Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà

Chương 3: 3: Meo Meo Ngoan Ngoãn Khổ Sở





Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
"Căn cứ cậu nói ở đâu?" Bùi Chiêu Chu hỏi, đôi mắt hổ phách vàng nhìn sau Tư Hoài Tây, lại nhìn dã ngoại xung quanh đầy rẫy cảnh hoang tàn, cau mày.

Chuyện tới giờ này anh cũng không cho mình bị lừa đi nơi nào, dù sao anh cũng không có gì để mất, chỉ là!
Đói bụng năm ngày, bụng bẹp sắp sửa gầm gừ lên án!
Cứ việc anh là Alpha cấp S, thể chất đủ khỏe để sống trong cảnh chịu đói mấy ngày, nhưng trước đó anh đã trải qua một trận chiến cơ giáp vô cùng tốn sức, vụ nổ còn làm anh bị thương đổ máu.

Theo lý mà nói, vụ nổ năng lượng kia không có khả năng dẫn động xuyên qua thời không, huống chi đây chẳng phải một chuyến xuyên qua bình thường mà là đến thế giới chính đa chiều hơn thế giới ban đầu của anh, còn thế giới nơi anh sinh ra lớn lên chỉ là một cuốn sách.

Nếu đổi thành trước kia, anh nhất định sẽ không nhịn được nghiên cứu nguyên lý xuyên qua thời không, nhưng hiện tại anh không quá để ý nữa.

Cơ quan chức năng trong người đã sớm phát ra cảnh báo, Bùi Chiêu Chu yếu ớt cắn môi dưới, tình trạng chưa ăn thiếu nước lâu dài, hơn nữa tiếp xúc với nhiệt độ cao tại dã ngoại nên phát sốt, sắc mặt xanh trắng đỏ ửng bất thường do sốt.

Bùi Chiêu Chu bắt đầu lo lắng, nếu thật sự đi đến căn cứ gì đó, anh có thể đói quá không đi được không, sẽ rất mất mặt, nhưng đã đáp ứng đi đến căn cứ gì đó với người đàn ông này rồi, đổi ý không tốt lắm!
Nghĩ như vậy, Bùi Chiêu Chu bất đầu bực bội nhăn mày lại, đôi mắt hổ phách vàng híp lại, tản ra cảm giác không hài lòng, meo meo tức giận phóng áp suất thấp.

Có lẽ vì biết chính mình sẽ chết, Bùi thiếu tướng trước đến nay luôn được coi là cứng cỏi lạnh lùng ở Đế Quốc tinh tế, đối mặt với nhiệm vụ gian khổ thế nào cũng sẽ tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc tướng sĩ Đế Quốc, không ngại nguy hiểm, phụng hiến hết thảy vì vinh dự của Đế Quốc, khiến binh lính và dân chúng sùng bái nêu danh thiếu tướng sắt thép của Đế Quốc, bắt đầu bộc lộ khía cạnh không muốn người khác biết ngoài bề ngoài cứng rắn của bản thân.

Tư Hoài Tây nói: "Đi về hướng đông hai ngày, căn cứ Lô Thành là nơi chúng ta sẽ đến, người thường đi vào căn cứ phải trải qua thời gian quan sát một ngày, kiểm tra anh có bị nhiễm virus thây ma không, sau khi tiến vào căn cứ Lô Thành sẽ cho anh một thẻ ID thân phận tạm thời, dùng để sinh hoạt trong căn cứ, thù lao từ công việc cũng sẽ được thanh toán trong thẻ thân phận! "
Vốn dĩ Tư Hoài Tây còn muốn tiếp tục giải thích một chút cho Bùi Chiêu Chu về căn cứ Lô Thành và những hạng mục công việc liên quan đến việc sống trong đó, còn phải chọn lựa qua.


Kết quả!
Lông mày Tư Hoài Tây nhảy dựng, bất đắc dĩ nhìn Bùi Chiêu Chu bên cạnh đang lững thững đi vào cõi tiên, mặt mày lạnh lùng, mắt hổ phách vàng không biết phải làm sao, nhìn không vui vẻ, môi mỏng mím thành một đường, giống meme meo meo không cao hứng.

Tư Hoài Tây ngừng nói, đến chính hắn cũng cảm thấy không thể tin được, hắn vậy mà không có tức giận cho lắm.

Nhìn cái này, ặc! Nhìn meo meo tính tình xấu, tuy rằng lớn lên đẹp, lạnh mặt cũng đẹp, đôi mắt hổ phách vàng giống bánh quế mật ong rắc bụi vàng, suy nghĩ lại không biết trôi dạt về đâu, đã ngơ ngác còn muốn tùy hứng không chịu nghe giảng, không kiên nhẫn đến muốn gãi móng vuốt, meo meo muốn phát giận tùy hứng.

Tư Hoài Tây hẳn phải tức giận, hẳn phải nghiêm mặt răn dạy, tựa như muốn dạy dỗ meo meo gặp rắc rối còn không nghe lời.

Đây là lần đầu tiên hắn có hứng thú với việc giảng cho một người về những việc cần phải chú ý khi sống ở căn cứ Lô Thành, đối với một người bình thường không có dị năng mà nói, ở mạt thế tìm được một căn cứ bao dung người thường là một chuyện rất khó khăn, căn cứ Lô Thành ở gần đây chỉ là một nơi không quá khắc nghiệt với người thường, mỗi ngày căn cứ còn có lương tâm cung cấp suất bánh bắp bánh khoai tây vân vân chống đói.

Căn cứ Lô Thành không phải người nào cũng như nhau, dị năng giả cần phải lựa chọn và phân phối đến công tác thích hợp, dựa theo giá trị cống hiến cho căn cứ chia thành các cấp khác nhau, như vậy mới có thể nhận được phân chia đồ ăn và vật tư theo các cấp khác nhau của căn cứ.

Ngay cả những dị năng giả hiếm thấy cũng phải được lựa chọn, càng đừng nói đến người thường không có dị năng.

Tuy rằng có hắn đề cử, Bùi Chiêu Chu chắc chắn có thể vào căn cứ, nhưng những gì Tư Hoài Tây nói đều là kinh nghiệm sinh tồn quý giá trong mạt thế, cũng là kiến thức mà Bùi Chiêu Chu cần biết nếu muốn nhanh chóng hòa nhập cuộc sống trong căn cứ.

Đối với một người không nghe lời khuyên bảo, chưa kể còn là lần đầu gặp mặt, nếu đổi thành người khác không biết tốt xấu như vậy, Tư Hoài Tây đã sớm thờ ơ không màng từ lâu.

Nếu không phải Bùi Chiêu Chu tìm chết vừa hay đi vào đất của hắn, Tư Hoài Tây cũng sẽ không chán ghét tới gần anh, vốn định để anh rời đi, lại không hiểu sao nhịn xuống.

Tư Hoài Tây nghiêm túc nhíu mày, trong lòng khuyên bảo chính mình phải tức giận, sau đó giận dữ mở miệng nói: "Anh có chỗ nào không hiểu sao?"
Giọng điệu giận dữ nghiêm túc lập tức sụp đổ.


Tư Hoài Tây còn không có nhận ra, hiện giờ hắn như đối xử với meo meo tùy hứng nhà mình, từng bước hạ thấp điểm cuối, cưng chiều dung túng không có nguyên tắc, xụ mặt ra vẻ nghiêm túc nói: "Tôi có thể giải thích rõ lại cho anh.

"
Dưới giọng điệu Tư Hoài Tây tự cho là lạnh mặt tức giận, thực chất là ôn hòa bao dung, Bùi Chiêu Chu đột nhiên lấy lại tinh thần, đôi mắt hổ phách vàng hiện lên một chút tội lỗi.

Từ trước đến nay anh thân là thiếu tướng Đế Quốc, cho dù sau này xuất ngũ vì bệnh, hoặc là đảm nhiệm Tổng Giám đốc công ty cơ giáp, vẫn luôn giữ tính cách ổn trọng tự chủ, đột nhiên phạm sai lầm còn bị bắt, làm anh có chút xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Thầm nghĩ, gặp được người tốt quan tâm anh như vậy, anh thế mà không kiên nhẫn thất thần, còn muốn đổi ý không đi căn cứ, anh đột nhiên có cảm giác cắn rứt lương tâm.

Trong lòng Bùi Chiêu Chu vẫn thật sự quý trọng một phần thiện ý của Tư Hoài Tây, lập tức mím môi, mở to đôi mắt hổ phách vàng sáng ngời, nhìn qua không chút chột dạ nào, vô cùng thành khẩn nói: "Tôi nghe rõ, nghe cậu giải thích về căn cứ kia, tôi hiểu được rất nhiều.

".

Truyện Ngược
Tư Hoài Tây lập tức nheo mắt lại, đôi mắt xanh biển lạnh lẽo đầy vẻ không tin, lúc này hắn thật sự có chút tức giận.

Thất thần thì thôi đi, nhưng nói dối hiểu biết kiến thức sinh tồn trong mạt thế, đây là hành vi vô cùng ngu xuẩn vô tri, hơi chút bất cẩn cũng sẽ nguy hiểm tính mạng.

Đáy mắt Tư Hoài Tây phẫn nộ, hơi lãnh đạm hỏi: "Vậy anh có thể lặp lại những lời tôi vừa nói không?"
Bùi Chiêu Chu sửng sốt, đôi mắt hổ phách vàng trợn tròn vô tội, một kẻ sớm muộn gì cũng chết như anh hiểu biết mấy thứ này làm gì.


Mà khi tầm mắt nhìn thấy bộ mặt đen kịt khó chịu của Tư Hoài Tây, Bùi Chiêu Chu ban đầu đã chột dạ trốn tránh, nhưng cảm nhận được sau vẻ mặt u ám của Tư Hoài Tây là quan tâm coi trọng mình, trong lòng lại cảm thấy mềm mềm mại mại, như bánh quy cứng mềm sắp hòa tan trong sữa nóng.

Sự quan tâm ấm áp thuần túy thế này làm anh có hơi mờ mịt, trong lúc nhất thời không biết nên làm ra phản ứng gì cho tốt.

Bùi Chiêu Chu rũ mi mắt xuống, che giấu tia áy náy và mất mát trong đôi mắt hổ phách vàng, khóe miệng kéo lên tươi cười chua chát.

Tư Hoài Tây không biết anh mắc chứng rối loạn pheromone nan y, sớm muộn gì cũng chết, hắn uổng phí tâm tư dạy anh làm thế nào để sống tốt trong căn cứ mạt thế, thật ra chỉ tổ phí thời gian, còn không bằng để anh chết khi lũ chim thây ma kéo đến.

Nói là như vậy!
Có thể hắn sẽ khổ sở nhỉ.

Ánh mắt Bùi Chiêu Chu khẽ nhúc nhích, đáy mắt tối nghĩa như đang đấu tranh cái gì đó, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi.

Gọi trí não Ngân Hồ của anh.

: Ngân Hồ, nói cho tôi tất cả những gì cậu ta nói về căn cứ Lô Thành.

Trí não Ngân Hồ được kết nối với não bộ Bùi Chiêu Chu, thông qua các thiết bị đặc thù có thể không tiếng động câu thông, thực hiện trò chuyện qua sóng não.

Trí não Ngân Hồ vốn tưởng rằng chủ nhân muốn từ bỏ mạng sống, không ngờ lại xuất hiện bước ngoặt, mặc dù chủ nhân chỉ là muốn chủ động hiểu biết tin tức về căn cứ Lô Thành, nhưng trí não Ngân Hồ vẫn kích động dị thường đáp lại.

: Được! Chủ nhân! Không thành vấn đề, những lời vừa rồi vị người mạt thế Tư Hoài Tây này nói, Ngân Hồ đã ghi chép lại hoàn toàn, lập tức tiếp sóng cho cậu!
Không quá nửa giây, trí não Ngân Hồ đã phát lại toàn bộ đoạn đối thoại vừa nãy chả Tư Hoài Tây.

Bùi Chiêu Chu nghe thấy giọng nói của Tư Hoài Tây bên tai, giọng nam từ tính mát lạnh giống dòng suối trong chảy trong khe núi, khiến thân thể trên đà suy sụp của anh dường như an tĩnh một giây, thân nhiệt khô nóng rút đi, chỉ dư lại trái tim đập dồn dập như cũ, chỉ là lúc này vì người trước mặt mà tăng tốc.

Bùi Chiêu Chu ngẩng đầu, dùng đôi mắt hổ phách vàng nhìn người trước mặt, thành khẩn nói: "Cậu đã nói căn cứ Lô Thành ở hướng đông hai ngày đi bộ, đi vào phải trải qua thời gian quan sát một ngày để kiểm tra virus thây ma, lúc sau nhân viên công tác trong căn cứ sẽ cho tôi một thẻ ID thân phận tạm thời, vì tích phân đạt được từ công việc trong căn cứ có thể làm tiền đựng trong thẻ, dùng khi sinh hoạt trong căn cứ! Những lời cậu nói tôi đều ghi tạc trong đầu.


"
- - Nếu cậu muốn, tôi sẽ cố gắng sống lâu thêm một ít, không để cậu thất vọng.

Trong mắt Tư Hoài Tây lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng giây tiếp theo lạnh lẽo mím môi, mắt xanh thâm thúy không phân biệt được đang vui hay đang giận.

Ánh mắt dán chặt vào đôi mắt hổ phách vàng đặc biệt sáng ngời, vốn nên giống mắt mèo thủy pha lê đầy mật ong, phản chiếu ánh vàng sáng ngời xảo quyệt.

Lúc này đây chứa hơi nước, đáy mắt hiện lên cảm xúc khổ sở phức tạp, làm cả ánh mắt đều ảm đạm xuống.

Giống một con mèo nức nở với cái mũi hồng, ngoài mặt ngoan ngoãn kiên cường cào móng vuốt, lại ngầm chán nản hất đuôi, đau khổ tủi thân đến lông móng đều trở nên âm u.

Biểu cảm trên mặt Tư Hoài Tây đột nhiên lạnh đi, nhíu mày thật chặt.

- - Khi meo meo gây sự, hắn sẽ tức giận.

- - Khi meo meo quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện, che giấu chuyện không vui, hình như hắn càng tức giận.

======
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả có chứng khó lựa chọn và chứng trì hoãn càng nặng tội, rối rắm không biết nên viết bộ nào, dây dưa dây cà cả nửa tháng trời, tôi không thể mãi kéo dài như vậy (╯ ‵ □ ′) ╯︵┻━ ┻
(Chỗ về bộ vô hạn lưu bỏ nha.

)
Tôi quyết định! Trước viết bộ này về Tây Tây và Bùi ca, à không, hiện tại hẳn phải là Tây Tây và Bùi meo meo.

Ps: Gần đây tôi thật sự rất rối đó, muốn tự mình vẽ thiết lập Tây Tây làm bìa, vẽ mấy cái phác thảo cũng chưa quyết định được, chờ khu tôi thật sự vẽ xong thiết lập Tây Tây làm bìa sẽ thay liền, nếu quá xấu, tôi lại tìm họa sĩ chuyên môn tùy chỉnh thiết kế nhân vật (: з "∠) _.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.