[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

Chương 90: Hoa tai.



Đi một vòng quanh trung tâm nhưng Takemichi vẫn cứ bị phân tâm vào cái nắm tay của Sanzu, không tự nhiên mà rụt tay lại, thế nhưng ý đồ của cậu đã sớm bị Sanzu bắt thóp mà càng siết chặt tay hơn.

Đưa lên môi hôn cái chụt một cái, Sanzu nghiên đầu mà nói nhỏ vào tai cậu:"Đừng làm người khác chú ý."

"Đồ điên, anh mới là người đang khiến người khác chú ý đấy!"

Bực bội rút tay về, Takemichi không vui mà xoa xoa hai lòng bàn tay để cân bằng nhiệt độ cơ thể.

Rất nhanh sau đó, Takemichi đã bắt đầu rảo bước nhanh hơn để đi khám phá xung quanh.

Không cần nhiều lời, cửa hàng đầu tiên mà Takemichi ghé thăm là một cửa hàng kính thời trang.

Nhìn đủ loại màu sắc cùng kích cỡ của mấy chiếc kính mang thương hiệu quốc tế, Takemichi trố mắt.

Đảo mắt một vòng đã thấy được một cái ưng ý, Takemichi lễ phép mà nhìn lên nữ nhân viên.

"Giúp em lấy cái này nhé."

Cầm mẫu kính màu đen sang trọng, Takemichi vui vẻ mà đeo lên mắt rồi quay đầu nhìn Sanzu.

Giả vờ hếch cằm một cái, Takemichi cúi đầu đẩy đẩy gọng kính.

"Thế nào, nhìn tôi có giống với mấy ngôi sao Hollywood không ?"

"Hừm..." Ở phía sau, Sanzu giả vờ trầm ngâm mà lắc đầu đánh giá:"Trông rất giống...đứa ngốc?"

"Hả?"

Tức giận tháo kính ra, Takemichi chu môi mà đưa lại nữ nhân viên.

Chính là không thèm nhìn Sanzu nữa rồi quay lưng đi.

Không vội đuổi theo Takemichi, Sanzu lạnh nhạt nhìn nữ nhân viên:"Giúp tôi gói lại."

"Vâng."

Cầm kính mắt rồi nhanh chân đuổi theo Takemichi đang đứng ngắm nghía một cửa hàng trưng bày trang sức thời trang dành cho nam giới.

Từ phía sau, Sanzu đưa túi xách hãng mắt kính Takemichi vừa ghé lên mà lắc nhẹ hai cái.

"Quái, anh mua làm gì ?"

"Không phải em thích sao ?"

"Sao ? Tôi chẳng thích làm đứa ngốc."

"Bảo em ngốc cũng chẳng sai! Làm sao vậy ? Em thích bấm lỗ tai sao ?"

Nhìn Takemichi vẫn cứ đăm đăm nhìn vào mấy mẫu hoa tai mà chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình, Sanzu nhướn mày mà nhìn vào hai chiếc tai nhỏ vẫn chưa được xỏ một lỗ nào của cậu.

Lơ đễnh lắc đầu, Takemichi nhìn một hồi thì chỉ vào một kiểu hoa tai đính đá, thiết kế nhỏ gọn nhưng lại lấp lánh vô cùng.

Cầm mẫu hoa tai trên tay, Takemichi không nói gì mà quay đầu rồi ướm vào tai của Sanzu.

Hành động nhỏ nhưng ý nghĩa to, Sanzu sau khi biết ý đồ của Takemichi thì vô cùng kinh ngạc mà mở miệng:"Em chọn cho anh ?"

Không do dự gật đầu, Takemichi đáp:"Tôi vẫn luôn thắc mắc là tại sao anh không đeo hoa tai."

Trong khi hắn đã xỏ qua, điều này không phải rất đáng tiếc sao ?

"Thế nào ? Anh không muốn cũng được."

"Anh có thể không muốn sao."

Kiềm chế bản thân không đè Takemichi ra mà hôn tới tấp, Sanzu hạ thấp đầu mà nhỏ giọng nói:"Giúp anh đeo vào đi."

"Khoan đã, còn rất nhiều mẫu mà ? Anh chọn đi."

"Không cần, cái này là được rồi, nhanh a!"

Bất lực nhìn Sanzu đang như một đứa nhỏ vòi vĩnh cậu, Takemichi thở dài mà giúp hắn đeo vào.

Quả nhiên người đẹp vì lụa, Sanzu vốn dĩ đã rất dễ nhìn, nay bên tai được điểm thêm một viên kim cương sáng chói khiến cho gương mặt của hắn sáng sủa hơn phần nào.

Tốt rồi, như vậy thì người ngoài nhìn vào sẽ không nói cậu giao lưu với côn đồ nữa.

Khẽ tiếc nuối mà nhìn vào hai vết sẹo ở miệng hắn, Takemichi thầm thương tiếc, nếu hắn không có khuyết điểm này thì có lẽ cũng sẽ giống như Kazutora vậy, luôn luôn được mỹ nữ săn đón.

Đột nhiên nhớ đến việc quan trọng, Takemichi đề phòng mà nhìn Sanzu.

"Này, nói trước, tôi chỉ giúp anh chọn, còn thanh toán là việc của anh."

Vốn dĩ hắn cũng đã tính như vậy rồi, không cần đợi Takemichi nhắc thì trước đó Sanzu đã lôi card ra thanh toán trước.

"Chuyện nhỏ, công lao phiền em lựa chọn anh còn phải bồi thường thêm nhiều nữa kìa."

"Anh tính bồi thường bằng gì ?"

Takemichi tò mò hỏi.

"Tiền bạc suy cho cùng cũng chỉ là giấy, vậy thì bồi thường bằng cả cuộc đời anh có được không ?"

Sanzu không kiềm chế được mà cưng chiều cụng trán cậu một cái.

Chán nản đẩy Sanzu ra, Takemichi nhún vai:"Thôi thì cho tôi xin vài số dư lẻ trong tài khoản anh cũng được, tôi căn bản xem trọng vài tờ giấy mà anh nói hơn bất cứ thứ gì trên đời này nhiều."

"Coi như em giỏi!"

Ha hả cười hai tiếng, Sanzu không buồn đôi co với cậu mà kéo cậu đi qua một tiệm thời trang do chính bố Ken sắp xếp trước.

Đây có lẽ là lệnh rồi, bởi vì khi đặt chân đến đây thì cả Sanzu và Takemichi đều vỡ lẽ lí do là vì sao.

Lại gặp nhau rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.