không cho cậu trốn thoát.

Draken, hắn ta thật sự điên rồi.

Cả người Takemichi ướt đẫm, thế nhưng Draken cũng vậy, Takemichi khổ sở giãy dụa bao nhiêu thì sức lực của Draken lại lớn bấy nhiêu, cộng với việc nước cứ xả liên tục khiến cho cả người cậu đau rát.

Trong lúc giãy dụa kịch liệt, một chân của Takemichi không may đạp phải bắp đùi của Draken, cả người hắn lập tức cong lại để ôm vào nơi vừa bị Takemichi dùng hết sức lực để đạp trúng.

Nhân lúc này, Takemichi liền đứng lên để chạy ra khỏi phòng tắm.

Vừa đi ra chưa được bao nhiêu bước thì Takemichi đã bị Draken nắm lấy áo rồi ném vào một góc trong nhà, lưng vô tình đụng phải giá để đồ ở phía sau, Takemichi vì đau mà than nhẹ một tiếng.

Nhìn thấy Draken mắt đỏ hừng hực tiến về phía này, cậu vội vàng cầm lấy những thứ ở gần tầm với mà ném về phía trước, mặc cho cơn đau vì va chạm vừa rồi vẫn đang hành hạ cậu.

Draken vốn đã mất bình tĩnh từ lâu, nay lại thấy cậu phản kháng như thế thì tuyệt đối kích động.

Hắn đưa tay gạt hết mọi thứ rồi tiến đến định kéo cậu trở lại phòng tắm, bị ép quá mức, Takemichi vừa hoảng sợ vừa tức giận mà vung tay, hạ trên cánh má xinh đẹp của Draken một cái tát rõ vang dội.

Draken đờ người.

Lý trí không theo kịp hành động, não bộ còn chưa kịp phản ứng, hắn đã vung tay tát vào mặt Takemichi.

Cái tát này thật sự quá hung dữ, Takemichi bị đánh đầu lệch sang một bên, lập tức đập mạnh vào giá để đồ.

Cả người choáng váng, trước mắt tối sầm lại, Takemichi tựa lưng vào tường rồi trượt xuống nền đất.

***

Chương sau có H.

Hiểu vì sao Draken phải có chống lưng chưa TvT.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.