[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 72: Kisaki Tetta



"Ông chủ, ngài Hanma đang đợi ở đại sảnh."


"Đưa cậu ta lên đây."


"Vâng."


Lễ phép cúi đầu đi ra ngoài, người hầu nhẹ nhàng đi đến nơi Hanma đang ngồi đợi mà truyền đạt lại:"Ông chủ mời cậu lên trên thư phòng."


Xoa xoa đầu, Hanma phất tay tỏ ý đã biết, vừa rồi vì hơi mất hứng nên hắn uống có chút nhiều, đứng dậy đi thẳng lên thư phòng, Hanma đưa tay mở cửa.


Không vội đi vào, đứng ở ngoài chống tay nhìn con người vẫn luôn dán mắt vào đống tư liệu phức tạp, Hanma cong môi.


"Mày không bao giờ biết nghỉ ngơi là gì nhỉ ?"


Tự tiện đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, Hanma đưa tay lấy một tập tài liệu lên.


Đây là một phong bì đã bị xé ra, bên trên còn có tên của gã : Kisaki Tetta, sẽ không có gì khi đây lại là một lời mời của đạo diễn nổi tiếng Waibu Ken.


Phốc một cái cười ra tiếng, Hanma sau khi đọc qua nội dung của phong thư thì đau đầu đỡ trán, liếc nhìn vào chiếc tủ kính chứa đầy huy chương và cúp vàng của gã, Hanma nhấp môi:"Ông ấy nghĩ gì mà lại mời một người như ngài đây làm diễn viên nhỉ ?"


"Tao như thế nào ?"


Đem phong bì đặt lại chỗ cũ, người được gọi là Kisaki đem kính tháo ra mà chống tay nhìn Hanma, tựa như đang đợi hắn trả lời.


Lại như trầm ngâm, Hanma xoa cằm đáp lại:"Như thế nào nhỉ? Không có lí tưởng, nhạt nhẽo, luôn luôn bận rộn và chẳng bao giờ biết cười."


Nghe những lời nhận xét kia, Kisaki chẳng buồn đáp lại, xoay ghế lấy một chai rượu ngoại ra, Kisaki đứng dậy mà đi lấy hai cái ly.


Chán nản nhìn gã, Hanma thở dài:"Đúng là một con người cứng nhắt quy củ, ngay cả một chút đáng yêu cũng không có."


Một giây thoáng qua, Hanma thế nhưng lại nhớ đến dáng vẻ của tên phục vụ kiêu ngạo kia, ngay khoảnh khắc bóng lưng ấy quay lại, hắn đột nhiên có cảm giác cực kì khó chịu.


Chỉ là một tên phục vụ được Sam để ý lại dám tỏ thái độ với hắn, bất quá cái cảm giác muốn có lại không được này cũng là lần đầu tiên hắn được cảm nhận qua.


Đang chìm trong đống suy nghĩ hỗn độn thì một ly rượu được đưa đến, Hanma nhíu mày, hắn không có ý định uống thêm nhưng tay vẫn nhận lấy.


Ngồi xuống ghế, Kisaki đem phong thư của đạo diễn một lần nữa mở ra, vốn là cảm thấy không muốn uống nữa nhưng Kisaki lại hiếm khi mời khách, Hanma nghĩ nghĩ, cuối cùng thì cũng nhấp một chút.


"Tao nghĩ sẽ nhận lời mời của ông ấy."


Đây là rượu mạnh, vừa đưa vào lưỡi đã cay xè cổ họng, cộng hưởng với trước đó đã uống quá nhiều khiến Hanma sau khi nghe xong thì bị sặc không ít, hắn đau họng mà ôm cổ, miệng ho sặc sụa.


Khó coi nhìn Hanma, Kisaki vươn tay lấy một ly nước do người hầu mang đến vừa rồi mà đưa cho hắn, vươn tay vội đón lấy, Hanma hít một hơi sâu rồi uống sạch.


"Mày thật biến cách khiến cho người khác khó chịu."


Tức giận trừng mắt, Hanma mạnh tay đặt ly xuống.


"Ai mà nghĩ mày sẽ đồng ý chứ ? Chẳng phải mày luôn cảm thấy phí thời gian khi tiêu pha vào những thứ vô ích sao ?"


Im lặng khoảng chừng một phút hơn, Kisaki đưa lại cho Hanma bức thư kia.


Đan tay vào nhau, Kisaki nhìn vào một hướng vô định.


"Mày còn nhớ lí do vì sao mày đã luôn đi theo tao kể từ khi còn bé không ?"


"Nói khó nghe, không phải đi theo, mà là sánh vai."


Phản đối với lời nói của Kisaki, thế nhưng Hanma vẫn thành thật cầm lấy cái phong thư mà bản thân đã đọc lướt qua 1 lần.


Bị Hanma sửa lời nói đối với Kisaki cũng bình thường, gã thỏa hiệp mà gật đầu.


"Chúng ta đã quen biết hơn 13 năm rồi, vậy mày có biết thứ tao muốn là gì không ?"


"Tự cảm nhận." Từ chối liệt kê, hắn hôm nay cảm thấy Kisaki đột nhiên nói nhiều như vậy lại có chút không quen, trực tiếp phớt lờ câu hỏi của hắn, Hanma nhún vai đợi Kisaki nói tiếp.


Quả nhiên, không hề vòng vo, Kisaki nhướn mày.


"Hoặc là tự cút hoặc là để tao gọi người hầu đuổi về ?"


Im lặng khoảng chừng hai giây, Hanma đáp.


"Đi theo mày vì tao cảm thấy mày rất giỏi, đối với tao ngài Kisaki rất hoàn hảo, chính là kiểu người của biết bao nhiêu người phụ nữ mong muốn. Lời nói nịnh bợ hẳn là đã nghe nhiều rồi nên tao chỉ có thể thốt ra hai từ thôi, thiên tài."


Người biết thức thời là người thông minh, bây giờ đã hơn nửa đêm rồi, Hanma thật sự không có ý định sẽ rời khỏi đây.


Thế nhưng những lời Hanma nói không phải là đùa giỡn, Kisaki có địa vị của ngày hôm nay là tự hắn ban cho chính mình, không cần nâng đỡ càng không dựa vào gia thế của gia đình.


Hanma ngưỡng mộ Kisaki, vì gã quá đỗi thông minh, không gian xảo, lại càng không chơi bẩn, dù năm nay gã chỉ mới 26 tuổi thế nhưng đã nắm một sản nghiệp lớn mang tên của chính mình.


Từ một thằng khi sinh ra đã không có gì trong tay lại có thể tự đưa tên của chính mình sánh vai với các CEO khác, quả thật khiến cho người khác thấy đáng sợ.


Trực tiếp bỏ qua những lời nói không có thành ý, Kisaki không chấp nhất mà nói tiếp.


"Tiền tài vật chất địa vị, tao có đủ, thế nhưng bây giờ tao lại cảm thấy đủ chán nản, chính là không muốn tiếp tục được người khác ngưỡng mộ."


Im lặng nhìn Kisaki như một thằng điên, Hanma hất cằm.


"Người muốn có thì không được, người có được thì không muốn. Thật là khiến cho người khác đau đầu mà."


"Hoặc là nghiêm túc hoặc là cút ?"


"Tiếp tục đi..."


Đưa cờ trắng lên, Hanma tỏ ý đầu hàng.


"Vậy có nghĩa là mày muốn làm vai phản diện sao ?"


Đưa phong thư lên trước mặt Kisaki, đại khái thì Hanma đã hiểu được một phần của đạo diễn muốn nói.


Một vai phản diện xây dựng cho chính hắn, rõ ràng là hoàn hảo nhưng lại khiến cho người người phẫn nộ, căm ghét.


Kisaki chính vì điều này mà đồng ý sao ?


Ngoài ý muốn, thế nhưng Kisaki thật sự gật đầu.


"Tao nghĩ nó không tồi, tất nhiên là tao cũng đã có đề cập mày đến với đạo diễn."


"Xin kiếu."


Trực tiếp từ chối lời mời của Kisaki, Hanma nhún vai.


"Tao không có ý định dấng thân vào giới giải trí đâu, điều đó thật lãng phí."


"Với lại gần đây tao tìm được thú vui mới rồi."


Cũng đại khái đoán được Hanma sẽ không đồng ý, Kisaki không thất vọng, ngược lại còn hỏi thăm hắn.


"Hôm nay đến chỗ của Sam rồi ?"


Gật đầu, Hanma đáp:"Phải, quan trọng là hắn đã đổi người yêu mới rồi. Bất quá cũng được."


"Muốn cướp giống như lần trước ?" Kisaki nhíu mày.


Khó chịu nhìn Kisaki, Hanma tựa hồ suy nghĩ.


"Hắn năm lần bảy lượt làm cho tao khó chịu, tao không nghĩ sẽ bỏ qua."


Không đáp lại, Kisaki nhìn lên đồng hồ đã không còn sớm, gã đứng dậy:"Phòng khách đã dọn sạch, tùy tiện dùng, tao mệt rồi."


Nhìn thái độ đuổi người của Kisaki, Hanma chẳng buồn giận mà trực tiếp leo lên giường của gã ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.