[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 162



Cảm giác bức bách vẫn còn vây quanh khiến cho cơ bắp trên người của Takemichi hoàn toàn căng chặt, vừa rồi cậu đã bị gã ta dùng một thái độ công khai dò xét, như thể muốn trực tiếp lột đồ ra để thí nghiệm một phen.

Đứng lùi về phía sau, Takemichi giả vờ đi vào một nơi khuất tầm nhìn rồi bắt đầu ló ra quan sát thử, quả nhiên khi không thấy Takemichi nữa thì người đàn ông đó liền theo xe riêng để rời đi.

Trái tim nhộn nhịp trong một khoảng thời gian nhất định cũng dần bình ổn trở lại, nhẹ nhàng vỗ nhẹ yết hầu, Takemichi âm thầm nuốt nước bọt.

Cảm giác khô khan vào sáng sớm như thế này đúng là thật khó chịu, còn chưa kể thời tiết bây giờ chỉ âm mấy độ, lạnh muốn giết người.

Bộp.

Bên vai đột nhiên truyền đến một cảm giác tê dại vì bị người khác nắm lấy, hốt hoảng quay đầu ra sau, Takemichi còn muốn hét lên thì đã bị Smiley tươi cười dùng tay bịt miệng lại.

Không vội nhìn đường mà trực tiếp kéo Takemichi vào phòng chứa đồ gần đó, Smiley đợi cậu thích nghi với ánh sáng nhạt nhoà ở bên trong xong thì nhanh chóng thả cậu ra.

Cười hì hì nhìn Takemichi, Smiley nghiêng đầu, tỏ vẻ thân thiết nói:"Tối nay rãnh chứ?"

Bị kéo vào đột ngột còn không nói đi, đằng này cũng chẳng giải thích gì cho cậu mà đã hỏi về thời gian biểu của cậu vào tối nay.

"Chẳng biết nữa, còn tuỳ thuộc thời gian kết thúc cảnh quay là khi nào."

Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Smiley là một người cực kì thẳng tính, hắn không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề:"Lần trước cậu giúp tôi nhặt cái móc khoá tôi còn chưa cảm ơn tử tế, Angry nói muốn mời cậu ăn vì đã đem nó trả lại cho chúng tôi."

"..."

Mất một lúc sau Takemichi mới xử lí xong đống thông tin vừa rồi, Angry và cái móc khoá sao?

"Chuyện này cũng qua lâu rồi còn gì, hay là-"

"Một bữa ăn thôi, coi như cho xong nợ nần, nếu cậu từ chối thì em trai tôi nhất định sẽ càu nhàu tôi cho xem."

Lúc hắn nói cho Angry biết chuyện Takemichi là người đã nhặt và trả cho hắn thì cậu em đã rất tức giận vì cách cư xử quá mức ngu ngốc của anh mình, tại sao một bữa ăn để cảm ơn tử tế cũng phải để cho hắn nhắc nhở thì mới chủ động đi mời chứ...

"..."

Dù sao cũng không mất miếng thịt nào, hay là đồng ý đại vậy.

"Được, có gì tôi sẽ liên lạc sau."

Một trước một sau đồng thời bước ra ngoài, là một người không quá thích phiền phức nên sau khi gặp Takemichi để ngỏ lời mời xong thì Smiley đã chủ động tránh mặt ngay sau đó, sự việc tiếp theo cũng diễn ra bình thường như mọi ngày, người không liên quan sẽ không đến, mà người có liên quan thì cũng chỉ tập trung xem lại lời thoại, tất nhiên trong đó còn bao gồm cả Takemichi.

Nằm ở trên đùi của Chifuyu chơi game, Takemichi vừa quay xong cảnh một thì đã mệt lã mà bắt đầu nhăn mặt tỏ thái độ.

"Tại sao chạy tới chạy lui mấy vòng mà cũng chẳng ấm áp lên chút nào vậy, thật là lạnh muốn chết người."

Nghe thấy giọng điệu bất mãn của người yêu, Chifuyu thuận tiện xoa tai của cậu rồi cúi thấp đầu mỉm cười:"Đi ăn kem không?"

"Hả?" Takemichi không thể tin được mà nhìn Chifuyu:"Trời lạnh mà còn đi ăn kem?"

"Thế em có đi không?"

"Có."

Đúng là...

Lần trước Chifuyu đã tìm đến Kei để thỉnh giáo đôi chút cách chiều chuộng Takemichi, thế là Kei đã coi như nhiệt tình mà nói ra hai sở thích quái dị của Takemichi khi mùa đông đến.

Đi chân trần trên tuyết và ăn kem, đây là hai việc mà năm nào Takemichi cũng phải làm cho bằng được, mặc dù Kei cũng không rõ nguyên do nhưng anh vẫn luôn chiều theo ý mà cậu muốn, thế nên vô thức ghi nhớ thói quen này.

Mua hai cây kem đậu đỏ đang hot nhất hiện nay, Chifuyu vừa nhìn vào cây kem thì đã bắt đầu cảm thấy ê buốt cả răng, thế nhưng khi hắn đảo mắt sang người bên cạnh thì bất chợt lại cảm thấy yên bình dị thường.

Ngồi trên hai chiếc ghế nhựa, Takemichi vừa nhai kem bộp bộp vừa nhăn mặt vì cái lạnh của mùa đông, thật lòng nếu không phải Chifuyu nhìn thấy cậu đang cười thì có khi hắn còn nghĩ Takemichi đang ra tín hiệu SOS.

"Em ổn đó chứ?"

Thật ra ý của hắn là: Đây đã là cây thứ ba rồi, răng của em không sao đó chứ?

"Không biết nữa, nhưng ngon."

Takemichi cười hì hì.

Cảnh quay tiếp theo bắt đầu ngay sau khi Takemichi xử lí nốt cây kem thứ năm, đến chập tối, tầm khoảng tám giờ thì cả ekip đều cảm thấy vui mừng khi chỉ còn tầm hai ngày nữa là Arc Giáng Sinh sẽ hoàn thành, đến lúc đó mọi người sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho Arc Thiên Trúc.

Nghe nói đạo diễn Ken hình như đã lên lịch cho tất cả cùng đi suối nước nóng, đúng là tâm lí còn gì bằng.

Theo như lời hẹn với Smiley, Takemichi vừa tẩy trang xong thì đã bị hắn thỉnh đi ngay lập tức.

Đứng dưới một nhà hàng mang phong cách cổ điển hài hoà trang nhã, Takemichi trong lòng ba chấm "...."

Còn nghĩ với tính cách như Smiley thì hắn sẽ chọn những nơi đại loại như quán Bar hay Club nào đấy chứ, ai mà nghĩ có lúc con người này cũng "lãng mạn" như thế...

"Chúng ta...thật sự cần thiết phải cùng nhau ăn một bữa ăn sao?"

Theo cậu thì nó không hẳn là cần thiết, bởi vì suy cho cùng Takemichi cùng anh em nhà Kawata có gì thân thiết mấy đâu?

"Tất nhiên là cần."

Nắm tay Takemichi kéo vào bên trong trước khi cậu đổi ý, đi vào thang máy lên tầng thượng cao nhất của nhà hàng, tại một căn phòng cổ kín được đặt sẵn từ trước, cậu nhìn thấy một chàng trai với mái tóc xanh dương đang dần mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi.

Sao mà cậu cảm thấy mọi người cho dù ở bên ngoài cũng giống hệt như đang nhập vai, từ tính cách đến sở thích gần như không có gì khác biệt.

Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Angry lập tức quay đầu nhìn, sau khi xác định được hai người vừa tiến vào là ai thì hắn mới bắt đầu thu lại nét mặt đáng sợ vừa rồi.

Một phòng ba người, âm nhạc du dương không khí hài hoà, thế nhưng một chút cảm giác dễ chịu Takemichi cũng không cảm thấy, rõ ràng là cậu đang bị kẹp ở giữa, còn là dải phân cách của hai cái máy nước nóng lạnh khác nhau.

"Sao vậy? Đồ ăn không ngon sao?"

Thấy Takemichi chỉ cắn đũa mà không chịu ăn miếng nào, Angry nghĩ có lẽ ở đây không có món hợp với khẩu vị của cậu nên đã chủ động vươn tay muốn gọi phục vụ ra, cũng may Takemichi là người tinh ý, vừa liếc mắt một cái đã biết hắn hiểu lầm nên đã lắc đầu tỏ vẻ không sao.

Cầm thử một chai rượu có tuổi thọ lâu năm lên, Takemichi đọc sơ qua hướng dẫn rồi quay đầu hỏi hai anh em bọn họ:"Hay là chúng ta chơi trò chơi đi, nếu ai thua thì phạt uống rượu được không?"

"Nghe cũng hay đó." Smiley tán thành, ngồi kế bên khoanh tay nhìn Takemichi không khác gì tên ngốc, Angry tuy không lên tiếng nhưng dường như cũng chẳng có ý định từ chối.

Đem chai rượu rót vào ba chiếc ly thuỷ tinh trước mắt, Takemichi lấy trong túi xách ra một bộ bài Nói Thật và Thử Thách rồi đặt ở giữa bàn.

Kinh ngạc cầm lên xem thử vài lần, Smiley sáng mắt:"Sao có hay vậy?"

Không phải thần kì lắm sao? Chẳng lẽ Takemichi lại chuẩn bị từ trước rồi?

"Cái này là tôi chuẩn bị cho những ngày thong thả sắp tới, coi như hôm nay thí nghiệm luôn vậy! Được rồi, ai lên đầu tiên đây?"

"...Tôi không có kinh nghiệm, hay để Angry đi."

"Anh không thì em có sao?"

"..."

Nói như vậy chẳng khác nào nói cậu là người có kinh nghiệm nhất ở đây?

"Vậy được, tôi lên trước."

Nhắm mắt bốc tấm đầu tiên, Takemichi cười hí hửng khi đọc lên câu hỏi:"Uống một ly hoặc nói ra sở thích của mình, này đơn giản quá, tôi thích nhất là được đi bơi."

Tiếp theo là đến lượt Angry.

"Qua đêm với một người lạ hoặc trải lòng về lần đầu tiên của mình."

"..."

"Hahahaha! Angry rất ghét việc động chạm người khác nên vẫn còn "zin" tơ, có hiểu cảm giác đâu mà trải lòng! Hay là em chọn thử thách đi, biết đâu làm xong quay lại trả lời sự thật còn chưa muộn."

Hay cho một thằng anh trai, mới uống vào hai ba ly đã trực tiếp không cho em mình mặt mũi rồi, đã thế còn vỗ đùi bộp bộp cười ha ha.

Nhắm mắt xuề xoà để cho qua mọi chuyện, không ổn, Takemichi hình như thấy ở đây sắp có án mạng.

"Nào nào được rồi, đây không phải tiệc tùng nên những thử thách như thế này cứ tạm bỏ qua nhé, Angry muốn đổi cái khác không?"

"Đổi!" Angry trực tiếp đồng ý.

Không ngoài dự đoán, Takemichi đảo bài, lại tiếp tục để cho hắn bốc.

"Hôn người bên cạnh hoặc kể về mối tình đầu."

Vừa đọc lên, cả Smiley và Angry đều nhất thời im lặng, Angry chưa yêu nên chắc chắn là không có mối tình đầu, thế thì chỉ còn một phương án có thể chọn.

Nặng nhẹ quay đầu hôn vào má của Takemichi, như chuồn chuồn lướt nước, Angry rất nhanh dời môi đi vì cảm nhận được sự ngại ngùng đang lan toả khắp cơ thể của chính mình.

Hoàn thành xong thử thách, Takemichi lại theo lẽ thường tình mà đưa sang cho Smiley.

"Chống đẩy ba mươi cái hoặc kể về một niềm vui mà bạn cảm thấy tội lỗi nhất?"

Đã thấy vui mà còn tội lỗi sao?

"Thế nào? Muốn đổi hay không?"

Takemichi hỏi hắn.

Chậm rãi lắc đầu, Smiley nhướn mi, sau đó mấp môi chọn sự thật:"Có lẽ là thích nhìn người ta khóc đi, cảm giác thật sự rất phấn khích."

"..."

Quả nhiên là một niềm vui nhưng chất chứa vô vàn tội lỗi, cảm thấy hạnh phúc trên đau khổ của người khác sao?

Cứ thế, cả ba người đã chơi tận hứng đến mười hai giờ đêm, dù sao những tấm bài "hứng tình" đã sớm bị lượt bỏ nên những gì còn sót lại cũng chỉ là các thử thách và câu hỏi trẻ con mà thôi. Nhìn sang Angry đã sớm gục trên bàn say khước, Takemichi nghĩ cái chuyện cậu nhìn thấy một chiếc móc khoá y hệt cái của Smiley trước tiên là nên giấu đã, sau này nếu có dịp thì cậu sẽ hỏi lại hắn sau.

Giúp đỡ anh em Kawata trở về nhà an toàn thì cũng đã gần một giờ sáng, ánh đèn vàng chiếu rọi khắp mọi nẻo đường trống vắng, Takemichi bỏ tay áo vào túi quần rồi chậm rãi rảo bước.

Vừa rồi, ngay câu hỏi cuối cùng của Angry về một điều mà bạn đã nuối tiếc nhất, trong trạng thái không hề tỉnh táo, Angry vừa cầm rượu vừa gục đầu lên xuống trả lời.

"Tôi đã làm mất chiếc chìa khoá thuộc về riêng tôi, nó...ực...nó là của mẹ cho tôi, mẹ nói cái đó sẽ giúp mẹ nhận ra anh...anh em tôi, nếu gặp lại, không, không phải mất, là hắn- hắn lấy, một con gấu to đùng, vô cùng xấu xa, thật sự rất, đáng ghét!"

Tại sao khi nghe đến lời nói lấp lững không đủ nghĩa của hắn lại khiến cho cậu bất giác đau lòng đến kì lạ, nhất là khi ở khoé mi của chàng trai hay cáu kỉnh kia lại bắt đầu tí tách rơi những giọt nước mắt cực kì trong suốt.

Cậu cũng giống như hắn, đã từng đánh mất một tín vật do chính mẹ để lại.

"Angry nhớ mẹ sao?"

Smiley cũng say, thế nhưng không ồn ào quấy nhiễu, còn Angry thì luôn bám chặt vào tay của cậu để níu kéo một cái gì đó mà hắn đang nhìn thấy trong tiềm thức mơ hồ.

"Mẹ ơi, mẹ...mẹ ơi mẹ, Souya nhớ mẹ, rất nhớ mẹ."

Mỗi câu từ lặp lại đều gọi lên một tiếng "Mẹ ơi."

Lại như đau khổ lại tuyệt vọng vô cùng.

Mẹ hắn còn ở trên đời này không Takemichi không biết, thế nhưng một tiếng gọi kia đã đánh vào tâm lí đã sớm không còn vững vàng của cậu, rõ ràng là hơi men đã bao trùm cả cổ họng, đau xé cả lòng, thế nhưng tinh thần lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Nhẹ nhàng vươn tay ra để chạm vào mái tốc bồng bềnh của Angry, Takemichi xoa đầu của hắn, rồi lại kéo hắn vào lòng.

"Đừng sợ đừng sợ, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi..."

Qua ngày mới chúng ta sẽ lại trở về với cuộc sống yên ả tốt đẹp như ban đầu, thà rằng hắn cứ cộc cằn với thế giới này mãi, còn hơn cứ mượn chút men say để giãi bày tâm trạng như gợn sóng lăn tăn ở trong lòng...

Chiếc móc khoá đang ở trong tay của người đàn ông kia liệu có phải là mấu chốt của câu chuyện, thật tình thì cậu có nên dẫn hắn đi tìm lại hay không....

"Đã về nhà an toàn."

"Được, về nhà đi."

Hai dòng tin nhắn trao đổi qua lại như đang báo hiệu cho một cuộc theo dõi nào đó, trong con hẻm sâu thẳm, một con cừu thu hình trong cái tối đen của màn đêm đang dùng chân để gạt đi điếu thuốc đã sớm lụi tàn.

Nhìn cánh cửa đã đóng chặt từ lâu, con cừu non rũ vài sợi tóc vướng víu ra đằng sau rồi leo lên xe rời đi.

***

Chuyên mục Người Ấy Là Ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.