[AllxNam] Học Viện Âm Nhạc Thanh Đảo

Chương 28: Biển



*Lời tác giả: Người thật không thuộc về tôi nhưng nhân vật thuộc về tôi. Mạch truyện cp Gia Nam tôi vẫn sẽ giữ lại nhưng có thể sẽ không còn mặn mà được như trước nữa. Đừng hỏi nhiều, chính là thất vọng thôi.

_____________________

Nhà trường cho học sinh nghỉ học ở trường 2 ngày để xõa sau một tháng căng thẳng, cũng là để đợi kết quả bình chọn MV của khán giả, vì thế, bọn họ sẽ đi chơi ở đâu đó xa xa một chút. Với tư cách là đàn anh lớn tuổi nhất, Trạch Tiêu Văn rất hào phóng xung phong bao trọn cả hành trình.

Sau khi cân nhắc, cả đám quyết định ra bãi biển tư nhân nhà Trạch Tiêu Văn ngay trên đảo chơi, tranh thủ trước khi những đợt không khí lạnh đầu tiên của mùa đông ập đến. Thời tiết dạo này khá ấm áp, trời xanh mây trắng, đi chơi biển là tuyệt cú mèo.

Hiện tại là 5 giờ sáng, địa điểm trong phòng kí túc xá số 26 tầng 5 dãy A, đã sát giờ khởi hành nhưng Châu Chấn Nam vẫn đang lăn quay trên giường, úp mặt vào gối.

Diêu Sâm mở một góc chăn của Châu Chấn Nam ra, nửa xoa nửa vò mái tóc của cậu làm nó rối tung lên: "Em vẫn còn muốn ngủ à? Hôm nay thì không được đâu, 30 phút nữa đã xuất phát rồi đấy."

"Em muốn ngủ..." Châu Chấn Nam giật lấy góc chăn Diêu Sâm đang cầm, lại trùm kín lên đầu.

Bây giờ là cuối tháng 10, nhiệt độ cũng bắt đầu thấp dần xuống dưới 20 độ C, trời này mà cứ một mực muốn đi biển, Châu Chấn Nam cũng chẳng hiểu nổi mạch não của thành viên nhóm mình nữa rồi.

Như đọc được suy nghĩ của Châu Chấn Nam, Diêu Sâm bắt đầu dụ dỗ: "Bây giờ chúng ta chuẩn bị đến một bãi biển tư nhân đấy, có không ít thứ xịn xò đâu. Chưa nói đến bãi biển sạch sẽ vắng người như nào, bây giờ chỉ xét đến biệt thự thôi cũng có cả đống thứ thú vị, rồi còn đồ ăn, hải sản,... Em không đi là phí đó nha~"

Châu Chấn Nam có vẻ như cũng đã mủi lòng phần nào, nhưng vẫn cứng miệng: "Lạnh..."

"Có lạnh bằng chậu nước anh đang định tạt cho em đây không?" Diêu Sâm nhếch mép cười tà mị.

Châu Chấn Nam giật mình, tỉnh cả ngủ vội ngồi dậy, lườm Diêu Sâm: "Em có thấy chậu nước nào đâu nhỉ?"

Diêu Sâm đỡ trán: "Cuối cùng thì chỉ có dọa, em mới dậy được."

Trong khi Châu Chấn Nam làu ràu lò dò đi đánh răng rửa mặt, Diêu Sâm đã sắp xếp xong hết đồ đạc va li xong xuôi, ngồi ngẩn trên giường cảm thán mình càng ngày giống mẹ già chăm sóc chu đáo cho con trai.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. 

Chạy sang đây vào khoảng thời gian này, Diêu Sâm chỉ có thể nghĩ đến một người. Hắn cau có mở hé cửa, ra dáng yang hồ khoanh tay đứng chắn tầm nhìn người trước mặt, hất cằm: "Sáng sớm tinh mơ cậu chạy đến đây là có ý đồ gì hả, Hà-Lạc-Lạc?"

Hà Lạc Lạc mặt không đổi sắc, cười tươi rói: "Tôi đến tìm Nam Nam. Cảm phiền anh đứng tránh tránh ra."

"Sắp đến giờ xuất phát rồi, cậu ra xe trước đi. Không cần lo, bọn tôi không đến muộn..." Diêu Sâm nói chưa dứt câu, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng "cạch" nho nhỏ. Là Châu Chấn Nam vừa bước ra từ nhà tắm.

Diêu Sâm theo bản năng quay người lại, Hà Lạc Lạc thấy vậy cũng thuận thế đẩy cửa bước vào, nhìn Châu Chấn Nam, cười: "Nam Nam, sắp đến giờ rồi, em đến đón 2 người xuống."

"Ừm, anh biết rồi." Châu Chấn Nam vừa cầm áo khoác lên, vừa rút tay nắm va li ra.

Bỗng nhiên bàn tay Châu Chấn Nam và cả tay nắm của vali đều bị bao trọn bởi một bàn tay khác to hơn một kích cỡ, cậu hoài nghi ngước đầu lên: "Lạc Lạc?"

"Em giúp anh mang va li xuống." Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Hà Lạc Lạc dính chặt vào chiếc cổ cùng xương quai xanh trắng nõn lộ ra ngoài chiếc áo hơi trễ cổ của Châu Chấn Nam. Vừa có thể ngắm hình ảnh Nam Nam vừa tắm xong, vừa được nắm tay anh ấy, hôm nay Hà Lạc Lạc cậu đến đây đúng là không phí hoài.

Châu Chấn Nam buông tay nắm va li ra, thầm cảm thán có đàn em hiểu chuyện đúng là tốt thật rồi vội khoác áo vào, không hiểu sao bỗng nhiên vừa nãy cậu lại cảm thấy lạnh cả sống lưng, chắc là ảo giác.

Khoảng chừng gần nửa tiếng sau, ba người ngồi yên vị trên một chiếc xe, còn Trạch Tiêu Văn, Yên Hủ Gia, Hạ Chi Quang ngồi trên một chiếc xe khác, xuất phát tới biển. Lúc bước lên xe, Châu Chấn Nam vốn định ngồi gần cửa sổ, nhưng lại bị Hà Lạc Lạc kéo đến gần, cuối cùng thành ra cậu bị kẹp giữa chùm chường và hotboi khiến Châu Chấn Nam có chút hoang mang, bộ cậu là em pié, cần sự bao bọc của cha mẹ đến thế sao?

Lúc này là gần 7 giờ sáng, ngoài trời vẫn hơi se se lạnh nhưng trong xe lại rất ấm, khiến cho mắt Châu Chấn Nam lại có xu hướng khép lại, mấy tuần nay cậu đã phải thức khuya rồi, thôi giờ ngủ bù thêm một chút nữa đi. Nghĩ vậy, Châu Chấn Nam nhanh chóng rơi vào giấc mộng đẹp.

Không gian vô cùng dễ chịu, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng sâu lắng và tiếng hít thở khẽ khàng của thiếu niên. Diêu Sâm ngồi ngẩn ngơ chống cằm, nhìn hừng đông vừa ló qua ô cửa sổ, mắt có dấu hiệu sẽ nhắm lại.

Đột nhiên có vật gì đó đè lên vai hắn.

Là Châu Chấn Nam. Khi nãy cậu vẫn ngồi rất ngay ngắn, nhưng có vẻ sau khi ngủ một lúc thì mất thăng bằng, đầu nghiêng về một bên không xác định, cuối cùng hoàn hảo đáp xuống bờ vai săn chắc của Diêu Sâm làm hắn tỉnh cả ngủ, trước khi nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Diêu Sâm tay chân nhanh hơn não đã giật mình đẩy người cậu về phía đối diện. Sau khi nhận ra mình đã làm chuyện gì, hắn mới hận không thể đập mình một cái, trực giác của Diêu Sâm mách bảo rằng, Châu Chấn Nam dựa vào ai cũng được chứ riêng Hà Lạc Lạc thì không được.

Thời điểm đầu Châu Chấn Nam chạm vào vai mình, Hà Lạc Lạc xác định khỏi ngủ nữa luôn. Đáng lẽ ra cậu cũng đang mơ màng do ngắm Châu Chấn Nam, mắt lim dim ngủ gật lúc nào không hay. Bây giờ có cơ hội trời ban được nam thần dựa vào vai, ngu gì không được nước lấn tới. Lạc Lạc choàng tay ôm eo Châu Chấn Nam, kéo cậu nhích lại gần hơn, không quên cảm thán đúng là eo của Nam Nam nhỏ nhắn mảnh dẻ thật. Một chút rồi lại một chút, cuối cùng mặt Châu Chấn Nam vừa vặn dụi vào hõm vai Hà Lạc Lạc, tóc chạm vào cằm và má người đối diện. Từng hơi thở nhè nhẹ đều đặn luồn qua áo phả vào da thịt, tựa như cánh lông thiên sứ gãi nhẹ qua làm trái tim Hà Lạc Lạc ngứa ngáy không thôi. Làm xong bằng ấy chuyện, Hà Lạc Lạc cười như bắt được vàng, nhưng đối với Diêu Sâm, hắn chỉ thấy muốn đập cho Hà Lạc Lạc một cái. Sao hắn lại cứ thấy một loạt những hành động này không được hợp tình hợp lí lắm nhỉ?? Chẳng lẽ giờ kéo Châu Chấn Nam lại??

Hà Lạc Lạc thật sự chết chìm trong sự đáng yêu của nam thần lúc ngủ. Má Nam Nam vốn phúng phính nhưng do thức khuya nên đã gầy đi nhiều, tuy nhiên lại không khiến cho người ta cảm thấy ốm yếu, trái lại càng làm khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tinh xảo hơn. Từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt phối hợp cùng làn da trắng tới mức phát sáng khiến Châu Chấn Nam thật giống một con búp bê sứ cỡ lớn, được người thợ thủ công làm ra một cách hết khéo léo và tỉ mỉ, khiến người khác không thể dời mắt. Xe đi hơn một tiếng, Hà Lạc Lạc vui vui vẻ vẻ ngắm Châu Chấn Nam một tiếng. Và cậu sẽ càng vui hơn nếu Diêu Sâm không thỉnh thoảng liếc mắt qua.

Châu Chấn Nam đang ngủ rất ngon lành thì bỗng nhiên bị Diêu Sâm vỗ cho tỉnh.

Tình huống gì thế này?

Cậu nhớ rõ ràng trước khi ngủ cậu vẫn ngồi rất ngay ngắn mà nhỉ? Sao lại biến thành nằm trên vai Hà Lạc Lạc thế này?!!

Nhưng nhìn vào tình trạng hiện tại thì cũng có thể dễ dàng đoán được rằng từ khi Châu Chấn Nam ngủ đến giờ vẫn luôn dựa vào vai Hà Lạc Lạc, để tránh việc bầu không khí càng thêm gượng gạo, cậu nhe răng: "Aiya, hóa ra nãy giờ anh dựa vào vai của em sao?"

Hà Lạc Lạc mỉm cười: "Không sao đâu mà." Em còn thấy vui ấy chứ.

"Nhờ có em anh mới ngủ được ngon như vậy, cảm ơn nhé." Châu Chấn Nam vươn tay, coi Hà Lạc Lạc như một chú cún khổng lồ mà xoa xoa đầu, đứa nhỏ này đúng là ngoan ngoãn thật.

Diêu Sâm đang phát sáng ở bên cạnh: "... Mau xuống xe đi, đến nơi rồi."

Sau khi xuống xe, tụ họp lại, mọi người vui vẻ đi đến căn biệt thự chỉ cách bờ biển khoảng vài trăm mét. Đứng trước biệt thự, Trạch Tiêu Văn hãnh diện nói: "Thấy sao, không tồi đúng không?"

Tuy căn biệt thự này nhìn rất đơn giản, nhưng bên trong nội thất đầy đủ tiện nghi không kém gì các căn biệt thự khác, hơn nữa trong nhà còn có rất nhiều nơi có thể nhìn ra hướng biển, không gian lại thoáng đãng, về độ yên tĩnh thì không cần phải nói nhiều, vì là bãi biển tư nhân nên xung quanh ngoài tiếng sóng vỗ rì rào, tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng lá xào xạc ra thì lặng như tờ, làm người ta có cảm giác tách xa với thực tại, gần gũi với thiên nhiên hơn rất nhiều. Đây là bãi biển dành cho giới nhà giàu nên khá vắng vẻ, lại thêm việc thời tiết bắt đầu lạnh nên rất ít người đến, đúng là chỉ có nhóm nhạc này mạch não khác người thường mới chọn nơi này để paylak. Tóm lại, cho dù là mùa hè hay mùa đông thì căn biệt thự này cũng có thể làm hài lòng người sống bên trong.

Có khá nhiều phòng dành cho khách, vì mỗi nơi lại có một góc nhìn khác nhau nên cuối cùng cả nhóm quyết định bốc thăm để chọn phòng. Châu Chấn Nam bốc trúng phòng ở ngay tầng một, cậu vui vẻ dọn đồ vào, cũng may, không cần leo cầu thang. Mặc dù Hà Lạc Lạc và Yên Hủ Gia đã cầu trời cầu phật lên xuống để có thể rút trúng phòng bên cạnh vì tất cả đều là phòng đơn, thế nhưng ai ngờ Trạch Tiêu Văn nhân phẩm cao lại bốc trúng trước, đã thế ông trời còn như trêu ngươi bọn họ, tầng một chỉ có duy nhất hai căn phòng ngủ, cả hai chỉ đành hậm hực lên tầng trên.

Nhào lên chiếc giường êm ái lăn lộn một lúc, Châu Chấn Nam mới chợt nhận ra mình còn chưa ăn sáng, vì thế cậu liền chạy lên tầng gọi Diêu Sâm đi ăn cùng. Hai người ngày nào cũng ăn sáng cùng nhau, cậu nghĩ đến Diêu Sâm đầu tiên như là phản xạ có điều kiện.

"Diêu Sâmmmmm"

Chỉ một thoáng, cánh cửa đã được mở ra cùng với một khuôn mặt đằng đằng sát khí: "Em vừa gọi anh là gì?"

Châu Chấn Nam điềm nhiên cười: "Sâm ca, đi ăn sáng không?"

Diêu Sâm bất lực: "Thật là... Đi thì đi, em muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Ừm."

Lúc Châu Chấn Nam đứng trước cửa phòng Diêu Sâm, Hạ Chi Quang cũng vừa vặn mở cửa bước ra, sau đó khi đi xuống cầu thang lại vừa vặn bắt gặp Hà Lạc Lạc, xuống phòng khách vừa vặn thấy Trạch Tiêu Văn, bước ra ngoài cửa lại vừa vặn thấy Yên Hủ Gia đang ngồi ngắm biển, thế là đoàn đội đi ăn sáng tăng lên thành sáu người.

Bữa sáng ngon miệng và phong phú đã được đầu bếp bày sẵn trên chiếc bàn gỗ cách biển không xa. Châu Chấn Nam vừa gặm chiếc bánh bao vừa hít thật sâu hương vị mát lạnh của biển vào buổi sáng, hôm nay trời không nhiều mây lắm, vừa đủ để ánh nắng của mặt trời chiếu xuống, sưởi ấm không phải chỉ thân thể mà còn hâm nóng cả tâm hồn của người ngắm. Cùng một đám con trai là đồng đội của mình cùng nhau ăn uống ở nơi lãng mạn như vậy, đúng là rất dễ chịu. Trong đầu Châu Chấn Nam bất chợt nảy ra một giai điệu, cậu vội lấy ra quyển sổ nhỏ luôn mang theo bên người, ngoáy vài dòng.

Trạch Tiêu Văn ghé sát đến gần Châu Chấn Nam, đưa mắt nhìn những ca từ vừa được viết xuống.

『Đời người khó tránh khỏi những cơn sóng xô bất chợt

Liệu chúng ta có thể kiên trì cùng nhau đi đến cuối con đường?』

Nếu làm gián đoạn một người đang sáng tác nhạc thì đúng là một chuyện không thể tha thứ, Trạch Tiêu Văn chủ động quay lại chỗ ngồi cũ, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Đợi đến khi Châu Chấn Nam đặt bút xuống, anh nhe răng cười: "Nam Nam, là bài hát mới sao?"

"Ừm, viết về bọn mình, cũng không biết là nghe có ra gì không."

Hà Lạc Lạc chống cằm: "Gì chứ, nhạc Nam Nam sáng tác chắc chắn sẽ hay."

Hạ Chi Quang vui vẻ: "Nếu cậu có khúc mắc gì trong việc viết lời thì cứ hỏi tớ nha, dăm ba cái này tớ chém giỏi lắm."

"Chắc không? Mày nên nhớ là năm ngoái điểm thi văn của mày dưới chưa đến 70 đâu đó Hạ Chi Quang." Diêu Sâm khinh bỉ liếc thằng bạn của mình.

"Im, mày không nói cũng sẽ không ai biết đâu."

"..."

Bọn họ chính là những thiếu niên vô ưu vô lo, thỏa sức chơi những trò chơi thuộc về tuổi trẻ, thỉnh thoảng sẽ có cuộc cãi vã, đánh nhau, có tiếng cười, và tất cả sẽ làm nên kí ức khó quên của một thời thanh xuân đã từng, để sau này hoài niệm lại mọi thứ chỉ là bong bóng ảo mộng, tan biến theo thời gian.

Cả tháng nay rồi bọn họ không được thoải mái thư giãn như vậy, thế nên đi chuyến này ai cũng cảm thấy mình giống như được hồi sinh. Thời gian khiến con người ta thoải mái luôn trôi qua rất nhanh, một ngày trên bãi biển chuẩn bị kết thúc, thế nhưng lại có một chuyện không ngờ đến xảy ra...

Hết chương 28.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.