Alpha Nhà Tôi Có Chút O

Chương 5





Edit: Hạ Du
“… Cái này không tiện nói với các cậu.”
“Được rồi, vậy chúng ta đổi vấn đề khác, sao cậu thích đàn anh như vậy?”
“… Hai cái này có gì khác nhau!” Dường như Tiết Chước có chút bực bội, “Đã hỏi xong ba vấn đề rồi, tất cả giải tán đi, cũng đến lúc tập…” hợp rồi.
Lời còn sót lại bị anh nuốt lại khi nhìn thấy Đường Tân, sự tức giận không nhiều lắm của Alpha lập tức tan hết, tay chân anh luống cuống đứng tại chỗ, bị một đám Omega vây quanh, lại đúng lúc bị đàn anh nhìn thấy.
Tiết Chước oan oan ức ức giống như cô vợ nhỏ gọi một tiếng: “Đàn anh…”
“Ừ.” Nghe một lúc lâu, Đường Tân không hiểu lầm gì, nhưng mà..

Alpha nhà mình bị một nhóm Omega vây quanh, dù là ai cũng sẽ không vui vẻ.
Có việc cũng không được, ship cp cũng không được!
Beta và Omega thấy bầu không khí không đúng cũng ồn ào giải tán.
Chỉ còn dư lại một mình Tiết Chước đối mặt với Đường Tân đang không biết vui hay giận.
Trong tay cậu còn cầm coca lạnh mua cho Tiết Chước.

Chỉ là thời gian có chút lâu nên Coca không còn quá lạnh nữa.
Đường Tân đưa coca cho Alpha, bản thân thì mở một hộp sữa bò Vượng Tử ra uống.
Tiết Chước cảm nhận lạnh lẽo đến từ lòng bàn tay, trong lòng lên lên xuống xuống, không biết rốt cuộc Omega đang tức giận hay là không để ý.
Dưới tình huống này, Đường Tân tức giận anh cũng hoảng, không tức giận anh càng hoảng hơn.


Đường Tân xoay người đi ra khỏi bãi tập, người bên đó khá ít.
Tiết Chước suy nghĩ một lát cũng rập khuôn đi theo cậu, nhưng anh cũng không dám tới quá gần.
“Cách xa vậy làm gì, tới gần đây,” Đường Tân bước chậm lại nghiêng người nói.

Trên mặt cậu vẫn không có nụ cười nhưng giọng nói không khác gì với bình thường.
Tiết Chước ò một tiếng, bước tới cạnh gần Đường Tân cùng cậu sóng vai bước đi.
“Vốn em định hỏi một người ở đâu có quán Cối Xay Giớ, sau đó…” nói tới chỗ này Tiết Chước lại có chút tủi thân, “Không biết thế nào lại thành em đồng ý cho người ta hỏi ba vấn đề.”
Đường Tân: “…” Đứa nhỏ ngốc này chắc là bị người ta lừa rồi, sau này phải trông kỹ mới được… Nghĩ tới đây, Đường Tân không khỏi sững sờ, cậu đã nghĩ tới chuyện sau này rồi sao?
Bạn nhỏ bên người vẫn oan oan ức ức nhỏ giọng than phiền, trong lòng Đường Tân thầm bật cười nhưng trên mặt vẫn thờ ơ hỏi: “Vậy nên em bị một nhóm Omega vây vào giữa?”
“Em sai rồi, lần sau nhất định em sẽ cách xa bọn họ,” Tiết Chước dè dặt kéo ống tay áo của Đường Tân, thấy cậu không phản ứng, anh lại nhẹ nhàng lắc lắc, “Đàn anh –“
“Sao em còn làm nũng hơn cả Omega thế.” Cuối cùng Đường Tân cũng không nhịn được mà cười lên, bạn nhỏ uống quá nhiều đường, ngọt làm cậu sắp đau cả răng luôn rồi.
“Vậy đàn anh đừng tức giận, em biết địa chỉ Cối Xay Gió rồi, em mời đàn anh ăn bánh ngọt ~” Đường Tân bật cười, Tiết Chước cũng phơi phới, giọng anh vui vẻ lên thêm tám độ.
Cối Xay Gió là một quán đồ ngọt, Đường Tân chỉ nghe nói đồ ăn nhà đó rất khó mua, nhưng mà cũng tương ứng, mỗi miếng bánh ngọt đều là tinh phẩm, mùi vị rất ngon.
Nhưng Đường Tân chưa thử qua, vốn cậu không có quá nhiều hứng thú với bánh ngọt, tuy thích ăn nhưng lười cùng với sợ phiền nên cậu chỉ nghe người khác giới thiệu về Cối Xay Gió.

Nhưng không cần nói những điều này cho Alpha đang dạt dào thích thú kia.
“Được, đợi em huấn luyện quân sự xong anh dẫn em đi.” Cậu chú ý tới lon coca trong tay Tiết Chước chưa mở ra thì hỏi: “Còn chưa uống? Hơi lạnh cũng sắp hết rồi.” Vừa nói cậu vừa tự nhiên cầm lấy chai nước, mở nắp ra rồi trả lại cho Alpha.
Tiết Chước: “…”
Trong nhất thời anh không biết mình có nên nhận không, Omega giúp anh mở nắp chai nước, mẹ mà biết nhất định sẽ nhéo tai anh rồi dạy dỗ một trận.

Cuối cùng Tiết Chước vẫn nhận lấy – dù sao cũng là tâm ý của đàn anh, nhưng anh cũng âm thầm thề: Sau này không cho đàn anh cơ hội chăm sóc mình thế này nữa.
Sau này, trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần ở cùng một chỗ với Tiết Chước, Đường Tân chưa bao giờ có cơ hội vặn nắp bất kỳ chai nước nào nữa.

Chuyện này liên quan tới tôn nghiêm của Alpha!
Thế là Tiết Chước vui vui vẻ vẻ uống một ngụm coca do đàn anh mở nắp.
Nhìn từ góc độ của Đường Tân, yết hầu quyến rũ của Alpha lên xuống, khớp xương ngón tay rõ ràng đang nắm thân chai bị màu nâu của coca lẫn ánh mặt trời làm nổi bật, trắng tới có chút chói mắt.
Đường Tân cúi đầu nhìn tay mình… Được rồi, hàng so hàng chỉ muốn ném đi.
“Tiết Chước,” Đường Tân nói, “Có ai từng nói em rất tuấn tú chưa?”
Tiết Chước vừa buông chai coca xuống có chút mờ mịt, suy nghĩ cẩn thận lại rồi nói chắc chắn: “Không có, bọn họ chỉ nói em rất đẹp.”
Tiết Chước đẹp, từ lần đầu gặp Đường Tân đã biết.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu nhận lầm anh thành Omega.
Dù sao đẹp đến vậy dù là Omega cũng hiếm.

Theo lý mà nói nhóm Alpha nghiêng về sắc bén, nói đơn giản chính là vừa nhìn đã dữ làm người ta hoảng sợ, cũng cho người ta một loại cảm giác bị áp bách.

Mà mặc dù Tiết Chước cao gầy nhưng dáng người không hề to con, không đến nỗi yếu ớt cũng không làm người ta cảm thấy sợ hãi.


Hơn nữa tính cách của anh… Ừm, dù sao Đường Tân cũng chưa từng thấy anh thực sự nổi giận.
Tức giận lúc nãy lớn được một nửa lại bị Đường Tân dùng bình chữa cháy dập tắt.
“Bạn trai –“ Đường Tân học giọng điệu của Tiết Chước, “Hay em tức giận một chút cho anh xem?”
Tiết Chước: “?” Đàn anh gọi bạn trai rồi còn làm nũng với anh, anh rất vui vẻ hận không thể hái cả sao trên trời xuống cho đàn anh, nhưng đây là yêu cầu gì? Tức giận?
“Được rồi được rồi.” Nhìn bạn nhỏ đẩy mặt không hiểu, Đường Tân cười khoát khoát tay, “Đùa em thôi.”
Tiết Chước bị dọa tới nấc một tiếng.

“Các em phải tập hợp rồi.” Đường Tân lại nghe được tiếng còi, nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, “Chắc lại bước đều một lát rồi để các em nghỉ ăn cơm.”
“Vâng,” Tiết Chước nhét cái mũ cho Đường Tân rồi chạy về phía đội ngũ, vừa chạy vừa hét: “Đàn anh, anh ngồi chỗ này chờ em là được rồi.”
Mặc dù Tiết Chước không nghe được nhưng Đường Tân vẫn ừ một tiếng.

Vậy chiếc mũ này không tránh được số phận bị ngồi à? Đường Tân nghĩ một lát rồi điều chỉnh dây mũ đội lên đầu, dựa vào bóng cây chơi điện thoại.

Không tới hai phút, cậu phát hiện tư thế này nhìn rất đẹp trai nhưng thực tế lại không thoải mái chút nào.

Sau lưng bị thân cây xù xì cọ đau, chân còn phải phí sức chống đất.
Suy nghĩ một lúc, Đường Tân quyết định ngồi trên bậc thang ở bãi tập, còn thuận tiện cho việc cậu nhìn Tiết Chước, thân thể Alpha cao lớn, chân cũng dài, lúc bước đều làm người ta nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhìn tư thế của người khác, Đường Tân luôn tìm ra được vài tật xấu, nhưng ánh mắt rơi trên người Tiết Chước cậu luôn cảm thấy người kia rất thuận mắt, tư thế tiêu chuẩn có thể trực tiếp tham gia nghi thức duyệt binh.
Vốn nghĩ nhìn mấy phút sẽ thấy chán rồi lướt Weibo, không nghĩ tới lần nhìn này đến tận lúc bọn họ giải tán.

Ôi… Bạn trai mới thật là đẹp trai.

Vào giờ phút này, Đường Tân không thể không thừa nhận tên nhan cẩu nhà cậu rất thèm muốn gương mặt Tiết Chước.
Làm thế nào để một chó độc thân Omega hơn hai mươi mốt năm cảm nhận được ngọt ngào của tình yêu chỉ trong hai ngày? Đó chính là trình độ của nhan cẩu!
“Đàn anh, anh có kén ăn gì không?” Hai người sóng vai đi trên phố ăn vặt ngoài trường học, Tiết Chước có hơi choáng váng đổi hướng, nhìn trái nhìn phải cảm thấy quán nào cũng ổn cả.
“Sao có thể để em mời thật chứ.” Đường Tân bật cười, Tiết Chước không quen nơi này, ngay cả thức ăn ngon trong căng tin cũng không biết, cậu nào dám để Tiết Chước mời, lỡ đâu tìm tới một chỗ hắc ám nào thì ăn được hay không cũng chính là vấn đề.
Nhưng Tiết Chước cho là Đường Tân không muốn anh tiêu tiền.

Thế này là đàn anh đang quan tâm cậu như quan tâm trẻ con sao.

Lại nhớ tới động tác Đường Tâm thuận tay mở nắp bình nước cho mình, Tiết Chước rũ mắt, lông mi vừa dài vừa cong giống như cánh bướm muốn bay che giấu tâm tư trong mắt.
Không sao cả, ít nhất bây giờ anh có thân có phận, tốt hơn nhiều so với trước kia chỉ có thể đứng từ xa nhìn Omega mà không dám quấy rầy.
Tiết Chước dò xét móc móc ngón tay Đường Tân.
Suy nghĩ đến quán nào ăn của Đường Tân bị cắt đứt, cậu cúi đầu nhìn rồi trực tiếp trở tay nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn cậu đã yêu thích từ lâu.

Sau đó hỏi lại vấn đề Tiết Chước vừa hỏi anh: “Em có không ăn gì không?

Sắc mặt Alpha hơi vi diệu nhưng vẫn trả lời: “Không có ạ.”
Đường Tân vừa nhìn đã biết anh không nói thật nên đổi cách hỏi khác: “Vậy thích ăn thế nào? Cay? Chua?”
Tiết Chước nắm bàn tay mềm mềm như không xương của Omega, hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ với khẩu vị của mình, anh nhở giọng nói: “Thích ngọt.”
“Cái gì?” Đường Tân nghe không rõ.

“… Ngọt à.”
Nghe vậy Đường Tân cũng không cảm thấy quá bất ngờ mà dịu dàng cười nói: “Khó trách em ngọt như vậy.”
Trong lòng cậu có quyết định, kéo Tiết Chước theo một hướng khác: “Vậy đi ăn món Tương Giang, ăn xong có thể mua hai phần sữa chua rán ở quán bên cạnh.”
Cảnh Duật Hoài cũng thích ăn ngọt nên Đường Tân biết quán nào có thức ăn ngon.

Đi vào quán, Đường Tân chào hỏi với chủ quán trước rồi mở một quyển thực đơn cho Tiết Chước xem, nhưng cậu không có ý định lập tức tìm vị trí.
“Em xem có thích hay không, nếu không thích có thể chuyển quán khác.” Chủ quán là một Omega nữ tuổi trung niên, nghe nói vậy thì giả bộ tức giận trách mắng: “Con đã bắt đầu nghi ngờ tài nấu nướng của dì rồi, cẩn thận lát nữa dì lỡ tay đổ nhiều muối quá đấy.”
Đường Tân không quản lời cô nói, nhỏ giọng nói với Tiết Chước: “Không sao đâu, nếu em không thích chúng ta chạy nhanh đi.”
Sau đó cậu mới cười dỗ chủ quán: “Đương nhiên tay nghề dì Chung không còn gì để nói, chủ yếu do bạn nhỏ kén ăn, lựa chọn đầu tiên là quán của ngài, muốn để ngài chinh phục dạ dày của em ấy.”
Bạn nhỏ kén ăn siết chặt bàn tay Omega tùy ý gọi mấy món ăn.

Trong lòng anh có chút ấm ức nhưng không biết kể từ đâu.

Đường Tân cảm nhân được sức tay của Tiết Chước nhưng không đoán được một tiếng bạn nhỏ của mình làm anh không vui, cậu còn tưởng Tiết Chước đói rồi nên dẫn người tìm vị trí ngồi, cậu sờ sờ túi vậy mà lại thật sự tìm được nửa túi kẹo mút A Nhĩ Ti Tư – chắc là của Cảnh Duật hoài đưa cho.
“Ăn kẹo trước đi, anh đi lấy bát đũa.” Đường Tân bỏ kẹo ở trước mặt Tiết Chước, nói một câu rồi đứng dậy cầm bát đũa, trên đường đi gặp được dì Chung.
Dì Chung kéo cậu qua một bên nhỏ giọng hỏi: “Đây là bạn nhỏ thân thích trong nhà? Hay là…” Đương nhiên Đường Tân hiểu lời chưa nói hết của dì Chung, cậu gật đầu cười: “Là bạn trai nhỏ ạ.”
Dì Chung không nén được vui vẻ: “Có đối tượng là được rồi, để dì nói chuyện này cho mẹ con để bà ấy yên tâm.”
“Âyy.” Đường Tân hơi kéo dì Chung rồi khẽ đẩy bà về phía phòng bếp: “Dì, ngài làm món ăn giúp chúng con trước đi, bạn trai nhỏ nhà con mới huấn luyện quân sự xong còn đang đói bụng đấy.

Nói chuyện với mẹ con muộn thêm hai tiếng cũng không có chuyện gì đâu…”
“Thằng nhóc này, cũng biết đau lòng người yêu con rồi đây.” Sau khi dì Chung bị đẩy vào bếp cũng không kiên trì phải gửi tin nhắn trước nữa.
Đường Tân chuồn lẹ.
Dì Chung vốn là bảo mẫu nhà cậu, sau đó con dì sợ dì khổ nhọc nên đón dì tới Yến thành dự định phụng dưỡng hai ông bà, không nghĩ tới dì Chung không chịu ở yên mà lại chạy tới gần Yến đại mở quán ăn.

Năm nhất đại học Đường Tân tới chỗ này ăn cơm thì gặp được, đúng là rất trùng hợp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.