Châu Chấn Nam chạy lại lần thứ hai, tính ra kết quả cũng khá là tốt nhưng do màn vồ ếch vừa nãy nên dù thế, cậu cũng cảm giác mình không còn chút mặt mũi nào nữa rồi.
Diêu Sâm trả lại áo khoác cho Châu Chấn Nam, tiện tay phủ luôn áo mình lên đầu cậu rồi bước ra trước vạch xuất phát. Triệu Thiên Vũ sớm đã đứng đó trước, dùng ánh mắt thâm thuý đánh giá hai người.
Châu Chấn Nam khoang mũi chỉ còn toàn hương thơm nam tính từ chiếc áo của Diêu Sâm truyền tới, trong nháy mắt từ mode ngại ngùng biến thành mode đanh đá muốn đánh người.
Cái tên họ Diêu kia coi cậu là móc treo áo hay gì??
Diêu Sâm nhìn Châu Chấn Nam một mình lọt thỏm giữa hai chiếc áo to sù sụ, trừng mắt nhỏ lên thì bật cười, đưa một ngón tay về phía cậu, ngụ ý nói: "Để số 1 đây cho em biết thế nào mới là chạy!"
Quả nhiên chân dài là một lợi thế rất lớn, hai ba bước đã vượt qua các đối thủ, nhanh như gió cuốn chạy qua vạch đích. Huấn luyện viên bấm dừng đồng hồ, nói: "6 giây 36, rất tốt."
Triệu Thiên Vũ cũng về đích ngay sau đó, đạt thành tích 6 giây 72, khiến cho 8 giây 48 Châu Chấn Nam chỉ muốn cầm áo của Diêu Sâm trùm lại lên đầu rồi úp mặt xuống đất lần nữa.
Diêu Sâm đi tới chỗ Châu Chấn Nam, thuận tay nhặt một chai nước từ chỗ nghỉ lên uống một hơi nửa chai, nhếch mép nói: "Thấy chưa? Học được miếng nào chưa?"
Châu Chấn Nam tay vẫn ôm áo Diêu Sâm, tự nhiên thấy bực mình, ném áo vào mặt hắn xong thì giật lấy chai nước kia, ừng ực tu hết chỗ nước còn lại.
Sau đó khung cảnh trên được quay và chụp lại một cách hoàn mỹ từ cổng trường trường nữ sinh bên cạnh.
《#Sâm_Nam_Cựu_Sự
Cơm chó tới né không kịp các bác ơi, nay tôi tính tập luyện chơi chơi cho hội thao ở gần cổng trường theo nhóm, trùng hợp hai người Diêu đại ca và Nam Nam hình như cũng được phân ở đấy, tôi mới chạy xong thì thấy Diêu đại ca cũng đang chạy, trời xui đất khiến tôi moi điện thoại ra quay, thế là một lúc sau tự nhiên lại quay được cảnh tưởng hai bọn họ hôn môi gián tiếp với nhau =)))) Bằng chứng phía dưới cho những ai không tin~~
[video] [video]》
L1: Tui là thanh niên chạy chung với Sâm đại ca đây, ở hiện trường cp khí bay khắp nơi luôn (("д`)) Trước đó Sâm đại ca còn trùm áo lên đầu Nam ca cơ, tui còn nghe loáng thoáng cái gì mà "Lấy số 1 cho em" nữa, không có bằng chứng nhưng hint là thật nha.
L2: L1 nghe có mùi xạo lon :v Đang chạy mà sao hóng nhanh thế? #Cầu_Bằng_Chứng
L3: Như L2 #Cầu_Bằng_Chứng
L4: Tui không có bằng chứng, nhưng tui có ảnh Nam ca úp mặt xuống đất, đủ uy tín chưa? [img]
L5: Đuma há há há há, kia là Châu Chấn Nam sao??
L6: Nam Nam lạnh lùng lãnh khốc của tôi...? Lmao nhưng mà nhìn mắc cừi thiệt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha xN
L7: =)))))))) Vẫn không tin, nôn ảnh hoặc video ra tui mới tin!! #Cầu_Bằng_Chứng
L8:...
Diễn đàn trong phút chốc cực kì náo nhiệt, nhưng đương nhiên chính chủ không biết gì hết. Hai người còn bận nghe huấn luyện viên giảng dạy các kỹ xảo của chạy ngắn, xuất phát nên như thế nào để có lực nhất, cách thở khi chạy, cách đánh tay và vân vân mây mây đủ thứ như đang rèn luyện ứng cử viên tương lai cho đội tuyển thi OLYMPIC quốc gia.
Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Trên sân trường chỉ còn lác đác vài người, đa số học viên đã trở về kí túc xá hoặc đi ăn cho kịp giờ tự học buổi tối. Gần cổng trường có ba người, một người đang chạy lại quãng đường 50m lần thứ n, hai người kia thì đang nghiền ngẫm nhìn con người đang chạy.
Diêu Sâm ngồi ở khu nghỉ, chống cằm, dáng vẻ bất lực nói: "Châu Chấn Nam, em xong chưa? Hơn 6 giờ rồi đó."
Châu Chấn Nam nãy giờ chạy đã năm sáu vòng, người cũng nóng lên, áo khoác đã cởi ra gần hết, dùng tay lau giọt mồ hôi hiếm có lắm mới chảy được trong thời tiết này của mình: "Sâm ca, anh muốn thì cứ về trước đi, em ở lại chạy thêm một chút, không cần phải đợi đâu."
Diêu Sâm vuốt vuốt cằm, Hạ Chi Quang sớm đã về sớm ăn để tập cái môn gì đấy vào buổi tối rồi, mà hắn tối nay cũng còn cần phải biên đạo nốt cho bài "Quỷ", cuối cùng dứt khoát nói: "Vậy anh về vậy, em nhớ nhanh nhanh lên đấy."
"Ừm, biết rồi."
Bái bai Diêu Sâm xong, Châu Chấn Nam lại chạy thêm một vòng nữa, dư quang nơi khoé mắt để ý thấy một tồn tại khó hiểu vẫn còn đang ở trong sân, không chạy nhảy cũng chẳng nói gì, chỉ khoanh tay đứng yên một chỗ nhìn chằm chằm cậu từ trên xuống dưới, ánh mắt như chuẩn bị ăn thịt cậu đến nơi. Châu Chấn Nam bị nhìn suốt nãy giờ hiển nhiên cũng khá khó chịu, nói: "Triệu Thiên Vũ, sao anh vẫn còn ở đây?"
"Có gì đâu, chỉ muốn xem cậu chạy một chút thôi, không được sao?" Triệu Thiên Vũ không dịch chuyển một milimet nào, nhe răng cười.
Châu Chấn Nam ???, thầm nghĩ chắc tên này bị ngáo đá, người bình thường làm gì có chuyện đi ngắm người từng chửi mình, hơn nữa còn nhăn nhăn nhở nhở như vậy? Châu Chấn Nam buột miệng nói: "Anh có vấn đề về não bộ à?"
"Không, anh bình thường, anh chỉ đang thắc mắc không hiểu tại sao mỡ mỡ như cậu vẫn chạy hăng được vậy nhỉ? Với cả..." Triệu Thiên Vũ mặc kệ Châu Chấn Nam chạy đến gần, nhịn cười cố nói nốt câu: "...Nghiên cứu xem lúc bỏ giày ra cậu có được 1m6 không!"
Bên tai Châu Chấn Nam như có tiếng sấm rền, lòng tự tôn bị đã kích nghiêm trọng, ấn tượng đẹp trai tài giỏi về Triệu Thiên Vũ rốt cuộc biến mất hoàn toàn, chạy đến trước mặt anh giáng xuống một cú thật mạnh.
Triệu Thiên Vũ thấy bóng dáng lùn lùn kia lao đến chỗ mình thì sớm đã có chuẩn bị, cú đánh của Châu Chấn Nam chỉ vừa mới được tung ra đã bị tránh né một cách hoàn mĩ, chỉ sượt nhẹ qua một bên má anh.
Né xong thì phải làm gì?
Chạy!!!
Triệu Thiên Vũ vụt chạy về kí túc xá, không quên quay đầu vẫy vẫy tay: "Hôm nay đến đây thôi, để ngày mai gặp lại xem chiều cao của cậu như thế nào sau, thế nha nhóc lùn."
Cứ thế, trong suốt cả một tuần trời, Châu Chấn Nam đều đặn mỗi ngày đều phải nhìn thấy khuôn mặt gợi đòn và nghe mấy câu cợt nhả khiến cậu bực tới nỗi muốn đánh người của Triệu Thiên Vũ, à mà cậu cũng đã đánh rồi.
Mặc dù vậy thế nhưng từ đầu đến cuối Châu Chấn Nam vẫn luôn ôm trong mình câu hỏi "Triệu Thiên Vũ bị khùng à?". Chẳng lẽ hôm trước lúc cậu mắng người, Triệu Thiên Vũ đang trong quá trình điếc lâm sàng? Hay là đang ngủ mở mắt? Từ từ, vậy thì tại sao anh ta lại bảo đám kia dừng được? Hay là tự ôm suy nghĩ "Chắc nó chừa mình ra" rồi?
Suy nghĩ miên man, Châu Chấn Nam lại suýt nữa vấp vào cục đá. Cậu thở phào, may mà né kịp chứ không là lại bị cười thối mũi như hôm trước rồi.
Không biết là do có động lực muốn chứng minh bản thân hay là do tập luyện chăm chỉ, Châu Chấn Nam nâng được thành tích chạy 50m của mình lên thành 7 giây 94, bắn cung nếu phát huy tốt chắc chắn là sẽ đạt thành tích cao, có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.
Châu Chấn Nam rảo bước xung quanh sân trường, ngày mai là đã bắt đầu vòng loại, sau đó ngày kia bắt đầu hội thao rồi, nhanh ghê luôn. Vậy nên, cậu quyết định tự cho phép bản thân nghỉ xả hơi một ngà, quỵt cả hai tiết tập luyện cho tinh thần thoải mái, vậy mới có sức chiến đấu!
Hướng bước chân về phía kí túc xá, Châu Chấn Nam bỗng nhiên nhớ tới Hà Lạc Lạc, dạo này thời gian gặp mặt thằng nhóc ít hơn hẳn, tuy mỗi buổi trưa hội racing boi đều ăn cùng nhau, mỗi sáng đều rủ đi học nhưng Châu Chấn Nam vẫn thấy thời gian bọn họ gặp mặt nhau quá ít. Mỗi ngày đều không nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hà Lạc Lạc ở cạnh mình 2 tiếng, Châu Chấn Nam không hiểu sao lại cảm thấy có phần mất mát. Hậu quả của việc vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa đi đó là mới ngẩng mặt lên đã thấy mình đứng trước phòng học đệ.
Thôi, đã tốn công đến rồi thì vào luôn.
Châu Chấn Nam đưa tay bấm chuông. Hiện tại mới hơn 3 giờ, chưa đến lịch tập chạy, chắc là em ấy vẫn còn trong phòng đấy nhỉ.
Chẳng bao lâu, cánh cửa trước mặt cậu đã được mở rộng, thân ảnh Hà Lạc Lạc hiện ra trước mắt cậu tổ hợp áo ba lỗ quần đùi cộc xệch khác xa thường ngày khiến Châu Chấn Nam có hơi buồn cười. Bỗng nhiên, sự chú ý của cậu đập vào vết thương bôi choe choét thuốc xanh thuốc tím trên đầu gối Hà Lạc Lạc, ngay lập tức chỉ tay: "Lạc Lạc! Cái gì đây?!"
Hà Lạc Lạc nhìn thấy Châu Chấn Nam thì vô cùng kinh ngạc, đơ người, còn đang phân vân không biết có nên chạy lại vào phòng thay đồ không đã thấy người trong lòng của mình nhảy dựng lên hỏi chuyện vết thương, chỉ đành gãi gãi đầu: "Hôm qua em chạy, có hơi lảo đảo một chút nên ngã một cái thôi mà, ngã nhẹ lắm luôn, không sao đâu!"
Châu Chấn Nam nghi hoặc hỏi lại: "Thật không?"
"Thật mà, đừng lo." Hà Lạc Lạc gật đầu lia lịa.
Châu Chấn Nam dùng nửa con mắt dò xét Hà Lạc Lạc, chưa đầy một giây đã kéo tay cậu đi vào phòng: "Thật cái quần què! Nhìn là thấy đau rồi mà còn bảo nhẹ à? Nhẹ mà bôi thuốc nhe nhét như kia à? Đã rửa vết thương bằng nước muối chưa? Sát khuẩn chưa? Đống đỏ đỏ xanh xanh này là cái gì mà bôi bừa lên đây? Không sợ hỏng chân à? Ngồi xuống! Cấm nhúc nhích! Hộp y tế ở đâu?"
Hà Lạc Lạc đơ mất mấy giây vì khả năng bắn súng liên thanh của Châu Chấn Nam, thầm nghĩ tại sao Nam Nam đanh đá thế mà vẫn đáng yêu như vậy, đáp: "Hộp y tế ở trên nóc tủ."
Nhìn Châu Chấn Nam vẫn còn đang lầm bầm trách mình, Hà Lạc Lạc tim như nhũn ra. Chỉ một vết thương nhỏ mà Nam Nam cũng đã lo cho mình như vậy, anh ấy là thiên sứ sao? Nếu đã quan tâm mình tới mức đó, liệu anh ấy có chút tình cảm nào cho mình không? Đáng yêu quá, thật muốn chiếm làm của riêng mà.
Trong đầu Hà Lạc Lạc đang liên tưởng tới một số hình ảnh không phù hợp với lứa tuổi 18 -, đột nhiên Châu Chấn Nam nhìn sang, giọng điệu quay ngoắt: "Lạc Lạc ~"
Hiển nhiên Hà Lạc Lạc giật thót, vội xua đi mấy ý nghĩ trong đầu, hỏi: "Sao vậy Nam Nam?"
"Với không tới."
Hà Lạc Lạc bất đắc dĩ phì cười, đứng dậy với lấy hộp y tế, đặt vào tay Châu Chấn Nam, còn tiện tay xoa xoa đống lông đầu xù xù kia, nói: "Anh đúng là chẳng bao giờ khiến người ta hết lo được."
Châu Chấn Nam trợn mắt: "Có mà cái người bị thương còn chơi trò qua loa mới không khiến người ta hết lo được ấy."
Rửa qua vết thương của Hà Lạc Lạc xong, Châu Chấn Nam dán lên một chiếc băng cá nhân, nói: "Xong, nhớ là phải thay thường xuyên đấy."
Hà Lạc Lạc mỉm cười, để Châu Chấn Nam ngồi lên giường của mình rồi như sực nhớ ra gì đó, hỏi: "Ủa mà, anh đến đây làm gì vậy Nam Nam? Có việc gì sao?"
Nụ cười cứng đơ trên khuôn mặt Châu Chấn Nam, cậu đến đây làm gì ấy nhỉ? Hình như lúc đầu là do...
"Nhớ em?" Châu Chấn Nam buột miệng.
Hà Lạc Lạc lại một lần nữa đơ máy, Châu Chấn Nam cũng đứng hình, bầu không khí đông lạnh lại trong vòng năm giây.
Châu Chấn Nam chưa kịp rút lại lời mình vừa nói, Hà Lạc Lạc đã nhào đến ôm chặt cậu vào lòng: "Em cũng nhớ anh."
Cái ôm này quá bất ngờ, Châu Chấn Nam không thể ngồi thẳng, theo quán tính ngã về phía sau, để Hà Lạc Lạc đè lên người.
Cảm giác được trọng lượng của một người trưởng thành đang đè trên cơ thể mình, Châu Chấn Nam bỏ qua sự xấu hổ khó hiểu, gào lên: "A a a a mau dậy đi, bẹp ruột anh rồiii"
"Em không dậy, không phải anh nói nhớ em à? Em đang bù lại nỗi nhớ cho anh đấy!"
"Thả ra!! Không thả là anh đánh đấy!!!"
"Không thả!!"
"Em nặng chết đi được! Thả!!"
"Nặng anh cũng phải chịu! Em nhất định không thả ra đâu!!"
"..."
Ngày diễn ra vòng khảo sát loại đã bắt đầu.
Châu Chấn Nam tham gia hai môn bắn cung và chạy ngắn, bắn cung khảo sát trước vào 8 giờ sáng ở sân thể dục, Châu Chấn Nam thành tích không đến mức rất nổi bật nhưng cũng thành công vào đến vòng bán kết, Trạch Tiêu Văn bay màu.
Khảo sát chạy ngắn cũng diễn ra ngay sau đó, Châu Chấn Nam vừa đi đến sân thể dục đã thấy Diêu Sâm đang khoanh tay đứng một bên vô cùng ngầu lòi, cậu nhếch mép cười, ra vỗ vai hắn một cái, nói: "Chúc anh khảo sát tốt."
Diêu Sâm đáp: "Nghe có vẻ em không thiết tha lắm với việc vào vòng trong nhỉ?"
"Tất nhiên, vui là chính giải thưởng là phụ mà." Nghĩ nghĩ một chút, Châu Chấn Nam nói tiếp: "Nhưng mà anh phải lấy giải về đấy!"
"Gì? Nói là không thiết tha mà hôm nào cũng phải tập tới 6 giờ tối mới chịu về cơ, báo hại anh đây ngày nào cũng phải đứng lại." Triệu Thiên Vũ thình lình xuất hiện bên tai Châu Chấn Nam, nói với một chất giọng vô cùng ngứa đòn.
Châu Chấn Nam giật mình, quay ra xù lông: "Lại nữa à? Có ai bắt anh ở lại đâu?"
Triệu Thiên Vũ nín cười, nói: "Thì chiều cao cậu vẫn là một bí ẩn lớn với tôi mà, xem nào... chậc chậc hôm nay cũng không cao lên miếng nào, cậu là sinh vật đến từ đâu vậy?"
Châu Chấn Nam sau một hồi đuổi đánh Triệu Thiên Vũ, đến tận lúc đứng lại vuốt mồ hôi mới nhận ra: Đù, có khi Triệu Thiên Vũ là do gián điệp cài vào nhằm tiêu hao sức lực của mình trước khi thi cũng nên, tên này chắc chắn là địch không phải bạn!
Sau đó, bài khảo sát diễn ra vô cùng thuận lợi, đúng như dự đoán, Châu Chấn Nam trụ không nổi vào vòng tiếp theo, Diêu Sâm tiến vào bán kết, Triệu Thiên Vũ xếp ngay đằng sau, khiến cho Châu Chấn Nam tức ăn không yên ngủ không ngon cả buổi liền.
Hết chương 38.